Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 94

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94


hắnlà Quỷ Hồn, lúc mặt trời mọcthìphải rời khỏi.

Bàn gỗ lim sáng bóng,phản quang lay động, chiếu hình ảnh hai người ôm nhau thân mật chiếu lêntrêntường.

Mặc dù mây mưa xong xuôi, hai tay Hàn Thác vẫnkhôngnghỉ ngơi, tiếp tục giao du ởtrêncơ thể mềm mại.

Vốn dĩ làmộtcônương hay xấu hổ, lúc này lạikhônghề biết né tránh, mặt ngơ ngác đứng ở đó, chỉ ngẩng cổ nhìnhắn, hoàn toànkhôngbiết mình ảnh hưởng bao nhiêu đến nam nhân kia.

Hàn Thác cố nín cười, sờ tóc nàng, so với trước đâykhônghề thay đổi.

Nhưng mà, Hàn Thác thiên toán vạn toán, lạikhôngtính ra đượcmộtchuyện là Cố Thiền đối vớihắnđãcó tình cảm quá sâu, cho nên hoàn toànkhôngthể nghe theosựan bài củahắn.

“Sao vậy?khôngbiết ta là phu quân của nàng sao?”

“Nhạc phụ nhạc mẫu, còn có vợ chồng Hướng Lâm đều ở đó,mộtkhi có việc, mọi người có thể lập tức lên thuyềnđixa.”

Nàng yếu ớt nhắc lại, thanhâmnhỏđến mức giống như nghekhôngthấy.

Bọn họ hợp nhau lừa gạt nàng!

“sẽcó chuyện gì? Tại sao nhất định phải giả c·h·ế·t?” Cố Thiền cảnh giác hỏi ngược lại, trong lòng nàngđãcómộtphỏng đoán loáng thoáng,sựkiện mà nàng vô cùngkhôngmuốn cuối cùng cũngđãxảy ra, ở thời điểm mà nàngkhôngbiết xảy ra tình huống gì,đãlặng yên mà mở màn.

“Takhôngcần ngươi......”

thìra Quỷ Hồn cũng có thể có chỗ nóng như vậy......

“Tại sao nhất định phảiđiđến Phúc Kiến?” Cố Thiềnkhôngthểkhôngcó nghi vấn

Chương 94

Khoảng thời gian qua nàngđãchịu bao nhiêu thương tâm,hiệntạithìcó bấy nhiêu phẫn nộ.

Cố Thiền đỏ mặt,nhỏgiọng giải thích:“Thiếpkhôngphải cố ý, thiếp chỉ muốn né tránh......” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đừng khóc.” Hàn Thác dịu dàng ôm nàng vào trong ngực,“Nhìn thấy ta còn khóc?”

Nếu chuyệnkhôngthành, bọn họ với Hàn Tháckhôngcòn quan hệ, tất nhiênsẽkhôngbị nguy hiểm, Cố Phong cũngkhôngsao,hắncũng có phương pháp để thoát thân.

Hàn Thác tiến đến, ở má Cố Thiền nhéomộtcái,“Đaukhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió tuyết kêu gào ngoài cửa sổ

“Xán Xán, là do ta lo lắngkhôngchu toàn” Hàn Thácnhẹgiọngnói, trong giọngnóicó hối hận cũng có áy náy,“Takhôngnên để cho nàng phải thương tâm khổ sở, cũngkhôngnên gạt nàng. Xán Xán, nàng nghe lời, tasẽnghĩ cách cho nàng rời khỏi Từ Ân tự, sau đó nàng ngoan ngoãnđiđến Phúc Kiến đượckhông?”

Bóng dáng?

“A......” Cố Thiền nhíu mi, oai oái hô đau.

Nàng tránh xa Hàn Thác cách cánh tayhắnthậtxa, nhặt lấy quần áo vung vãitrêntháp che đậy thân thể.

Nhưng màrõràng bóng dáng của Hàn Thác chiếutrêntường......

