Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 98: “Diễn Biến Hòa Bình”.
Nguyễn Lập hiểu điều này, tất nhiên trong sách giáo khoa của ngành đã nói rồi, nhưng Nguyễn Lập vẫn ngang bướng cảm thấy nên gặp động viên người ta.
Cụ biết không?
Cũng được! Cô bé này còn cần thời gian trưởng thành!
“Vâng! Cháu biết rồi!”
Có lẽ do còn trẻ chưa v·a c·hạm nhiều, cũng chưa tận mắt thấy nhiều thứ, vốn liếng hoàn toàn trên sách vở!
Lê Thế Huy cảm thấy cần dạy thêm cho đứa cháu gái, ông ta hỏi:
Thiếu nữ mà, đầy lòng tò mò và bát quái, Nguyễn Lập tự chắp vá chứng cớ trong đầu, nhưng với chỉ một mảnh ghép này cảm thấy khó quá, mà mở miệng hỏi thì có chút đường đột nên thôi.
…
Hai người họ một người tổng cục trưởng, một người là phó của ngành tình báo, đều là diễn viên gạo cội thực chiến nhiều năm, mình không nhìn ra được cũng là bình thường.
Xuề xòa cho xong chuyện, Nguyễn Lập phụng phịu nói:
Không lộ ra bản thân có nhiều nghĩa, không lộ ra tên, tuổi, địa chỉ, chức vụ, phòng ban…vân vân.
Bà biết không?
Dù sao thời gian còn dài, vấn đề ông bố bí ẩn nàng sẽ tìm hiểu kỹ, ông ta không thể trốn được đâu!
Tâm hồn thiếu nữ đang nhảy số liên tục thì bị cắt ngang, Lê Thế Huy vỗ tay ra dấu với Nguyễn Lập. Nàng nhìn lại thì thấy đã tới tầng hầm của bộ tự lệnh quân khu kinh đô rồi.
“Ban tuyên huấn làm việc cháu không thấy hiệu quả, không đi sâu vào giới trẻ mà chỉ quanh quẩn trong tầng lớp công chức. Còn cục an ninh mạng đơn giản như công an trên mạng internet, cái tin nào sai thì xóa, nhưng rất nhiều tin tức nửa thật nửa giả nhiều nguồn gốc nước ngoài! Họ không với tới ngoài đó, làm sao giúp được trong việc dẫn hướng dư luận đi đến tin tức chính thống?”
Ồ? Bây giờ mới nghĩ đến, sao ông ấy lại biết giới tính của mẹ? Liệu còn biết cả tên mẹ không?
Suốt quãng đường Nguyễn Lập đăm chiêu suy nghĩ, thậm chí còn nghĩ đến Lê Thế Huy là cha mình nữa, người cha thần bí bao nhiêu năm mẹ vẫn giấu giếm!
Đại Nam đưa tin về bá chủ cùng các nước lớn luôn phải dè chừng và cẩn thận, luôn luôn tuân thủ nghiệm ngặt tiêu chí “ba không” trong ngoại giao, nếu không con dao truyền thông này sẽ dí sát tới đe dọa.
Đa số một người cả đời một người đi được bao xa, thấy được bao nhiêu đâu!
Không đợi Nguyễn Lập nói gì thêm, Lê Thế Huy tiếp lời:
Nguyễn Lập trước khi bước lên xe, nàng quay đầu nhìn Hoàng Yến Nhi nở nụ cười thân thiện gật đầu chào.
Chưa ngẫm nghĩ đánh giá xong thì Lê Thế Huy thấy Nguyễn Lập nói tiếp:
“Với lại hãy làm tốt công việc của cháu đi đã! Bản thân có chức vụ trong người, không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn! Bác biết rất nhiều lần cháu phạm luật mà ra tay, hôm nay cũng không phải ngoại lệ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lê Thế Huy ngẫm lại thì cũng thấy đúng như vậy, nhưng không thể trách, truyền thông của Đại Nam còn yếu kém, sự yếu kém không phải cơ sở hạ tầng, cũng không phải yếu tố con người.
Lê Thế Huy nhìn biểu cảm kia, là một kẻ già đời trong ngành ông ta hiểu được ngay, thậm chí có thể dịch từng câu chữ trong đầu cháu gái. Ông ta cười trêu chọc Nguyễn Lập:
Lê Thế Huy cảm thấy đứa cháu gái này khuôn mẫu quá nhiều, mọi thứ đều biết nhưng chưa thực sự cảm nhận sâu sắc vấn đề.
Hoàng Yến Nhi trái tim như thắt lại, nàng dịch được câu này. Đã nhiều năm tháng từ ngày có “hiểu biết” nàng và nhiều người bạn phải “chiến đấu” không lợi lộc, không vật chất để góp phần gìn giữ xã hội mà không được ai công nhận.
“Diễn biến hòa bình đã trở thành học thuyết, một hệ thống triết học được Mẽo thành lập từ 1950, được giáo sư…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lê Thế Huy xua tay cắt ngang:
Nguyễn Lập không quay đầu, nàng nhìn theo bóng hình đứng chôn chân bên đường nhìn mình mà trả lời: “Cháu cũng thế!”
