Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Yên Vĩ Hồ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 231: Đem Đường Vân Nhiễm trở thành lễ vật tặng cho nàng...
Dịch Minhkhôngchút khách khí đạp lên chỗ xương sườn của Đường Vân Nhiễm vài cái, sau đó lôi nàng ta tớimộtgóc sáng sủa hơn rồi mới rờiđi. Dịch Minh vừa rờiđithìĐường Vân Nhiễm cả người đau nhức nhưng vẫnkhôngngừng tiếp tục mắng người.
Dạ Kiêu Cửunói:"Đại Đồng, mấy ngày nay ngươiđãchịukhôngít khổ cực. Trước tasẽsai người đưa ngươiđinghỉ ngơi. Nghỉ ngơi tốt vài ngày đến lúc đó tasẽcần ngươi xuất lực."
Vài lần Đường Tứ Tứ muốn thoát khỏi cánh tayhắnnhưng đều bịhắnnhanh chóng bắt lại.
Dạ Kiêu Cửu sững sừ ngẩn ngơ mất vài giây, đột nhiên cảm thấyđãủy khuất chính mình lạiđilấy lòng nàng ta mà nàng ta vẫnkhônghề cảm kích, trong lònghắncười lạnh, lắc lắc tay áo rồi hừ lạnh rờiđi.
Ngày quyết chiến càng tới gần, Dạ Kiêu Cửu vô cùng bận rộn. Nhưng trong lúc đóthìcó thị vệ tới bẩm báo Cao Đại Đồng tưởng c·h·ế·t trong biển lửađãtrở lại.
Đường Vân Nhiễm cười hì hì với Dạ Kiêu Cửu, sẹotrênmặt dường như còn khắc sâu hơn, khiến người nhìn cảm thấy thực ghê tởm.
Đường Vân Nhiễmđangnóithìnhìn thấytrêngiày Dạ Kiêu Cửu dínhmộtít bụi bẩn, nàng ta liền lập tức cúi đ** t* tiện lè đầu lưỡi l**m lấy bụi bẩntrêngiàyhắn.
Dạ Kiêu Cửu lại nhổmộtbãi nước bọt lên mặt nàng ta:"Cẩu ư! Thủ hạ của ta còn nhiều người nguyện trung thành với ta, ta lại thiếumộtcon cẩu như ngươi hay sao?"
Lúc này hai người trừng mắt nhau,trênmặt đều thểhiệnsựchán ghét đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàngkhôngdám tin lời Dạ Kiêu Cửu, cũngkhôngdám xác định xem Quân Cơ Lạc rốt cục còn sống hayđãchết...
Dạ Kiêu Cửu trực tiếp nhổ lên người Đường Vân Nhiễmmộtbãi nước bọt:"Ta cho ngươi thành con cẩu nghe lời mà ngươi lại dám phản lại chủ. Như thế nàothìCao Đại Đồng cũng là người của ta, tasẽtùy ý sử dụng."
Trong lúc mơ màng, nàng mơ thấymộtgiấc mộng. Mơ thấy chính mình ở trongmộttrận g·i·ế·t chóc, nơi nơi đều là xác c·h·ế·t, nơi nơi đều làâmthanh thê lương. Sau đó tình hình trước mắt nàng bỗng nhiên biến đổi, nàng nhìn thấy thi thể của Mộ Dung Nhược Hồng,hắnbị cộttrênmộtcái giá chữ thập rồi bị đại hỏa thiêu đốt, lại còn bị dân chúng thóa mạ. Mà thay thế Mộ Dung Nhược Hồng lên ngôi vị hoàng đế lại là...
Dịch Minh nhanh chóng tới kéo Đường Vân Nhiễm xuống.
Editor: Jun
Đường Vân Nhiễm nghĩ tới đây trong lòng lại trào lên thù hận.
"A!" Trong lúc mơ ngủ nàng bừng tỉnh, sợ hãi khiến nàng cả đầu đầy mồ hôi.
Khi Đường Vân Nhiễm còn cúi đầu lẩm bẩmthìđột nhiên Dạ Kiêu Cửu cuồng bạo nhấc ghế ngồi của chính mình lên "ba"mộttiếng,hắndùng ghế dựa đó nệnthậtmạnh lên đùi Đường Vân Nhiễm. Trongkhônggian truyền đếnâmthanh vỡ nát.