Cố Thiền ngồi ởtrênđùi Hàn Thác,hắncố gắng lau tóc phía sau, mà nàngthì, mười ngón tay vẫn giữtrênmặthắn, miêu tả mặt mày củahắn, còn thường đưa tay lên miệnghắnvuốtnhẹ.

Chiếc khăn bông kia kỳthậtrất lớn, nhưng quấntrênngười lạinhỏ, chỉ miền cưỡng che khuất h* th*n của nàng.

Nhưng, càng là như vậy,hắncàng sợ hãi nàngsẽgặp phải nguy hiểm.

Trải qua lần nhấc người vừa rồi, chiếc khăn trượt xuống, cặp tuyết trắng tròn tròn liền lộ ra, cảm giác trắng mịn mềm mại......

Nếu chuyện thành công, tất nhiên phải đón Cố Thiền trở lại.

khôngnghĩ tới việc thân thể hai người tiếp xúcsẽcàng trở nên xấu hổ.

Nhưng mà,khôngbiết đến khi đóhắnsẽxử trí Hàn Khải và Ninh thái hậu như thế nào?

“Tại sao lại muốn trốn? hả? Nàngkhôngnghĩ đến nó sao?”

Vừa mới mặc quần áo, bây giờ lại tự tay cởi bỏ từng mónmột......

Nhưng mà,mộtlát sau nàng đột nhiên mở mắt.

Lại đến tẩm y.

Cố Thiềnthậtcẩn thận vươn tay, sờ cằm Hàn Thác.

Loại vấn đề này muốn nàng đáp như thế nào?

Vừa rồiđãcó kinh nghiệm, Tĩnh vương cũng coi nhưđãhọc qua nghề hầu hạ người khác, thuận thuận giúp Cố Thiền mặc tẩm y. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hàn Thác cườinói:“Nàng là Vương phi của ta......”

Tức giận biến thành núi lửa lập tức phun trào.

Làn da nàng giống như thứ bạch ngọc cao nhất vậy, non mềm trắng trẻo,khônghề có tỳ vết nào, chỉ có hai điểm phấn hồng, như đóa hoa đào đẹp đẽ nhất của tháng ba, nhonhỏmộtđiểm,yêukiều mê người.

“Ngươi tránh ra, đừng đụng vào ta!”

Cuối cùngkhôngthoải mái, Cố Thiềnthậtcẩn thận chống đỡ tay vịn, xê về phía sau.

Cố Thiền bướng bỉnh đẩy Hàn Thác ra, từtrênđùihắnnhảy xuống dưới.

thìra cómộtloại quỷ, có thể giống như khi còn là người háo sắc như vậy, quả nhiên là sắc quỷ!

khôngngờ tới bằng cách như vậy,hắnđãcó được tin tức đầu tiên, mà tin tức đó lại là tin về Cố Thiền.

Tuy rằng mọi chuyện so với kiếp trước vô cùng giống nhau, nàng biếtrõđến cuối cùnghắnnhất địnhsẽthành công.

Cố Thiền ngẩng đầu lên, nhíu mi nhìnhắn, do dự hỏi:“Vương gia, chàng là ngườithậtsao?

Cố Thiềnkhôngngừng giãy dụa, trong miệng quát to,“Đừng đụng ta, nam nữ thụ thụ bất thân.”

Hàn Thác gian nan quay đầuđi, lau sạch người cho nàng, sau đó giúp nàng mặc y phục

Quả nhiên toàn thân đều lạnh như băng......

Cái gì mà thụ thụ bất thân, bọn họ thậm chíđãlàm ra chuyệnkhôngthể nào thân thiết hơn.

Cố Thiền tuyệt đốikhôngsợ, đây là Hàn Thác, cho dù biến thành cái gìthìcũng là Vương gia của nàng.

Cố Thiền xấu hổ trốnkhôngđược, liền muốnđixuống, lẫn trốn rất xa.

Hàn Thác ngừng động tác trong tay, cúi đầu nhìn nàng.

“Nhưng tại sao chàng muốn gạt ta?” Cố Thiền hỏi,“Thiếp nghĩ đến...... thiếp thiếu chút nữa...... Cũngđãchết.”

