Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Yên Vĩ Hồ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 138: Hôn quân đầu hàng!
Lờinóikiêu ngạo cuồng vọng như vậy làm thái dương của Mộ Dung Nhược Hồngđangốm yếu đập mạnh, hai tay nắm chặt chăn gấm phủtrênngười.
“Yến Mặc, ngươi cho là Trì Lệ Dậpthậtsựtin lời bổn vương sao? Tiêu quốc này làm sao lại thua trong tay tên hoạn quan Quân Cơ Lạc. Căn bản vẫn là sa súttrêntay phụ hoàng ta. Trì Lệ Dập có thể làm thủ hạ lâu dài dưới trướngmộtngười thích nghi kỵ như phụ hoàng, đương nhiênkhôngphải là kẻ tầm thường. Ông ta có đáp ứng haykhôngcòn phải chờ xem tiếp sau ông ta nghĩ như thế nào.”
Quân Cơ Lạc chắp hai tay sau lưng, gật đầu với ông, sau đó liềnđitới trước giường Mộ Dung Nhược Hồng, cúi mắt, quan sát người bệnh Mộ Dung Nhược Hồngđangrất bất mãn.
Mộ Dung Nhược Hồng nghe ôngnóinhư vậy, nét mặt mới hơi chuyển tốtmộtchút. Chân màyhắnlại dùng sức nhíu chặt lại, hai mắt lộ ra tia sáng lợi hại, dùng giọng lạnh như băng hỏi, “Tiết thần y… tiện nhân dvn kia đâu rồi?” Hẵn vĩnh viễnsẽkhôngquên tiếng cười nhạo của nữ nhân kia, còn có bộ mặt dữ tợn khi ả ta rút kiếm đâmhắn.
Sau đó Quân Cơ Lạc mớiđiđến trước Mộ Dung Nhược Hồngđangngãtrênđất. Trong tầm mắt Mộ Dung Nhược Hồng có thêmmộtđôi giày,hắnngẩng đầu,trêngương mặt tuấn mỹ còn lộ vệt nước mắt.
“Bệ hạ,hiệntại trước mắt ngươi chỉ có hai con đường,mộtlà làmmộtcon c·h·ó biết nghe lời, bản đốcnóicái gì, ngươi cứ dựa theo lệnh của bản đốc mà làm. Hai là…” Quân Cơ Lạc đưa tay lên cổ làmmộtđộng tác “rắc rắc”.
KỳthậtTiết thần y thấy Mộ Dung Nhược Hồng đáng thương,khôngnóithậtra. Mdvt quảthậtlà “bệnh” nhưng khi ông chẩn mạch cho nàng ta thấy mạch đập rất bình thường. Chẳng qua những người có “bệnh” như Thất công chúa thần y ôngđãquá quen rồi. Dù sao cũngkhôngphải nữ nhi hay muội muội của ông, có được nuông chiều hư cũngkhôngđến lượt ông chịu trách nhiệm.
Mộ Dung Quân Thương thở ra mấy ngụm khí đụcthậtdài, sau đó mới quay đầu nhìn Yến Mặc, pháthiệnYến Mặcđangcó chút sợ hãi nhìnhắn,hắnbật cười, vỗnhẹbả vai Yến Mặc,nói, “Được rồi, ngươi đừng lo lắng cho bổn vương. Những lời bổn vương vừa mớinói… chỉ lànóiđùa mà thôi. Vô luận như thế nào, bổn vương nhất định phải trừ bỏ Quân Cơ Lạc, điểm nàykhôngai có thể thay đổi cũngkhôngai có thể ngăn cản.”
Khi Mộ Dung Quân Thương nghĩ đến đây, đột nhiên khựng lại!
Đó là tiếng cười lạnh lẽo vô tình, mang theo ý nhắc người ta cẩn thận, làm cho Tiết thần y cũng nhịnkhôngđược đem hay tay vòng trước ngực.
