Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 84: Hắc bạch vô thường.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 84: Hắc bạch vô thường.


“Hâu li xít.” Bùi Kiên run rẩy.

Chỉ thấy một người đeo mặt nạ bát giới, cũng loại trẻ con mang đi chơi trung thu. Kẻ kia như một ảo ảnh lướt vèo cái tới trước mặt hắn, rút thanh gươm lên giơ cao như muốn chém Bùi Kiên thành hai mảnh.

Nhật Phi cười haha: “Non, non như cái lốp ấy bạn ạ.”

Vừa nói xong câu hỏi, một thanh gươm cổ điển không biết từ đâu bay tới, cắm ngay trước bộ ấm chén mà Bùi Kiên đang dạng ra. Gần sát tới nỗi làm Bùi Kiên run rẩy tí đái ra quần, mắt hắn trợn to lên nhìn vị trí tiếp đất của thanh gươm, như xác định rõ ràng lại xem có cắm vào thằng đệ hay không.

Chương 84: Hắc bạch vô thường.

Rất có khí thế của nghề san lấp mặt bằng.

“A, cậu vung kiểu gì trúng vào chân tớ rồi.” Đình Cường kêu đau.

Bùi Kiên sau giây phút hoang mang tột độ qua đi, hắn chăm chú nhìn hai người biểu diễn. Đừng nói, vẫn nhìn ra phong phạm cao thủ, tiếng đá tiếng chém vù vù như gió lốc, mặc dù trông rất giả.

Quả nhiên, bị ám khí gì không rõ bắn trúng, Bùi Kiên trợn mắt chạy theo Bảo Ngọc, vừa chạy vừa ôm mông hắn vừa hô:

“Choangzzzzzz…”

Đình Cường thân ảnh như vạch phá bóng đêm nhảy lên cao, chân phải vung thẳng xuống như rìu bổ, trên chân bao bọc lấy nội lực hóa khí làm không gian như đang bị ngọn lửa nung nấu.

“Hồ Gia đệ ngũ thức – Tri Tân Canh tỵ.”

Rõ ràng đang ngồi trong nhà luyện công, họa từ đâu mà tới?

Cô gái nghe vậy hoảng sợ chạy tới chỗ Bùi Kiên cầu cứu, cố gắng trốn phía sau hắn, trong miệng liên hồi kêu: “Cứu với, cứu với…” xN.

Bùi Kiên run sợ đến đầu óc trống rỗng, tiếng cô gái hét toáng lên làm màu cũng không thể phân tích đến, cứ thế hắn như đợi chờ vận mệnh.

“Chạy đi, anh còn ngồi im đó làm gì?”

“Em gái, tên này là ai?”

Chạy ven đường quốc lộ vắng bóng người, Bùi Kiên thấy bảo ngọc đang đợi sau một thân cây đằng trước, nhìn kỹ lại mới thấy đây là rừng keo quen thuộc. Chạy tới gần gốc cây Bùi Kiên chống tay xuống dùi, vừa thở hắn vừa thăc mắc:

“Bạch vô thường, ngươi khinh người quá đáng, rõ ràng tháng này ngươi bắt đủ người rồi, nhường ta không được sao?”

Đình Cường nghe vậy căm tức: “Ô, thế cậu thử lấy gươm đập vào chân xem đau không?”

“A, cậu chơi xấu.”

Huyền Trân: (-____-)

Lưỡi gươm giống như con rắn vồ mồi, trong không gian như nghe được tiếng khè khè của loài rắn, toàn thân gươm bao bọc nội khí làm nó sáng loáng.

Lần này Đình Cường bực lên thật, hắn vận dụng nội lực phong bế huyệt đạo ở chân đau. Cảm giác đau vừa biến mất, liền lao tới chơi thật.

Đằng sau, Nhật Phi và Đình Cường diễn theo kịch bản khua chiêng gõ trống tạo âm thanh sống động, trên đường p·há h·oại tạo ra sự kinh hoàng cho đối tượng theo dõi.