“ThiếpkhôngđiPhúc Kiến, có đượckhông?” Cố Thiền hỏi, đây mới là nhu cầu cấp bách cần giải quyết ởhiệntại.

Cố Thiền nghe xong,thậtlâukhôngcó lên tiếng.

Editor; Mễ Đồng

Hàn Thác cười hỏi, thấy Cố Thiền ngẩng đầu đánh giáhắn,khôngbiết nàngđangsuy nghĩ cái gì, vì thế chủ động vươn hai tay, ý bảo nàng đến ômhắn.

Quỷ Hồn tại sao có bóng dáng?

Nàng quý trọng mỗimộtkhắc được gặp nhau,mộtchút thời gian cũngkhôngnguyện ý bỏ qua.

Sau đó lấy tiết khố đến, nửa ngồi xuống,nóimộttiếng:“Nhấc chân, đem quần mặc vào.”

Nàng khóc lớn hơn, ở trước ngựchắncọ tới cọ lui nức nở.

Quân đội giao cho Cố Phong, so với việc để cho Hàn Thác tự mình khống chế cũngkhôngcó gì khác nhau. Nhưng mà, làm ra được quyết định này, cũngkhôngphải bởi vì Cố Phong là người duy nhất màhắncó thể tín nhiệm, màhắnlà người có thể dễ dàng làm cho Hàn Khải và Ninh thái hậu tin tưởng nhất.

Cố Thiền mệt đến nổikhôngmở mắt ra được, cònkhôngquên hơn dỗi quay đầuđi.

Nhưng hai người dựa vào gần quá, Hàn Thác vẫn ngherõràng,“khôngcần ta? Vậy nàng chạy đến đây để làm cái gì? Nàng vì ai thủ tiết?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng mà có người nhanh hơn, ôm chặt lấy nàng.

Hàn Thác thở dài,hắncũng biết được toàn thân của nàng đều lạnh như băng......

Đầu tiên, làm cho Hàn Khải và Ninh thái hậu ở bên kia lơi lỏng cảnh giác.

Nếukhôngphải mộng,thìlà Quỷ Hồn hiển linh......

“Nếu đau, vậykhôngphải là mộng.” Hàn Thác buồn cười kéo nàng lại

Việc này tất cả đều giấu Cố Thiền, muốn thỉnh cầu họ cho Cố Thiền xóa tên khỏi danh sách con cháu hoàng gia, đưa nàng đến Phúc Kiến,tất cả đều là vì hy vọngsẽkhôngliên lụy đến nàng, cũngkhôngmuốn liên lụy đến Cố gia.

Xưa nay, Hàn Thác cởi áo nhiều lần, thựcsựlà hết sức thuần thục, nay trái lại là mặc vào, thế nhưng hoàn toànkhônggiống tưởng tượng -- khó,thậtsựlà khó.

khôngcẩn thận cuốn lấy tóc Cố Thiền, làm nàng kêu lên đau đớn.

“hiệntạithìđãkhôngphải!” Cố Thiền đánh gãy lờihắn, hét lênmộtcâu đầy phẫn nộ, sau đó liềnnóira ủy khuất trong lòng,“Chàngđãkhôngcần ta rồi......”

“Đồng Lâmkhôngphảinóilà chàng trọng thương......”

Ánh mắt bỗng nhiên ướt át, ngay sau đó liền bị sương mù che phủ, cảnh vật liền nhòeđi

“khôngcần,hiệntạithìlà takhôngcần ngươi......”

Cố Thiền mệt mỏi nhắm mắt lại, buồn ngủ.

Cố Thiền ngoan ngoãn nâng chân,mộtchân trướcmộtchân sau lần lượt tiến vào hai ống quần.

Hàn Thác túm lưng quần kéo về phía trước sau đó cột khăn lại.

Hàn Thác cảm thánmộttiếng,khôngphải là bất đắc dĩ, mà là cảm thấy áp lực.

Lúc này hăn nghe vậy, nhịn cườinói:“Hả, bằngkhôngthìsao? Nàng nghĩ rằng ta và nàngkhôngphải người sao?”

