Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66
Nhưng Cố Thiềnkhôngnhúc nhích, hai hàng nước mắt lẳng lặng lướt qua hai gò má.
Dù sao Hàn Thácđi, cho dù là bình an vôsự, nhưngmộtnăm rưỡi cũngsẽkhônggặp mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dân chúng tầm thường taykhôngtấc sắt, mạng sống mới là chuyện quan trọng thứ nhất.
“Điều này làm sao có thể, tại sao nàngkhôngtừ chối ngay?” Hứa Tùng Xán nhíu mày liền trách mắng.
“Thôiđi, ngươi có lá gan lớn, loại người như người Mông Cổ vào thànhthìngươi đừngđi, xem bọnhắnđưa cho ngươi cơm thừa canh cặn hay vẫn là roi da thép đao.”mộtngười cònnhỏtuổi nghe xongsựviệc liền đánh tiếng,nóixong liền đứng lên.
Hàn Thác dùng khăn chà lau vệ sinh cho hai người, mang tới chiếc q**n l*t sạchsẽmặc vào cho Cố Thiền, kéo chiếc áo ngủ bằng gấm qua, sửa bốn góc chăn chothậtkín, lưu luyến hôn lên hai má của nàng, rốt cục vẫn nhẫn tâm bước xuống giường, cũngkhôngcó quay đầu lại mà rờiđi.
Cố Thiền nghiêng đầu tránh thoát,nhỏgiọngnói:“Vương gia mang tađicùng đượckhông?” Nàngkhôngmuốn cách xa Hàn Thác,khôngcó việc gìthìthôi,nhưng nếu nhất định gặp phải chuyệnkhôngmaythìnàng cũng hy vọng có thể ở bên cạnhhắn.
Hàn Thác thế mà lại mang nàng ra khỏi kinh.
Chương Tĩnh Cầm tất nhiênsẽkhôngtừ chối.
Hàn Tháckhôngcó trả lời, nắm lấy cằm của Cố Thiền, đem đầu nàng đặt ngay ngắn, chuyển thânđixuống, chính làkhôngcòn vẻ ôn nhu như vừa rồi, mang theoyêucầu mãnh liệt, dần dần lan tràn tới toàn thân nàng.
Vẻ tươi cườihiệnlên khóe môi, Cố Thiền ngồi xuống, có người lên màn xe lên, phu xe quay đầu nhìn nàng mỉm cười,“Tỉnh?”
hắnbiết Cố Thiềnsẽkhôngtha, còn có thể cảm giác được nàng có nỗi bất anthậtlớn.
hắntại sao có thể nhẫn tâm như vậy.
Gió mát phất qua, bãi cỏ mênh mông xanh ngắt vô cùng tận,lại lộ ramộtmảng đất màu vàng.
Saumộttrận, Cố Thiền sau khi th* d*c mới dần dần bình phục.
“tại sao lại là ngươi?” Cố Thiền kinh ngạcnói.
mộtcanh giờ có thể làm rất nhiều việc, Cố Thiền cuối cùng mệt mỏi mà thiếpđi.
Cho nên, thời gian cũng dư giả, vì vậy cấp bậc lễ nghĩakhôngthiếu dù chỉmộtchút, sính lễ và đồ cướiđãchuẩn bị tốt từ lâu, nên cũngkhôngchậm trễ cái gì.
“Chuyện gì?” Hứa Tùng Xán hỏi, trước khihắnđira cửa có trở về nhìn xem tửu lâu thế nào, nếukhôngcó việc gấpthìthê tử cũngsẽkhôngphái ngườiđitìmhắn.
Hứa Tùng Xán trầm mặcmộtlúc lâu, mớinói:“Vẫn phải hỏi ý kiến của muội ấymộtchút, nếu muội ấykhôngmuốnthìquên chuyện nàyđi, bây giờ ta với ngươi cùngđi.”
Việc chính bây giờ của hai người trong tiểu lâu là hợp lực khiêng bàn ghế ra ngoài, ở ngoài cùng cómộttầng khung cửa lớn,thìliền dùng xích sắt khóa lại cẩn thận, tửu lâu sắp tới phải đóng cửa trongmộtthời gian dài.
mộtngười lớn tuổinói:“Nước ở xakhônggiải được cái khát ở gần, Tĩnh vương tới nơi đây,đitheo đường U châu tới đây cũng phải mất mấy ngày, người Mông Cổ thấy hợp thờithìchúngsẽvào thành, rất nguy hiểm, ngươi cũng nênđithôi, đến lúc đókhôngcó việc gì rồithìlại trở về.”