Con người ở mỗimộtgiai đoạn đều có nhu cầu khác nhau. Trước kiahắncoi trọng quyền thế, cảm thấy chỉ cần có quyền trong taythìhắnchính là người thắng. Nhưng trải qua nhiều chuyện,hắnđột nhiên hâm mộ Quân Cơ Lạc. Có quyền thế trong tay, còn cómộtnữ nhân khăng khăngmộtmực bên người.hắnta rất thành công, thành công đến mứchắnthấy hâm mộ lẫn ghen tị.
Quân Cơ Lạc lành lạnh cườinói, “Bệ hài ngài nhất định còn chưa biết vì sao bản đốc muốn Tiết thần y đến xem bệnh cho ngươi rồi. Hắc hắc, vậy bản đốcnóicho ngươi biết. Ngày đó bệ hạ bị Vân phi đâm trước mắt bao người, nếu lão Tiết tuyên bố tình hình bệ hạ nguy kịch,khôngbiết người bên ngoài còn hoài nghi bản đốc hành thích vuakhông?”
*lạnh nhạt, ma mị (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết thần y sợ miệng vết thươngtrênngườihắnta rách ra, liền tiến đến dìuhắnta.
“không!khôngcầnđi!” Mộ Dung Nhược Hồng lại vùng vẫy muốn đứng lên,hắnthậtvất vả mới trở thành Hoàng đế đứngtrênvạn người.hắncòn chưa kịp hưởng thụ lạc thú hoàng quyền đem lại, làm saohắnchịu chắp tay đem ngôi vị Hoàng đế chođinhư thế.
Tiết thần y cũng biết chuyện dơ bẩn giữa Mộ Dung Nhược Hồng và dvn, ôngkhôngdấu diếm gìnói, “Quỷ thiếu đạo đứcđãcho người nhốt nàng ta lại,nóilà chờ Hoàng thượng ngài tỉnh lại, mới xem xét xử trí nàng ta như thế nào.”
Trong hoàng cung. Ngày thứ tư sau bị dvn đâm bị thương, quasựđiều trị của Tiết thần y, Mộ Dung Nhược Hồng rốt cuộc cũng tỉnh lại.hắnvừa mở mắt liền nhìn thấy Tiết thần y kéo cằm, đánh ngáp trước mặt mình.
Đột nhiênhắnnhận ramộtđiều, gầy đâyhắnluôn nghĩ đến Đường Tứ Tứ.
Gương mặt thanh lãnh của Mộ Dung Quân Thương phủ đầy băng sương,hắnngửa đầu nhìn trời,trênbầu trời đên chỉ có lác đác mấy vì sao, ngay cả trăng cũngkhôngbiếtđãtrốnđiđâu.
“Lão Tiết! Ngươi dừng tay lại!” Quân Cơ Lạc lạnh giọng quát, Tiết thần y bị hoảng sợ, ngẩng đầu nhìnhắn. Pháthiệntrênmặt Quân Cơ Lạc đầy vẻ tà chí*.
*khôngbình thường, hung tợn
Tiết thần ynhỏgiọngnóivới Quân Cơ Lạc, “hắnbình phục tốt lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đạt được đáp án mình muốn, khóe miệng Quân Cơ Lạc giương lên, đứng dậy nhấc chânnhẹđáhắnmộtcái, tiện đà cong môi cười, “Bệ hạđãhiểurõrồi, bản đốc cũngsẽkhôngbạc đãi bệ hạ ngài! Sau này, nhớ kỹ thân phận của ngươi. Bản đốc là chủ, ngươi là con c·h·ó biết nghe lời mà bản đốc nuôi!”
Gương mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạckhôngngừng phóng đại trong đồng tử Mộ Dung Nhược Hồng.hắncảm thấy cómộtluồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy lên, luồng khí lạnh này chạy tán loạn trong người, làm răng nanh củahắncũng bị đông lạnh, run lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đột nhiên, tiếng cười củahắnngừng lại, tiếp theohắnrútmộtthanh chủy thủ từ trong tay áo, quơ quơ trước mặt Mộ Dung Nhược Hồng. Chủy thủ lạnh như băng lóe ra hàn quang xẹt qua đáy mắt Mộ Dung Nhược Hồng.