Chịu thuathìđãkhôngphải là Hàn Thác,“Xán Xán,”hắnôn nhu kêu tên của nàng, muốn ôm lấy nàng.

“Vương gia......” Nàng lúng ta lúng túng hỏi,“Thiếp làđangnằm mơ sao?”

hắnvới Cố Phong có bí mật liên lạc với nhau, nhưng vì để bảo đảm an toàn,sẽkhôngdễ dàng sử dụng.

mộtchốc mới buông tay ra, cố gắng lắm mới có thể mặc lại áo lót trước ngực cho nàng.

“Đó là vì ta nghĩ chàngđãchết...... Nếu sớm biết chàng gạt ta......”

Cố Thiềnkhôngngừng xoay người lại nhìnhắn, ngoài miệng dịu dàng cầu xin:“Thiếpkhôngmuốnkhôngđược nhìn thấy người.”

nóiđếnmộtnửa, Cố Thiền đột nhiên hiểu ra.

Cuối cùng lấymộtchiếc khăn bông khác lau nướctrêntóc cho nàng, sau đó ôm nàngđira khỏi tịnh thất, bên ngoài cómộtcái tháp,hắnxoay lưng Cố Thiền để nàng đưa lưng về phíahắnngồi xuống, bắt đầu lau tóc cho nàng.

Dần dần, Cố Thiền cảm giác được hình như có chútkhôngđúng, phía dưới có cái gì nhô lên......

Từ lúc vừa mới bắt đầu, Hàn Thácđãsuy tính như vậy.

Cố Thiền sau khi trải qua k*ch t*nhđãtỉnh táo lại, toàn thânđãsớm bủn rủn vô lực, chỉ có thể mềm nhũn ôm lấy cổ Hàn Thác, khuôn mặtnhỏnhắn tựa vào đầu vaihắntừ từ bình phục.

Hàn Thác ôm Cố Thiền đặt ởtrêntháp,nhẹnhàng hôn lên miệng vết thươngtrêntrán và môi nàng.

Nhưng mà, Cố Thiền vẫn như trước, đứng ở tại chỗ bất động.

Tuy rằng mặt đối mặt, ngẩng đầu lên có thể thấy nhau, nhưng Hàn Tháckhônglay chuyển được Cố Thiền, vì thế, trở thànhmộtloại tư thế rất kỳ quái --

Lúc này đây, Hàn Tháckhônggiấu diếm nữa, từ việc Tôn Nhuận Xương đến đoạt binh quyền, đến việc Cố Phong ở kinh thành giả vờ đầu hàng Hàn Khải, cùng với tất cả những việc xảy ra sau đó, tất cả đềunóira.

Quả nhiên là lạnh lẽo......

Bố khăn rơi xuống mặt đất.

điđến giá áo, thả nàng xuống,để có thể trống hai tay cởi bỏ cái khăn ướt nhẹp, Cố Thiền lập tức lộ rasựxinh đẹpkhônghề che đậy.

Nàngnóixong rồi, Hàn Thácthậtlâukhôngcó trả lời.

Hàn Thác tất nhiên là biết.

Cố Thiền khóc lóc giãy dụa, nhưng mà nàng sao lại là đối thủ của Hàn Thác, cuối cùng chỉ có thểđitheohắn.....

Nàng cắn môi, đem điểm nghi vấn đó nuốt xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chuyện này nàngnóikhôngrõràng lắm, Hàn Thác đơn giản ép buộc nàng đểhắnôm ngồitrênđùi, vẫn là cái tư thế khóa người kia, ở thắt lưng dùng sức ôm chặt......

Nàngkhôngbiết phải đáp lạihắnnhư thế nào.

Cố Thiền lại nức nở, đứt quãngnóixong, lại nghĩkhôngra được lý do nhẫn tâm nào để che đậy,hắncòn sống,hắnkhôngcó việc gì, nàng vui vẻ cònkhôngkịp, sao lại còn có thểthậtsựrời khỏihắn.

“Xán Xán, đượckhông?” Hàn Thác lại hỏimộtlần nữa.

Vì thế,hắngiang tay bế nàng lên, nhấc nàng đứng thẳng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94