Nhưng vừa quay đầu thì thứ gì vụt qua mặt hắn, có vẻ giống cái ám khí lúc trước bắn vào mông. Không bỏ cuộc, Bùi Kiên lại đổi hướng quyết tâm không vào rừng keo, nhưng ám khí kia lại tiếp tục bắn tới sát mặt.

“Chúng ta phải đi nhanh, hai tên kia là sát thủ nổi tiếng thế giới, bọn chúng tên là hắc bạch vô thường, khi g·iết người sẽ lấy đầu về làm bằng chứng.”

“Khọ khọ…”

Ngộ không hét lên, sau đó lết cái chân đau lao tới đá, hình ảnh nhanh như điện chớp làm không khí vang lên ù ù. Bát giới đang giơ đao khó xử vì đối tượng mặt cứ đơ ra như ếch không chịu hợp tác, nghe vậy mắt sáng lên cầm gươm quay đồi đối chiến.

Lần này Bùi Kiên nhận sợ, hắn đã hiểu cần phải đi đâu, thế là cắm đầu chạy theo Bảo Ngọc. Đối với thứ gì đó ngăn cản không cho bản thân quay đầu, hiện tại Bùi Kiên còn sợ hơn hai tên hắc bạch vô thường nào đó.

“Dường như cô em này cũng không bình thường.” Hắn vừa chạy vừa lẩm bẩm.

Thấy vậy, Nhật Phi lách người sang bên né tránh, cú vung chân trúng vào cây keo to như bát tô làm nó gẫy ngang thân. Cây còn chưa kịp đổ, Nhật Phi đã đạp chân vung gươm đâm tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai kẻ kia thì thôi, vỗ ngực đành đạch bảo mặt nạ tự lo được, cuối cùng lôi ra cái thứ ngộ không với bát giới ngớ ngẩn này. Còn Bảo Ngọc đã được dặn đi dặn lại phải tỏ ra yếu đuối, thế mà nhún một cái chân không chạm tường bay người qua là ý gì? Sợ người ta không biết mình võ công cái thế?

Chỉ thấy hai người chân đều thọt, múa may quay cuồng đánh từ dưới sân lên nóc nhà, đánh thế quái nào chân đau quá làm trượt chân ngã cái oạch xuống.

Nhìn thấy Bảo Ngọc chạy vào rừng keo, Bùi Kiên nghiến răng tính quay đầu sang hướng khác.

Trốn cái con khỉ, cô không thấy tôi mới là người cần phải cứu hiện tại sao?

Hắn thấy gì?

Hắn đâu có ngu, rõ ràng em gái này chính là mầm tai họa, chạy theo chỉ tổn thêm mạng chứ còn gì.

“Dừng lại, Hắc vô thường, hai kẻ này là của ta.”

Vừa đánh, hai người không quên di chuyển gần tới địa điểm đã định, trận chiến làm trên đường cây đổ xào xạc.

Ho ra cơn tức ngực, Bùi Kiên vươn người dựa lưng vào bậc thềm, hai chân dạng ra ngồi bệt dưới đất. Hắn hoang mang tại sao với chỉ số phòng thủ như hắn cũng bị đá đến xây xẩm mặt mày như vậy?

“Bát cửu huyền thần cước – Bái vĩ.”

Chỉ thấy người kia nhìn cô gái, bằng một góc độ Bùi Kiên không thấy, cô gái đang lườm đe dọa kẻ đeo mặt nạ.

Vừa nói xong thì Bùi Kiên mắt vốn trợn tí thì lồi ra.

Bùi Kiên nghĩ thì là vậy, nhưng lòng tự trọng của thằng đàn ông không cho phép hắn nói vậy. Nghiến răng Bùi Kiên hỏi:

“Em gái, cứu anh với, đừng chạy, từ từ đợi với.”

Đình Cường nghe vậy bực mình vung chân đá, Nhật Phi chuẩn bị sẵn rồi đưa gươm đỡ, bên dưới nhanh châm đá cái vào chân trụ đang đau của bạn mình.