“Thấykhông, chúng ta cómộtông chủ vô cùng nhân hậu.” Lão chưởng quầy vỗ vỗ bả vai hai người giúp việc,“Tay chân nhanh lênmộtchút, làmthậttốt chỗ ván cửa, sau đó các ngươi cũng chạy nhanh lấy người, đừng chậm trễ dù chỉ làmộtkhắc.”
Cố Thiền nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trờiđãsáng.
Tuy rằng cậu mợ luôn đối xử với nàng vô cùng tốt, biểu ca biểu muội cũngyêuthương nàng như người thân, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu. Nếu nàng lập gia đình rồithìsẽkhác, tám người khiêng kiệu cưới hỏi đàng hoàng,thìnàngsẽcó gia đình riêng của chính mình.
Xe ngựa chạymộtđường, sau đó liền đứng ở tòa nhà trước củamộtcăn nhà ba gian.
Editor: Mễ Đồng
Bạch thị gật đầu.
Người nọ mặc y bào màu tím nhạt, mặt như ngọc quý, màu da trắng nõn, đúng là Hàn Khải.
Bạch thịnói:“Ta đương nhiên làđãtừ chối. Tanóivới nàng:‘Như vậy đương nhiên làkhôngđược, lão gia nhà chúng ta chỉ cómộtmuội muội, người muội muội này là tỷ muội duy nhất của nhà chúng ta, lão gia gả người muội muội nàyđiđãrất đau đớn, mà muội ấy là thân khuê nữ nên cần phải thận trọng, tuyệt đốikhôngthể để nàng qua loa xuất giá. Hơn nữa, nhà chúng ta tháng sáu mới mãn tang, làm sao có chuyện tang của cha mẹ chưa qua ba nămthìđãxuất giá.’ Tiêu lão thái tháiđãnói:‘Đương nhiênnóitheo đạo lýthìđúng là như vậy, thế nhưng trận đấu vừa bắt đầu, ai biết khi nàothìsẽxong, nhanhthìchỉmộtnăm rưỡi, nhưng nếu có chuyện phát sinhthìba năm cũngkhôngchừng. Mà cũngkhôngbiết lúc đóđãloạn thành cái gì,nóilànóigia đìnhmộtnhà các ngườiđiThái Nguyên, còn gia đình chúng tađiLai Nguyên, nhưng đâu ai biết quân địch có thểđitới chỗ nào, gia đình cuối cùng lưu lạc đến đâu? Lúc đó rối loạn, thư tín chắc chắckhôngtiện,nóikhôngchừng chậm trễ nhất là ba năm sau mới gặp nhau, Cầm muội muội năm nayđãmười sáu tuổi, nếu trì hoãnthìsẽkhôngtốt. Cha mẹ nàng ởtrêntrời có linh, cũngsẽkhôngso đo việc này với trẻ con,hiệntại loạn lạc, ai biết nhà ai ở đâu, chờ sau này yên ổn,khôngnóiđến việc lỡ nàng hiếu kỳ liềnđithành thân, ai có thể biết trước. Huống chi, lúc trước chúng tađãxem tướng, hai đứanhỏnày cũng vừa lòng nhau, khó lắm mới có được mối nhân duyên tốt như thế này, nếukhôngcũngsẽkhôngđáng tiếc.’”
“Chúng tasẽkhởi hành vào ngày mai, bây giờ làm sao còn kịp?” Hứa Tùng Xán phất tay áonói, chén trà trong tay đổthậtmạnhtrênbàn.
Hàn Thácnhẹgiọng đáp ứng, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác,“Ngủđi, đừng kiên cường chống đỡ.”
Cố Thiền ức chếkhôngthểđiđến đó.
Chưởng quầy liên tục đáp ứng, Hứa Tùng Xán thấy thế mớiđilên xe ngựa rờiđi.
Lúc chạng vạng, kiệu hoađira khỏi của lớn của Hứa phủ, dọc theo đườngđikhôngthiếu người chạy loạn, mọi người vội vàng chạy nạn để giữ mạng, cũngkhôngbiết rằng nhà ai có thể nhàn hạ thoải mái như vậy mà tiến hành cưới gả.
Những người có thể rờiđingười ta đều vội đóng gói thu dọn, chỉ hậnkhôngthể lập tức rađi,khôngcó tiềnkhôngcó nhàthìbiếtđiđâu để tìm kiếm cơ hội, trong nội thành lòng người hoang mang rối loạn, lung tung nổi lên ở bốn phía.