Dịch Minh quay đầu nhìn thoáng qua Đường Tứ Tứkhôngbiết tốt xấu rồi cũng rời khỏi. Đợi sau khi hai kẻ nguy hiểm đó rờiđi, Đường Tứ Tứ mới ngẩng đầu liếc mắt về phía cửa, lúc này mới dámnhẹthở ra.
"Ngươi có biết ta là aikhông? Hừ hừ!nóicho ngươi biết! Ta Là tiên nữtrêntrời... Ta xuống trần gian để độ kiếp, các ngươi đều là loại phàm phu tục tử... Cái gì cũngkhônghiểu biết... Lãng phí tài hoa của ta..."
hắnquỳ ở nơi đó liền cómộtmùi tanh tưởi bốc lên.
"Thế nào?khôngphải vừa rồi vẫn còn là kẻ điên sao?hiệngiờ sao lại nhận ra ta? Tiện nhân nhà ngươi đúng là thích đùa giỡn người khác?" Đôi mắt đào hoa của Dạ Kiêu Cửu hơi chớp, khóe miệng gợi lên.
Nàng ta bị đưa đến trước mặt Dạ Kiêu Cửu, cười to ha ha với Dạ Kiêu Cửu, trạng thái hoàn toàn điên loạn.
Đường Tứ Tứ vẫn còn nằmtrêngiường, nàng ngẩng đầu nhìntrênbàn cómộtcái bình hoa. Trong bình hoa còn cắm vài cành hoa đào. Màu sắc hoa đào tăng thêm cho nàngmộtít màu sắc vào trong cuộc sống nặng nề ảm đạm.
Dạ Kiêu Cửu đứng khoanh tay, trực tiếp nhấc chân dùng chính giày của mình chặn lai miệng nàng ta. Đường Vân Nhiễm kêu "ô ô", chỉ có thể dùng con mắt đầy e ngại nhìn chằm chằm Dạ Kiêu Cửu.
Dịch Minh cho người dẫn Cao Đại Đồngđi, đồng thời cho người dẫn Đường Vân Nhiễm tới. Tóc tai Đường Vân Nhiễm bù xù,trênmặt đầy vết sẹo,mộtcon mắt bị tên bắn mù,trênngườikhôngbiết mặc cẩm bào từ đâu nhưng cũngkhôngcòn lành lặn, toàn thân suy sụp,điquađilại còn có thể nhìn thấy thứkhôngnên nhìn bên trong.
Dạ Kiêu Cửu rút giày ra khỏi miệng nàng ta, nhấc chân dùng lực đámộtcáithậtmạnh lên ngực Đường Vân Nhiễm. Đường Vân Nhiễm ngã lăntrênmặt đất, gầmnhẹtrong cổ họng vài tiếng với Dạ Kiêu Cửu. Dịch Minh tiến lên, dứt khoát hung hăng đá nàng ta quamộtbên. Lực của Dịch Minh mạnh, Đường Vân Nhiễm bị đámộtcú như vậythìtừ trongkhôngtrung ngã xuống, lần này ngãkhônghềnhẹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thân mình Đường Tứ Tứ suy yếukhôngmuốn nhúc nhích. Đường Vân Nhiễmđãthích mắngthìnàng liền coi như lời mắng của nàng ta như nhạc mà nghe. Qua hai ngày sau, đêm khuya, Dạ Kiêu Cửu tới gian phòng của nàng.
khônglâu sau, Cao Đại Đồng được thị vệ dẫn tới gian phòng. Cao Đại Đồng nhìn thấy Dạ Kiêu Cửuthìliền quỳ xuống trước mặthắn:"Quốc chủ, thuộc hạ đáng c·h·ế·t... Nayđãtrở về gặp quốc chủ ngài!"
Dịch Minhnóivới Đường Tứ Tứ:"Quốc chủ tanóiĐường Vân Nhiễm là lễ vật ngài tặng cho ngươi. Ngươi có thể tùy ý xử trí nàng ta."
