Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67


Chương Tĩnh Cầmkhôngkhống chế được quay sang nhìn về phíahắn, Tiêu Giác cũng nhìn lại nàng,nhẹgiọngnóimộtcâu "Đừng sợ, có ta ở đây."

Dòng người xe lao nhanhtrênđường.

***

Tuy rằng Hàn Tháckhôngở đây,mộtmình nàngkhôngthểđiđiền trang, nhưng cũng may Tĩnh vương phủ rộn lớn, đủ cho các nàng làm trò.

Trong mũikhôngcó khí phun ra, Tiêu lão phu nhân vậy mà lạiđãtắt thở.

Khung cảnh bên ngoài như địa ngục, xác người khắp nơi, máu chảy thành sông, những ngôi nhà gần xa đều bị cháy rụi.

Cuối cùng nàng phải lấymộttay đỡmộttay mới miễn cưỡng để đúng chỗ.

Tay nàng nắm chặt viên thuốc, vừa buông ra…

Gia đinh, gã sai vặt tổng cộng có hơn mười người cũng đều cưỡi ngựa.

Cố Thiền trở về phòng, tắm rửa cả người đầy mồ hôi, nghiêng ngả nằm xuống giường, Bích Linh Bích Lạc lập tứcđiđến bôi thuốc cho nàng.

Có thểđivề phía trước cũng chưa chắc an toàn, người Ngõa Lạt nếuđãchiếm được Đại Đồng, lại tiến về phía Nam cũngkhôngphải chuyện khó khăn gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Thiền nhận lấy, mở nắp, rút giấy viết thư, đọcmộtlượt sắc mặt chợt biến.

"Phi ngựa là bước đầu tiên, vì để tập cho ngươi can đảm. Tiếp xúc dần với ngựa của ngươi, dần dần khống chế được nó. Lúc trướckhôngphải ngươinóicảm thấy xóc nảy, bây giờ thử cưỡi con ngựa cuả ngươi nhún nhảy thân thể, xem xem có phải là cảm thấy tốt hơn rồikhông…."

"Trinh tiết của nữ nhân quan trọng hơn mạng, nếu nhưtrênđường gặp chuyện gì bất trắc, nuốt viên thuốc này vào, c·h·ế·t ngay lập tức,khôngcần chịu nhục."

Trong lòng nàng lại nổi lênsựsợ hãi, Tiêu Hạc Niên ở trong quân, vậythìNguyên Hòa đế ở trong cung phải làm sao?

Nàng quyếtkhôngthể trở về, bao nhiêu người chưa đợi được đến lúc ra khỏi thànhđãmất mạng, nàng may mắn trốn thoát được, nhất địnhkhôngthể trở về chịu c·h·ế·t.

Nhưng,hiệntại rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, sâu trong nội tâm nàng lại phát ra lờinóiphản kháng.

Tiêu lão gia cùng phu nhânđãmất từ sớm, Tiêu đại lão giakhôngcưới vợ, Tiêu nhị lão gia ở trong quân, chỉ có Tiêu Giác cùng Tam ca củahắnlà Tiêu giới sống cùng các nữ quyến.

Nàngkhôngbiết bọn họ ở đâu,đãra khỏi thành, hay là…

Hoàng hôn, mặt trời lặn xuống núi, lúc hai người dắt ngựa quay về, Phó Y Lanthậtlòng khích lệnói.

Tam tẩu quay người lại,nóivới Chương Tĩnh Cầm "đinhanh lên, chúng takhônglo cho người khác được nữa đâu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

nóixong ngườiđãchui ra đến bên ngoài xe.

Qua mấy ngày rèn luyện, Cố Thiềnđãcó thể cưỡi ngựa chầm chậm.

Chương Tĩnh Cầm chỉ thấy trời đất quay cuồng, cả người đều chao đảo.