Chương 66
Quân địch chưa đến, Đại Đồngđãloạn.
Kỳthậtkhôngthể trách suy nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là bỏ trốn.
Nó làm Hàn Thác vừa vui sướng lại vừa đau lòng.
Nếu là người ngoài nhìn thấy lửa giận củahắnnhư thế này chắc chắnsẽkhôngdámnói, nhưng Bạch thị vớihắnlàm vợ chồng hai mươi năm, tất nhiên nghe được trong lờinóicủahắnđãcó ý buông lỏng.
hắnđinhanh đến trước người nam nhân kia, sau đó liền động đao, rút đao khi khí lực quá lớn, kéo thân thể kia cuốn lại đây...... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng gật đầumộtcái,thìmọi việc ngay lập tức được chuẩn bị.
Nàng tưởng là có thể đưahắnđi, từ giãthậttốt.
Bạch thị đưa Hứa Tùng Xán cùng nhau ngồi xuống bàn bát tiên, châm chén trà đưa chohắn,“Tiêu lão thái thái có đến đâymộtchuyến,nóirằng nhà bọn họđãcó tính toán, lão nhị của Tiêu gia ở trong quân đội, tin tức nhanh nhẹn,đãviết thư cho mọi người ở trong nhànóirằng quân Ngoã Lạt rất khó đối phó, dặn cho người nhà chạy nhanh, rời khỏi Đại Đồng, trở về quêđi. Tiêu lão thái thái có hỏi ta, nhà các ngươiđãcó tính toán gì chưa? Vừa nghenóichúng ta cũngđi, nàng ta liền sốt ruột,nóihai đứa trẻ phải ở xa nhau như vậy, hônsựlàm sao bây giờ? Muốn hỏi chúng tamộtchút xem có thể bái đường thành thân trước haykhông.”
hắnđặt Cố Thiền lạitrêngiường, cúi xuốngnhẹhôn môi nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch thị nhanh mồm nhanh miệngnóixongmộtđống lý lẽ, Hứa Tùng Xán cuối cùng cũng nghe được trọng điểm,“Ý của Tiêu lão thái thái làsẽbái đường để Cầm muội muộiđitheo gia đình bọn họ?”
khôngphảiđãnóisẽđánh thức nàng sao, tại vì saonóichuyện lạikhônggiữ lời.
Cố Thiền đánh giá khắp mọi nơi, hai ngườimộtcon ngựa nhưng lại đưa mình đến thảo nguyên.
Nhà họ Tiêu và Hứa đều là nhà giàu, hạ nhân rất đông, nhân khẩu sung túc, đừngnóilà trong vòngmộtngày chuẩn bị xongmộthôn lễ, nếu bọn họthậtsựmuốn, trong vòngmộtngày chuẩn bị mười cái hôn lễthìcũngkhôngphải lànóiđiêu.
thìra là giấc mộng.
“Ông chủ ngài cứ yên tâm, ta làmộtông lãotrênngườikhôngcó gì, ngay cả mệnh của ta cũng là do ngươi cứu, tasẽcanh giữ cửa hàngthậttốt, ai động đến cửa hàng của chúng ta,thìtrước tiênđiqua mạng của ta.” Chưởng quầy tiễn Hứa Tùng Xán ra ngoài, cònkhôngquên luôn miệng cam đoan.
Hứa Tùng Xán nghỉ chân ở trước xe ngựa, xoay người dặn dò:“Cửa hàngkhôngquan trọng, mạng người mới là trọng yếu, cửa hàngkhôngcóthìchúng ta có thể mở lại, mạngkhôngcònthìkhôngcó khả năng tìm lại. Ngươi nhớ nhất định phải còn sống, nếukhôngta biếtđiđâu tìm người thông minh sắc sảo như ngươi làm chưởng quầy.”
“Xem các ngươi ở đấy tương lai là điểm c·h·ế·t,khôngcó nghenóihay sao, nay Đại Đồng vệ ở dưới trướng của Tĩnh vương, như vậy đối với chúng ta cũng là đại ân,hắnlàmộtpho tượng thần bách chiến bách thắng.”mộtngười có vẻ thông minh sắc xảo canh giữ ở thềm đá của tửu lâu, nửa ngồi nửa nằm, phe phẩy giống tế công mà tự lẩm bẩm,“mộtđám người nhát gan.”
“Nếu tađangngủ, lúc ngươiđinhất định phải đánh thức ta.” Cố Thiền từ từ nhắc tới.
Bảo vệ quốc gia, đó là chức trách của quân nhân.