Hai mắt Dạ Kiêu Cửu vụt sáng, lại dùng lực lớn đá tớitrênđùiđãbị thương của Đường Vân Nhiễm. Đường Vân Nhiễm thống khổ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khép nép cầu xin Dạ Kiêu Cửu:"Quốc chủ, van cầu ngài tha cho Vân Nhiễm... Chuyện trước đây Vân Nhiễm biết sai rồi, về sau Vân Nhiễm nhất địnhsẽlàmmộtcon cẩu ngoan ngoãn của ngài..."
Nàng cố gắng đứng dậy khỏi giường, run rẩy xuống giường, nàng lấy khăn trải bàn bao lấymộtcái bình hoanhỏ, sau đó ném bao đó xuốngtrênmặt đất, bình hoa phát ra tiếng vang vỡ nứt.
Đường Tứ Tứ lau mồ hôitrênmặtthìliền cảm thấy dưới h* th*n có chất lỏng chảy ra. Trong lòng nàngkhôngyên, mấy ngày kế tiếp cũngkhôngdám lộn xộn nữa.
Dạ Kiêu Cửu duỗi tay vuốt cằm.hắnđứng lênđiđến bên cạnh Cao Đại Đồng, nânghắnta dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đường Tứ Tứkhôngthèm để ý tớihắn, yên lặng thu cánh tay bị thương trở về, sau đó nằm lạitrêngườngkhôngnóitiếng nào.
hắnnhư vậy hoàn toànkhôngkhác gì so với ăn ày.
Dịch Minhkhôngđành lòng nhìn Cao Đại Đồng, hồi đáp chi tiết:"Khởi bẩm Hoàng thượng, nữ nhân kia mệnh dày... Bây giờ vẫn còn sống... Nhưng đầu ócthìtựa hồkhôngđược tỉnh táo, ngày nào nàng ta cũng đều la hét mấy lời khó hiểu với bọn thị vệ... A còn có..." Dich Minh tiến lên,nhỏgiọng bẩm báo bên tai Dạ Kiêu Cửu:"Nàng ta... còn có ý đồ muốn dùng thân thể của chính mình quyến rũ thị vệ trông coi nàng ta. Nhưng nàng ta cũngkhôngnhìn lại tình hình của chính mìnhhiệntại..." Giọngnóicủa Dịch Minh khinóivề Đường Vân Nhiễmthìđầysựkhinh bỉ.
"Đương nhiên!" Dạ Kiêu Cửu vô cùng chắc chắn đáp.
Dạ Kiêu Cửu lấy thuốc mỡ từ tay Dịch Minh rồi tự tay bôi thuốc mỡ lêntrêntay bị thương của Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ chán ghét nhíu mày, muốn thu lại tay mìnhthìDạ Kiêu Cửu nhíu mày quát:"Ngươi đừng có động đậy!khôngthìtakhôngngại chặt đứt cánh tay ngươi đó."
Da mặt Dạ Kiêu Cửu run lên vài cái, lại cườimộttiếngnói:"Ngươi muốn c·h·ế·t ta nhất địnhsẽthành toàn cho ngươi. Nhưng chỉ là đành phải để ngươi sống lâu thêm vài ngày." Nếukhôngcó nàng tathìhắndùng cái gì để bắt ép Quân Cơ Lạc đây?
Nước mắt Đường Vân Nhiễm tí tách rơi xuống, vừa khóc vừanói:"Quốc chủ, tha cho Vân Nhiễmđi, Vân Nhiễmkhôngdám kiêu ngạo trước mặt quốc chủ nữa."
Mà sau khi Đường Vân Nhiễm nhìn thấy Đường Tứ Tứthìhai mắt nổi lên màu đỏ như máu,khôngngừng mở miệng chửi bới:"Đường Tứ Tứ, ngươi làm nhiều việc ác, tướng công thái giám tổng tài của ngươi cũngđãchết vậy sao ngươi vẫnkhôngchếtđi... Ngươi là nữ nhân sợ c·h·ế·t, uổng phí tướng công thái giám kia đối xử với ngươi tốt như vậy...hắnvừa chếtđingươi lạiđãnghĩ tới việc tái giá... Người tanóita là loại ong bướm nhưng Đường Tứ Tứ ngươi so với ta cũngkhônghề kém cạnh..."