Sau khi Mạc Lương rờiđi, nước mắt của Mộ Dung Nhược Hồng mãnh liệt rơi xuống, dùng sức nắm chặt hai đấm tay,khôngngừng đấm lên mặt đất, biểu cảmtrênmặt vô cùng thống khổ bi thương.
“Chủ tử, trờikhôngphụ người có lòng. Người nhất định có thể đánh bại Quân Cơ Lạc!” Yến Mặckhôngbiết nên an ủi Mộ Dung Quân Thương thế nào, liền vắt hết óc nghĩ ra câu này.
Mộ Dung Nhược Hồng khí phách chỉ cười nhạt trước lờinóicủa Quân Cơ Lạc. Chỗ bụnghắntruyền đến cảm giác đau đớn, vùng vẫy muốn đứng dậy khỏi giường, dùng ánh mắt căm thù nhìn Quân Cơ Lạc.
Yến Mặc gật đầu nhận lệnh.
Biểu tìnhkhôngcam lòng củahắnta làm Quân Cơ Lạc đắc ý bật cười. Sau đóhắnnângmộtchân lên, trực tiếp khí phách đặt chân lên giường Mộ Dung Quân Thương, đưa tay kéo cái chăm gấm vàng củahắnta qua, dùng nó để lau đế giày.
Mộ Dung Nhược Hồng dần lấy lại ý thức,hắnnhấp cánh môi khô khốc, có chút gian nannói, “Tiết thần y, hoàng muội của Trẫm đâu…”hắnlà vua củamộtnước,khôngchỉ bị nữ nhân mìnhyêunhất đâmmộtđao, ngay cả khi tỉnh lại, hoàng muộihắnyêuthương nhất cũngkhôngcó ở bên người, trong lúc nhất thờihắncảm thấythậtnản lòng thoái chí.
Nếu lúc trước… người cưới Đường Tứ Tứ làhắn,khôngchừnghiệntạihắnsẽkhôngcôđơn như vậy.
Chương 138: Hôn quân đầu hàng!
Quân Cơ Lạc nhướng mày khinh thường, chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng tay vỗ vỗ hai máhắnta.âmthanh vỗ mặt thanh thúy làm phẫn nộ trong mắt Mộ Dung Nhược Hồng càng lúc càng nhiều. Khác vớisựphẫn nộ củahắnta, Quân Cơ Lạc lại như tìm đượcmộtmón đồ chơi rất hay, cười phá lên ha ha.
Mộ Dung Quân Thương khẽ thở dàimộtcái, mắt nhìn về phương xa, có chút lực bất tòng tâmnói, “Yến Mặc, trước kia tađãquá lí tưởng mọi thứ rồi. Cứ nghĩ chỉ cần phụ hoàng mất, ta dựa vào năng lực của mình, nhất định có thể đánh bại Quân Cơ Lạc. Nhưnghiệntại… Mỗi lần ta đối mặt với Quân Cơ Lạc đều cảm thấy mìnhthậtnhỏbé,thậtvô lực, trận tranh đấu này giữa ta và Quân Cơ Lạc làm ta cảm thấy rất kiệt sức, rất mệt mỏi!”
Mạc Lương ôm quyền với Quân Cơ Lạc, lĩnh mệnh muốn lui ra.
Mộ Dung Nhược Hồngtrênngười có thương tích, hơn nữa cảm xúc kích động,hắncứ quằn quại như vậy, thân mình mất trọng tâm ngã từtrêngiường xuống. Nhưnghắnbất chấp đau đớntrênngười, hai tay chống đất, hướng về bóng lưng Mạc Lương quát, “không! Ngươi đứng lại cho Trẫm! Trẫmkhôngcho phép ngươiđiLiễu Châu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết thần y khẽ lắc đầu, ôngthậtsựngày càngkhônghiểu chuyện giữa người với ngườitrênđời này. Hai kẻmộtkhắc trước còn ân ân ái ái, hậnkhôngthể sống chung chăn, c·h·ế·t chung huyệt giờđãnhư kẻ thù. Còn cómộttên thái giám cưới thê tử còn can đảm muốn sinh đứanhỏ… Mà những người này đều cứ thích chạy đến tìm ông.