Chương Tĩnh Cầm nôn khan vài tiếng, nàngkhôngkiềm chế được phản ứng của thân thể, dưới chân lại bước quamộtcái xác, Chương Tĩnh Cầmkhôngdám nhìn kỹ, nàng sợ nhìn thấymộtkhuôn mặt quen thuộc nào đó. Nàng thà rằng người chồng mới cưới của mình biến mấtkhôngthấy tăm hơi là bởi vì bỏ lại nàng mà trốn thoátmộtmình cũngkhônghy vọngmộtngười trẻ tuổi, dung mạoanhtuấn, bàn tay ấm áp như thế mất mạng.

"Hôm nay có nhận được thưkhông?"

Chương 67

khôngkhí trong phòng vốnđangvui vẻ ấm áp đúng lúc này đột nhiên im bặt, như cây đànđanglên đến đoạn cao trào đột nhiên bị đứt dâykhônghề báo trước, tất cả nhữngâmtuyệt diệu bị dừng lạitrêncao; theo sau đó làsựhoảng sợ vô cùng tận, phảng phất như hãm sâu vàomộtđầm lầykhôngthể tự kiềm chế.

Phó Y Lan dạy rất chuyên tâm, Cố Thiền học càng chăm chỉ.

Đến tiền viện của nhà chính, mọi người của Tiêu giađãđợi ở đấy,trênngười mọi người màu sắc sặc sỡkhôngphù hợp với tình hình lúc này. Chương Tĩnh Cầm và Tiêu Giác cũng vậy, đều mặc hỷ phục, chạy thoát thân mới là việc cần làm, chỉ chậmmộtbước thôi là bước vào ranh giới giữasựsống và cái c·h·ế·t, ai còn có thể lo lắng đến việc thay quần áo nữa chứ.

Chương Tĩnh Cầmkhôngdám dừng lại nữa, nhanh nhẹn leo ra khỏi xe ngựa.

Đối với Cố Thiền mànói, những ngày tháng ngồi ở trong phòng lo lắng đề phòng chờ tin tứcthậtsựquá khó khăn, cho nên cầnmộtsố việc làm để thời gian trôi qua mau.

Chương Tĩnh Cầm mù mịtđivề phía trước, dưới chânkhôngdám dừng lại.

Lúctrênxe ngựa Tiêu lão phu nhânđãcho ba người cháu dâu các nàng mỗi ngườimộtviên thuốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lễ đương nhiên cũng chưa làm xong, xe ngựa vẫnđangdừng ở tiền viện, vốn lúc làm lễ cũngkhôngmời khách, chỉ có người trong nhà nên cũngkhônghỗn loạn.

Cố Thiền ghé vào bên tai nàngnóinhỏ"Takhôngbiết đây có phải là yểu điệukhông, nhưng mà đùi ta có những mảng xanh tím, đaukhôngchịu được, mỗi ngày đều phải dùng nước ấm cùng với bôi thuốc mới thấy đỡ hơn, nhưng mà cưỡi ngựa là như vậy. Ngươi cũng bị như vậy sao? Là tư thế cưỡi ngựa của takhôngđúng hay là còn có nguyên nhân khác?

Phía sau vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn, bốn phía trống trải, ngay cảmộtcái cây to cũngkhôngcó, Chương Tĩnh Cầmkhôngcó chỗ trốn, chỉ có thể nắm chặt tay trong tay áo.

Đám người Ngõa Lạt tràn vào từ phía Bắc cho nên mọi người di chuyển về phía Nam.

Chương Tĩnh Cầmkhôngtàn nhẫn được, nhưng lão phu nhân vóc dáng cao hơn nàng, cũng to hơn nàng, chỉmộtmình nàng làm sao có thể dìu ngườiđanghôn mê bất tỉnhđi.

Phó Y Lan hơi đỏ mặt, nhưng vẫn trả lời rất thuận lợi "Chuyện này là bình thường, lúc cưỡi ngựa, hai bên đùi dùng sức, da thịt ngươi mềm mại, ma sát với yên ngựakhôngtránh được bị thương, chờ ngươi cưỡi thành thụcsẽtốt hơnmộtchút."

Lúc đấy Chương Tĩnh Cầm cũngkhôngcảm thấy có gì, lời này từnhỏnàngđãđược dạy dỗ đương nhiên làsẽnghe theo.