Lòng bàn tay Đường Tứ Tứ có thêm rất nhiều vết thương mới. Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng sai Dich Minhđilấy thuốc mỡ. Đợi khi Dịch Minh mang thuốc mỡ tớithìhắnnhìn thấymộtcánh tay Dạ Kiêu Cửu đưa ra,hắnngồitrênghế, tayhắnđangcầm bàn tay bị thương của Đường Tứ Tứ.
hắnngẩng đầu hỏi Dịch Minh:"Nữ nhân Đường Vân Nhiễm đóhiệnsống c·h·ế·t ra sao?"
Gió đêm lạnh thổi vào từ cửa sổ, toàn thân Đường Tứ Tứ bỗng lạnh lẽo, lúc này nàng mới cảm giác được toàn thân chính mình ướt sũng. Mí mặt nàng cụp xuống,khônglâu sauthìmơ màng chìm vào ngủ.
Nhưng hành động ti tiện của nàng ta chẳng nhữngkhôngkhiến Dạ Kiêu Cửu có thêm hảo cảm với nàng ta mà ngược lại còn khiến cho Dạ Kiêu Cửu càng cảm thấy phản cảm.hắnlại nhấc chân lên dùng sức đá văng Đường Vân Nhiễm.
Dịch Minh thưa lại, rồi đứng dậy lôi Đường Vân Nhiễmđi. Đường Vân Nhiễm nghe đến tên Đường Tứ Tứthìvẻ mặt lập tức kích động. Nàng ta vung tay, kêu lên the thé:"Quốc chủ, Vân Nhiễm có biện pháp giúp ngài đối phó với mấy người Đường Tứ Tứ... Ngài cứ đem Tứ Tứ giao cho Vân Nhiễm..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có thểnóiCao Đại Đồng là tâm phúc của Dạ Kiêu Cửu, nghenóichẳng nhữnghắnkhôngchết mà lại còn sống trở về. Tất nhiên Dạ Kiêu Cửu nhanh chóng cho người triệuhắnđến.
"Vậy ngươi chặt đứt luônđi!" Đường Tứ Tứ đầy ngạo khí đáp trả.
Đường Vân Nhiễm khóc nghẹn, đau đớn do Dạ Kieu Cửu hành hạ khiến nàng takhôngbiết phải đáp lời thế nào nữa. Nàng ta vốn nghĩ chỉ cần còn sốngthìkhôngchừngsẽcó cơ hội xoay người. Nhưnghiệntại nàng ta bị hủy dung, mắt mù, bây giờ lại đếnmộtcái chân... Nàng ta còn có thể xoay người thế nào đây?
Dạ Kiêu Cửu tiến lên, trong mắt đào hoayêudã có ngọn sóng nguy hiểm nổi lên, tayhắnxiết chặt nắm tay nàng. Đường Tứ Tứ nằmtrêngiường mi tâm nhíu chặt. Dạ Kiêu Cửu cố ý dùng thêm chút lực, như thể muốn bóp nát nắm tay Đường Tứ Tứ. Khuôn mặt trắng bệch của Đường Tứ Tứ rịn ra càng nhiều mồ hôi, mảnh đao sắc bén cắt vào trong lòng bàn tay nàng, làm miệng vết thương vỡ ra.
Dịch Minh nghe thấythìcảm thấy chói tai,hắncùng sức nhấc chân rồi duỗi chân đạp Đường Vân Nhiễmmộtcái, Đường Vân Nhiễm bị đau mớikhôngdám tiếp tục mắng nữa.
Đường Vân Nhiễm hét thất thanh, khuôn mặt vặn vẹo đau đớn ôm chặt lấy chân chính mình.
Vìkhôngđể cho mình kêu lên, Đường Tứ Tứ cắn chặt răng. Dạ Kiêu Cửu lại vận công, dùng nội lực khiến cho mảnh đao trong tay nàng vỡ vụn "rầm"mộtcái rơi xuống mặt đất.
Đường Tứ Tứ lãnh khốc nhìn Đường Vân Nhiễm, thản nhiênnóivới Dịch Minh:"nóivới quốc chủ của các ngươi, lễ vậthắnđưa... ta nhận!"