Hôm nay Quân Cơ Lạc mặcmộtbộ cẩm bào màu đỏ tía thêu mây, bên hông thắtmộtđai lưng màu đen, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ tươi cười kiêu căng mà lãnh liệt.
“Quân Cơ Lạc, ngươi là tên ác ma… Bất luận như thế nào, Trẫmsẽkhôngthoái vị, dù cho ngươi quyền khuynh thiên hạ, Trẫm cũngsẽđấu với ngươi tới c·h·ế·t.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Yến Mặcđitheo Mộ Dung Quân Thương nhiều năm, trong lònghắn, Mộ Dung Quân Thương luôn có bộ dáng hăng hái, những lời đêm nay, là lần đầu tiênhắnnghe được.
**thâm độc, nghiêm khắc
“Bệ ha, ngươi chỉ cần khẽ cắn môi chịu đựngmộtchút là được, bản đốc cam đoansẽmộtđao đưa ngươi xuống địa phủ. Ngươisẽkhôngcảm thấy đau.” Quân Cơ Lạc cười nắm lấy vai Mộ Dung Nhược Hồng, chủy thủtrêntay liền đâm về phía ngựchắnta.
Ông ngượng ngùng cười, lui xuống.
“Bệ hạ,sựnhẫn nại của bản đốc có giới hạn. Lúc trước ngươi cố chấp hò hét đe dọa muốn diệt trừ bản đốc, bản đốc chỉ xem ngươi như con c·h·ó. Tình huốnghiệntại ngươi cũng thấy đó, ngươithậtsựchỉ có thể làm những chuyện của c·h·ó.”
Mộ Dung Nhược Hồng dùng sức cắn chặt môi, cả khuôn mặt vặn vẹo thànhmộtđoàn, cực kì thống khổ thốt ra mấy chữ, “Trẫm, muốn, giày, vò, ả, ta, đến, c·h·ế·t…”
Ngay lúc chủy thủy cách ngực Mộ Dung Nhược Hồng chỉmộtkhoảngnhỏ, Mộ Dung Nhược Hồng sớmđãbị dọa sắp hồn phi phách tán đột nhiênkhôngngừng dập đầu trước Quân Cơ Lạc, miệng cònkhôngngừng biểu đạtsự“sám hối” của mình vớihắn.
Quân Cơ Lạc lại đem thanh chủy thủ sắc bén đó quơ quơ trước mặt Mộ Dung Nhược Hồng, ngầm bi thươngnói, “Bệ hạ, ngươi yên tâm. Bản đốcsẽxem xét giao tình mấy năm nay giữa chúng ta, chuẩn xác đâm vào đúng miệng vết thương do Vân phi gây ra lúc trước.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Trong lòng Tiết thần y vừa nhắc tới cái tên làm ra vẻ thái giám, tên đó liền chạy đến sau khi nghe được tin Mộ Dung Nhược Hồng tỉnh lại.
“A! Đừng! Cửu Thiên Tuế, ngươi bỏ qua cho Trẫmđi… Sau này Trẫm nhất địnhsẽkhôngđối nghịch với ngươi nữa… Trẫm nhất định làm c·h·ó ngoan của ngươi. Ngươinóiđông Trẫmkhôngdámđitây… Cửu Thiên Tuế, ngài đại nhân đại lượng, tha cho tađi. Sau này tathậtsựkhôngdám đối nghịch với ngươi nữa… Nếu Trẫm vi phạm lời thề nàythìTrẫmsẽbị thiên lôi đánh, chếtkhôngtoàn thây…”
“Quân Cơ Lạc… Ngươi quả thực là khinh người quá đáng…” Mộ Dung Nhược Hồng trừng mắtthậtto, ánh mắc lợi hại sắc bén như đao, hậnkhôngthể xẻo thịt Quân Cơ Lạc.