Nhật Phi bất ngờ bị trúng một cú vào vai bay tới sát Bùi Kiên đang chạy, động tác này thật quá làm Bùi Kiên gồng cơ mông chạy càng nhanh hơn nữa.

Bỏ qua việc hơi lố, hai người vì bị nắm thóp rình mò con nhà người ta đành cắn răng tiếp tục vai diễn.

Hừ lạnh một tiếng, Nhật Phi bỏ quách vai diễn điểm huyệt giác quan ở chân rồi vung đao lên chém.

Bảo Ngọc: (-___-) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn vào thật đúng là không biết ai phải cứu ai trong cái vụ này.

“Haha, tàng cước cơ đấy, ghê chưa ghê chưa.”

Hết cách, Huyền Trân nhặt cục đá bắn bịch cái trúng cái mông Bùi Kiên, dùng việc đau đớn thể xác để vở tuồng này diễn ra thuận lợi.

Huyền Trân đứng gần đó thở dài nhìn ba diễn viên bất đắc dĩ trình diễn.

Bị Bảo Ngọc nhắc nhở, lúc này Bùi Kiên mới hoàn hồn, chuyện này quá quỷ dị tốt nhất cứ chạy đi thì hơn.

“Bát cửu huyền thần cước – Trụy Nguyệt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đúng vậy.

Đang ở thế khó vừa dùng hết lực của chân phải, Đình Cường cảm nhận phía sau khí tức bén nhọn liền nâng chân trái gập lại dùng ống đồng đỡ lấy.

Một người mang mặt nạ tôn ngộ không, cái loại mà trẻ con đi chơi trung thu hay đeo. Nhìn thì biết, cỡ của trẻ con nên chỉ che được nửa khuôn mặt, mồm hở ra đang nhe răng như đau lắm.

Đình Cường trong thời gian này đã đeo xong đồ bảo hộ ở ống đồng. Loại bảo hộ này được dòng họ Cao rèn đúc, ngoài cứng trong mềm, chế tạo đặc biệt theo đơn hàng của dòng họ Phan Đình.

Tiếng gươm cùng chân v·a c·hạm giống như dao búa gặp nhau vang vọng trong đêm. Nhìn cành này từ xa Huyền Trân gật đầu, hai người không hổ danh đều là thiên tài hàng đầu của dòng họ mình, chiêu thức liền mạch, sử lý và phản ứng đều rất rứt khoát.

Mọe, đáng sợ như vậy?

“Ư hừm, giờ c·hết đã đến, mời đi đầu thai.” Tên mặt nạ nhớ tới kịch bản rồi nói.

“Hộc hộc, em gái, chạy nhanh thế, biết khinh công không? Hộc hộc.”

Bùi Kiên: (Ô_Ô) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Khạczzz pụt, rẻ rách, mạng người chính là tiền, đừng có trông mong ta nhường cho ngươi.”

Bùi Kiên cứ cắm đầu chạy theo bóng hình phía trước, phía sau tiếng leng keng như hung khí v·a c·hạm văng vẳng bên tai làm hắn hết hồn, sự sợ hãi thúc giục bước chân chạy càng nhanh, hận không thể sinh ra thêm hai cái chân nữa để chạy.

Bỏ qua vấn đề này, Bảo Ngọc máy móc đọc theo kịch bản:

“Làm gì mà yếu thế, võ công nằm ở chân chứ có phải đầu mọc ở chân đâu mà đau.” Nhật Phi bĩu môi.

Hai người đến tường sau hậu viện, thấy Bảo Ngọc nhảy một cái m·ất t·ích luôn làm Bùi Kiên há mồm.

Hồng nhan họa thủy?

Thôi được, không thể yêu cầu cao, nói các anh ngố lại sợ các anh tự ái.

Người kia đạp Bùi Kiên một cái xong ngã ra đất ôm chân, dường như một bên chân bị thọt hoặc đang b·ị t·hương ở đấy, chuyện này làm Bùi Kiên ngố luôn không hiểu kiểu gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 84: Hắc bạch vô thường.