"Có phải ngày c·h·ế·t của tađãtớikhông?"Đường Tứ Tứ bình tĩnh nhìn Dạ Kiêu cửu. Dạ Kiêu cửukhôngtrả lời nàng, nhưng hỉ phụ đỏ thẫmtrênngườihắnđãthểhiệnrõhôm này là ngày đại hôn củahắnvà Mộ Dung Vân Tiện.
Đường Vân Nhiễm hoảng sợ nhìn Đường Tứ Tứ, lúc này lờinóiác độc cũngkhôngthể biểu đạt hết được tâm trạng kinh hoảng của nàng ta. Nàng takhôngmuốn c·h·ế·t! Nàng ta thựcsựkhôngcam lòng cứ như vậy mà rời bỏ thế giới mìnhđãxuyên tới.
Cao Đại Đồng gật đầu liên tục, nhưng rồi như đột nhiên nhớ tới cái gìhắnnhanh chóng bổ sung thêm:"Quốc chủ, Đường Vân Nhiễm là nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, còn có thể hạ độc với cả đứa trẻ vô tội. Quốc chủ, ngài nhất địnhkhôngthể dễ dàng tha cho nữ nhân này."
"Quốc chủ, thuốc mỡđãlấy tới..." Dịch Minhthậtcẩn thận tiến lên,hắncảm thấy quốc chủ có gì đókhôngđúng nhưng lạikhôngnóiđược làkhôngđúng ở chỗ nào.
"Cao Đại Đồng, ngươi sao lại thành cái bộ dạng này?" Dạ Kiêu Cửu lấy khăn luôn mang theo che mũi lại. Tốt xấu gì cũng là thị vệ bên ngườihắngiờ lại thành cái bộ dạng này quả thực làkhônggiữ mặt mũi chohắn.
Dạ Kiêu Cửu khẽ cười giễu cợt, châm chọc:"Ngươi đúng là kẻ cứng đầu..."
Dịch Minh thấy ánh mắt Dạ Kiêu Cửu dừng lạitrênbàn tayđangnắm mảnh đao của Đường Tứ Tứthìhắnvội vàngnhỏgiọng giải thích:"Quốc chủ, nữ nhân này quá quật cường, lúc trước thuộc hạ và đại phu cùng nhau gỡ lưỡi đao khỏi tay nàng ta nhưng nàng ta nắm rất chặt thuộc hạ dùng rất nhiều biện pháp màkhôngthể gỡ ra. Cho nên nàng..."
nóitới đây, Dịch Minh còn có vẻ ủy khuất.
Đường Tứ Tứ liếc Đường Vân Nhiễmmộtcái,mộtcon mắt còn sót lại của Đường Vân Nhiễm tràn đầy lửa giận phẫn nộ, hậnkhôngthể lập tức thiêu cháy Đường Tứ Tứ trong đó.
Cao Đại Đồng đen sạm, vẻ mặt ủy khuất, thống khổ.
Dạ Kiêu Cửu từtrêncao nhìn xuống đánh giá Cao Đại Đồng, khuôn mặt Cao Đại Đồng bị phơi nắng mà ngăm đen,trênngười mặcmộtbộ quần áo rách nát chỉ tạm chống rét, chân mang giàyđãrách mấy chỗ.
Dạ Kiêu Cửu thựcsựbị Đường Tứ Tứ chọc giận. Nữ nhân này thực ngoan cố khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi. Dùng sức đẩy cánh tay của nàng ra,hắncứng rắn lạnh lùngnói:"đãnhư vậythìnữ nhân như ngươi cứ tự sinh tự giệtđithôi."
Khi Dạ Kiêu Cửu nhìn thấy Đường Tứ TứthìĐường Tứ Tứ vừa yếu ớt tỉnh lại. Dạ Kiêu Cửu đứng lặng lẽ bên giường nhìn nàng nằmtrêngiường,mộtbàn tay nàng nắm chặt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy,mộttay còn lại vẫn nắm chặt mảnh đao lúc trước. Nàng dùng toàn bộ sức lực vậy nên trong lòng bàn tay đọng đầy máu tươi đỏ sẫm.
Nàngđangcúi đầu trầm tưthìmộtloạtâmthanh truyền đến. Dịch Minh kéo Đường Vân Nhiễm đẩy cửađivào phòng. Đường Vân Nhiễm nhưmộtcon cẩu bị Dịch Minh dắtđi. Đường Vân Nhiễm như vậy đột ngột xuấthiệntrước mắt Đường Tứ Tứ khiến cho Đường Tứ Tứ cảm thấy nao nao.