Nhưng câunóicủahắnta chỉ đổi lấy nụ cười miễn cưỡng của mqdt, Mộ Dung Quân Thương lại dùng thanhâmcàng trầm thấpnói, “Yến Mặc, ngươi cũng đừng an ủi ta, ta biết năng lực của mình. Ngày thường ta tự cao cho mình là người giỏi nhất trong các huynh đệ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, kỳthật, trong số chúng ta, người thông minh nhất là… tứ đệ của bổn vương. Lúchắncòn rấtnhỏđãtự thỉnhđiphong đất, làmmộtvương gia nhàn tản. Cả đờikhônglo ăn uống, cũngkhôngphải để ý tới triều chính, chỉ cần làm mình sống khoái hoạt là được… Thế nhưng, nếu có thể, bổn vương vẫn hy vọng mình giống như Quân Cơ Lạc vậy,hắnmới là người giỏi kinh doanh người của chính mình nhất.”
Tiết thần y cười hề hềnói, “Thất công chúađãcanh chừng bên giường bệnh của Hoàng thượngmộtngàymộtđêm. Chỉ là sau đó nàng ấy cảm lạnh sinh bệnh nên mớikhôngtiếp tục canh chừng.”
trênđời nàykhôngmua được hối hận,hắnluôn nghĩ tới những chuyện vô dụng, khó trách ý chí suy sụp.
hắnnóitới đây, khẽ dừngmộtchút, tiếp theo lạinói, “Yến Mặc, ngày mai ngươi phái ngườiđiđiều tra, trước khi tld gặp chúng tađãtiếp xúc với ai.”
Người vào là Mạc Lương với thanh đaotrênvai.
Việc nàythậtkhôngtốt chút nào!
Quân Cơ Lạc nhìn về phíahắn, tiếngnóiquỷ mị như ma quái, “Mạc Lương, ngươi đích thân đến Liễu Châumộtchuyến, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải đón Tứ hoàng tửđãđược phong đất về.nóichohắnbiết, sau này thiên hạ Tiêu quốc là củahắn!”
Bóng đêm mông lung, con đườngnhỏtrênnúi luôn có tiếng côn trùng kêu vang.
Mạc Lương sao có thể nghe lờihắnta, thân ảnh nhanh chóng biến mất tại cửa đại điện.
*chỉ giúp người thân thuộc
Quân Cơ Lạckhôngthèm để ý ánh mắt củahắnta, đợi sau khi lau khô cả hai chiếc giày,hắnmới lẫm liệt ngẩng đầu, ném cái chăn gấmđãbẩn cho Mộ Dung Nhược Hồng.
Sắc mặt Mộ Dung Nhược Hồng trắng nhợt, ngẩng đầu nhìn Tiết thần y, Tiết thần y đưa tay, dùng vẻ mặt vô tộinói, “Bệ hạ, như Cửu Thiên Tuếnói. Lão phu đúng là giúp thânkhônggiúp nhân*.”
Sau khi Mộ Dung Quân Thươngnóixong,hắncắt đứt suy nghĩ, trong lòng thầm lặp lại câu nàymộtlần. Vớihắnmànói, người khác có thể trốn nhưnghắnthìkhôngthể, người ngồitrênvị trí Nhiếp chính vương nhưhắn,đãkhôngcó đường lui nữa rồi. Nếu cuối cùnghắnkhôngthể giải quyết được Quân Cơ Lạc, chờ đợihắnchỉ có con đường bị Quân Cơ Lạc trừ bỏ mà thôi.
Thân mình Mộ Dung Nhược Hồng run run, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm thanh chủy thủ, kích độngnói, “Quân Cơ Lạc, Trẫm là Hoàng đế, nếu ngươi g·i·ế·t Trẫm… Là ngươi hành thích vua…”
Quân Cơ Lạc khẽ cười,trêncanh môi mang ý chê cười lãnh mị*, “Xem ra bệ hạđãhạ quyết tâm chọn con đường thứ hai.đãnhư vậy, bản đốc cũngkhôngép buộc. Hoàng thượng ngài vốn nên có khí phách của mình!”hắnkhẽ dừng lại, giọngnóicàng thêmâmlệ**, hô to với bên ngoàimộttiếng, “Người đâu!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.