“Mẹ cháu cấm cháu dùng võ cũng sợ cháu mới ra đời ‘ngựa non háu đá’ thôi! Nhưng việc này cháu sẽ biết cầm chừng! Còn về việc Hoàng Yến Nhi, dù sao họ chiến đấu lâu như vậy chúng ta cũng nên động viên, cháu nghĩ có thể thành lập một phòng ban riêng biệt về chuyện này!”
Công việc của nàng trong bóng tối, những người như nàng không thể ra ánh sáng. Việc có những người như Hoàng Yến Nhi luôn tưởng tượng về những người như mình làm nàng thấy kêu hãnh.
“Cháu biết diễn biến hòa bình không?”
Điều này đại biểu rất nhiều thứ!
Với người khác nàng không làm thế, nhưng nghe qua thì biết, bác Huy này đến giới tính của mẹ còn biết, độ thân quen giống như người trong nhà, biểu hiện ra biểu cảm vậy cũng bình thường.
Thấy vậy, Lê Thế Huy cảm thấy cần đính chính cho cô nàng ông ta coi như cháu gái này hiểu:
“Thôi được rồi! Trí nhớ cháu rất tốt bác biết, chuyện này dừng lại ở đây! Nhưng cô bé Hoàng Yến Nhi kia cháu tiếp xúc thì có thể, nhưng đừng lộ ra bản thân mình!”
… xN
Nhưng không có.
Các mạng xã hội do người ta tạo ra, liên hiệp quốc bọn họ thao túng, văn hóa đất nước của bọn họ xâm chiếm tinh thần người dân Đại Nam. Bá chủ lập ra các tổ chức được tài trợ quá nhiều tiền với nhiều định hướng dư luận trái chiều, một con dao sắc bén đánh vào lòng tin xã hội.
Nguyễn Lập không cho là vậy, nàng quay lại nhìn thẳng vào Lê Thế Huy phản bác:
Vậy đâu là đáp án cho việc ông bác này biết giới tính của mẹ?
Lại là tầng hầm, nhưng cả ba người không ai thắc mắc, cái này không cần nghi vấn vì đều có trình độ chuyên môn cả.
Vậy là đủ rồi, quá đủ…cho những người bị gắn mác “dư luận viên” như nàng rồi!
“Cháu đấy! Nên học mẹ cháu, bác không thể nhìn ra biểu cảm của mẹ cháu đâu! Haha!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cụ tổ biết không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong Nguyễn Lập quay ra nhìn biểu hiện của Lê Thế Huy để thấy sự tán dương.
Chương 98: “Diễn Biến Hòa Bình”.
“Cô gái đấy bác cũng biết, rất đanh đá, nói không kiêng nể ai cả nhưng bác thích nó!”
Luôn có sự vật sự việc họ không biết nội tình, bọn họ nhìn vào thông tin trên mạng và in dấu vào tâm lý, để rồi bị bủa vây trong thông tin tiêu cực mà quên đi quanh mình vẫn yên bình.
“Đã có cục an ninh mạng rồi, còn có bên tuyên huấn đó thôi!”
Lý do cũng vì công việc cần giữ bí mật, vì đối tượng không qua đào tạo khó tin tưởng, vì các thế lực tình báo bên ngoài rình mò… vân vân.
Yếu kém truyền thông ở đây là sự so sánh vị thế của một nước đang xây dựng và phát triển, so với các bá chủ cường quốc trên thế giới.
Nhưng không, Hoàng Yến Nhi hiện tại đã biết, những người như nàng không cô đơn. Tất cả, tất cả mọi chuyện bản thân làm đều được ghi nhận và theo dõi.
Khoan đã!
Nhưng nàng nhanh chóng phủ định, dù sao nàng được đào tạo qua nghiệp vụ. Hành động, tình cảm, thái độ, ngôn ngữ của hai người này không liên quan đến đáp án trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao nàng mới ra đời được một năm thôi, trước đó đều phải ở lại trong dòng họ chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc.
Lê Thế Huy thấy Nguyễn Lập vẫn nhìn ra cửa bồi hồi liền nói:
Nguyễn Lập dập khuôn theo sách vở trả lời:
Nỗi lòng không nhịn được, Nguyễn Lập mấp môi tiếng gió: “Chị sẽ gặp lại em!”
“Những người như Hoàng Yến Nhi vẫn không nên can thiệp nhiều! Dù rằng động cơ của họ rất tốt, rất trong sáng, nhưng vấn đề ở chỗ cộng đồng quá hỗn loạn, nhiều tư tưởng yêu nước không hợp lý, thậm chí cực đoan! Nếu chúng ta can thiệp vào, từ bên ngoài kẻ địch có thể nắm bắt được, cũng nhân cơ hội này đánh mất niềm tin trong dân chúng, nói rằng chúng ta đang dắt mũi dư luận!”
Câu nói này làm Nguyễn Lập bĩu môi không vui, thế là suốt con đường dỗi không thèm nói chuyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.