Đường Tứ Tứ yếu ớt chớp mắt, đối với nàngthìmảnh đao trong tay này chính là thứ duy nhất nàng có thể dựa vàohiệntại, nếu mấtđinóthìnàngsẽmấtđirất nhiều thứ nữa...
Đường Tứ Tứ lại mở bao đó ra, trong những mảnhnhỏcủa bình hoa tìm lấymộtmảnh sắc bén nhất rồi giấu vào trong tay áo. Sau đó, nàng đem các mảnhnhỏkhác giấu vào trong gầm giường rồi nàng gian nan gượng thân mình trở lại nằmtrêngiường.
Nếuhắncòn sống,hắncó chuyện gì gạt nàng? Nhưng nếuhắnđãchết... hẳn là Dạ Kiêu Cửuđãkhôngnóinhư vậy.
Nàng ta tuyệt đốikhôngnhận thua trước Đường Tứ Tứ. Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng cười khinh miệt, chán ghét lệnh cho Dịch Minh nhanh chóng lôi nữ nhân ghê tởm này xuống.hiệngiờ vẻ mặt Đường Vân Nhiễm vô cùng phấn khởi và kích động, nàng ta hấp tấp bò về trước vài bước, ôm chặt lấy chân Dạ Kiêu Cửu cầu xin:"Quốc chủ, Vân Nhiễm thựcsựcó biện pháp giúp ngài. Ngài xem xét những gì trước kia Vân Nhiễm làm vì ngài mà tạm tha cho Vân Nhiễm lẫn này..."
Dạ Kiêu Cửu nhìn thất bộ dạng hậnkhôngthể băm vằm Đường Nhiễm ra hàng trăm mảnh của Cao Đại Đồngthìhắncười gật gật đầu.
Đường Tứ Tứ lạnh lùng liếchắnmộtcái rồi rũ mắt xuống:"Ta cũng chỉ còn có thể sống thêm vài ngàythìkhôngcần Dạ quốc chủ phải thương hại mà rịt thuốc giúp đâu." Muốn ghétthìcứ ghét, muốn hậnthìcứ hận.hiệntạihắncòn bôi thuốc cho nàng, đây là cái chuyện lạ gì đây?
Cổ họng Cao Đại Đồng như bị nghẹn, giọngnóinhư bị tắc, đáp:"Quốc chủ, đều là do Đường Vân Nhiễm hại. Nữ nhân đó thừa dịp thuộc hạ tắm rửa xông vào trong gian phòng của thuộc hạ rồi ám sát thuộc hạ, sau đó nàng ta phóng hỏa thiêu hủy cả khách đ**m, ý đồ muốn xóa sạch dấu vết. May mà thuộc hạ mệnh dày được người ta cứu ra. Nhưng sau đó thuộc hạ bị hôn mê, người cứu thuộc hạ đưa thuộc hạđiTây Vực... Quốc chủ, Đường Vân Nhiễm lừatrêngạt dưới, thuộc hạ khẩn cầu ngài nhất định phải xử quyết nàng ta!"
Lời của Cao Đại Đồng khiến cho Dịch Minh hơi kinh ngạc nhưng Dạ Kiêu Cửu vẫn rất bình tĩnh.
"Các ngươikhôngthể đối xử với ta như vậy... Ta biết rất nhiều chuyện các ngươikhôngbiết... Tađãthấy đèn điện, ô tô, đàn dương cầm..." Miệng nàng ta phun ra những lời người khác nghekhônghiểu nổi, Dịch Minh xem nhưđangnhìnmộtkẻ ngốc. Còn Dạ Kiêu Cửuthìcũng chỉ coi như nàng tanóidối mà thôi.
Chương 231: Đem Đường Vân Nhiễm trở thành lễ vật tặng cho nàng...
Lúc này Dạ Kiêu Cửu thu tay lại,hắnnóivới Dịch Minh:"lôi nàng ta tới chỗ Đường Tứ Tứ,nóiđây là ta tặng cho nàngmột"đại lễ", nàng muốn xử lý Đường Vân Nhiễm như thế nàothìtùy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.