“Vương gia đâu?” Nàng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong tân phòng ở Tiêu gia,khôngkhí vui sướng, Tiêu Giác cầm đòn cân trong tay gạt khăn voan màu đỏ thẫm kia xuống, tân nương tử thẹn thùng ngẩng đầu lên, hai người vừa đối diện, còn chưa kịp cười, chợt nghe cánh cửa bật mở, gã sai vặt choai choai thở hồng hộc chạy vào báo tin:“khôngtốt rồi, Đại Đồng vệđãbị đánh bại, quân Ngoã Lạtđãhạ lệnh vào thành.”
Bạch thịđangđứng chỉ huy nha hoàn,nhóm bà tử đóng gói đồ đạc, vội vàngđiqua nghênh đón,“Ta vừa cho Lâm Cửuđitới tửu lâu tìm người,hắnvừa mớiđithìngườiđãtới đây.”
Nàngnóiđến chỗ nàythìdừng lại, nhìn xem phản ứng của Hứa Tùng Xán, rồinóitiếp:“Ta nghe điều này mới cảm thấy Tiêu lão thái tháinóicũng có đạo lý, vì thếnóivới nàng từ từ rồi tính, chuyện này takhônglàm chủ được, vẫn phải xem ý kiến của lão gia nhà chúng ta.”
Nhưng lại cómộtmảnh đấtkhônggiống với màu sắc của nơi khác, là màu đỏ, máu tươi nhuộm thành màu đỏ, huyết đỏ cáchmộtdặm cómộtngười con trai, đưa lưng về phía nàng nênkhôngnhìn thấy mặt, mặc kim chiến bào màu đen, hồnganhkhôi lăn ởmộtbên,......
“Lão gia, ta cũng hiểu được chuyện này như vậy là rất hấp tấp, nhưng mà, ngài ngẫm lại xem, lỡ nhưsựviệc giống như lời lão thái tháinói, nếu ba nămkhôngliên hệ, hônsựnày vẫnkhôngthành, đến lúc đó xử lýkhôngtốt,thìngười chịu thiệt chắc chắn là Cầm muội muội, chi bằnghiệntại chúng ta tốc chiến tốc thắng, để cho mọi việc trở thành việcđãđịnh,thìmọisựđều vui vẻ. Lỡ như có điềm xấu xảy ra, dù xảy ra chuyệnkhônghay,thìnàngđãcó chồng cũngsẽkhôngtrở thành hồn ma vô chủ.”
“Ta cho ngươi xem ta tự tay báo thù như thế nào.” Hàn Khảinóixong, rút ra bảo đao, nhảy xuống xeđiđến đó.
đangnói, xe liền dừng lại.
“Mau ngồi xuống,”hắnkhôngđáp lời, trái lại còn vô cùng thân thiết kéo tay nàng,“Chú ý cẩn thận.”
Vui sướng là vì nếu nhưkhôngcó mười phần chân tình, nàngsẽkhôngcó phản ứng như thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
trênmặt đất có cảmộthàng thùng gỗ, tất cả đều là sưởng cái, bên trong xếp riêng từng loại xiêm y,dụng cụ, người người lo dọn đồ đạc, nhìn quanh mọi thứthậthỗn độn.
*
Bích Lạc vội vội vàng vàng chạy vào,“Vương phi, làm sao vậy? Có phải là do gặp ác mộng?”mộtbênnóimộtbên vỗ về phía sau lưng Cố Thiền để nàng thuận khí.
Cố Thiền thét lên rồi ngồi xuống, tim đập như muốn thoát ra ngoài.
Còn đau lòng là vì khiến nàng bởi vậy mà sinh ra đủ loại cảm xúc,hắnkhôngmuốn làm cho nàng khổ sở, tuyệt đốikhông, thầm nghĩ chỉ muốn làm cho nàng ở dưới cánh chim của mình vui vẻ,khônglo cuộc sống.
Bích Lạc mang đếnmộtly trà, đưa đến miệng nàng.
Hứa Tùng Xán xuống xe, bước nhanhđivào,trênhành lang thỉnh thoảng vẫn có hạ nhân xách này xách nọ quay trở lại, từng người đều có thần sắc kích động,hắnlắc lắc đầu, xuyên qua căn phòng ngoài đình viện, bước vào gian nhà giữa.
“lúc điểm canh năm Vương giađãđi,hắnliền phân phó Lý Vũ Thành đại nhân ở lại, dẫnmộtđội cận vệ coi chừng vương phủ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.