Bởi vì đợi đến lúc cưỡi thành thục, da dẻ cũng dày lên, tất nhiênsẽchẳng dễ bị sưng đỏ đau đớn nữa.

Tiếng vó ngựa ngày càng gần.

"Tổ mẫu…" Chương Tĩnh Cầm lắc lắc thân thể người,khôngcó phản ứng.

Nàng bướcđivài bước, nhìn thấy Tam tẩu ngã xuống đất,mộtmũi tên dài xuyên qua đầu,trênmũi tên còn dính thứ gì đó màu trắng trộn lẫn màu đỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây là câunóiđầu tiên giữa hai người họ trong lúc đó.

Từ sau khi Hàn Thác rờiđi, nàng càng qua lại nhiều với Phó Y Lan (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng lại gọi mấy câu, Tiêu lão phu nhân vẫnkhônglên tiếng,mộtcảm giáckhôngnóilên lờihiệnlên trong lòng nàng. Nàng vươn ngón tay, đưa xuống dưới mũi lão phu nhân, cả người nàng cũng run rẩy, làm cho ngón tay nàng nhiều lần trượt sangmộtbên.

đikhôngxa là ra đến cửa thành.

Trong thư Hàn Thác nhắc đến việc chữa bệnh trong quân, Cố Thiền mới biết, từ khi khai chiến Tiêu Hạc Niênđãrời khỏi kinh thànhđiđến chiến trường.

Hai chiếc xe ngựa, Tiêu lão phu nhân cùng ba cháu dâu ngồitrênmộtchiếc, phía sau là những nha hoàn ma ma thân cận, nam nhânthìcưỡi ngựa.

NàngđanghỏithìBạch Hoađãbước vào,trêntay còn cầmmộtcái ống đựng.

Tiêu Giác vẫn nắm tay nàng, tay của người đàn ông dày rộng hơn nữa còn ấm áp, trong vô hìnhđãtrao cho nàng thêmmộtnguồn sức mạnh giảm bớtsựrun rẩy của nàng.

Hai tháng nhanh chóng trôi qua, chuyện Cố Thiền lo lắng vẫnkhôngxảy ra, dây đàn căng quásẽđứt nhưng con người lại có khả năng tự điều tiết, nàng dần dần thư giãn an tâm.

Bách tính làm sao nhanh hơn được binh lính, mắt thấy cửa thành Namđãở trước mắt, đột nhiên nghe được tiếng ngựa hí, thân xe nghiêng sangmộtbên.

"Lúc trước ta còn cảm thấy ngươi yểu điệu, nhất định làkhônghọc được cưỡi ngựa,khôngngờ lại tiến bộ nhanh như vậy."

Chương Tĩnh Cầmkhôngsợ c·h·ế·t, nhưng nàngkhôngmuốn c·h·ế·t, cho dù phải chịu đựng chuyện gì nàng cũng muốn tiếp tục sống.

Nàngkhôngchỉ dốc lòng dạy Phó Y Lan thêu, mà còn chăm chỉ học cưỡi ngựa.

Cũng may nàng còn trẻ, rất nhanhđãổn định lại thân người, hai chị dâu dùng cả chân tay bò ra phía cửa xe, Tiêu lão phu nhân ở bên kia nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt đến dạo người.

Người nhà nàng đều c·h·ế·t hết, chỉ còn mình nàng sống sót, lúc đó ông trờiđãkhônglấy mạng của nàng, chẳng lẽ lại để cho nàng tự kết liễu đời mình như này sao?

Mỗi ngày Cố Thiền đều nhận được thư của Hàn Thác, cho nên nàng biếtrõtình hình chiếnsựbên ngoài, Đại Đồng thất thủ, giành lại lần nữa, Ngõa Lạt phản công tập kích, chiếnsựcăng thẳng…

Hơn nữa, cho dùkhôngcó địch, mườicônương mười sáu tuổi,mộtthânmộtmình, trời đất bao la, nàng có thểđiđâu chứ?

Hay làđitìm gia đình cậu?

Editor: huyetsacthiensu

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67