Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 129: Thằng nào tính làm đại ca ở đây? (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 129: Thằng nào tính làm đại ca ở đây? (2)


Trầm Trọng Ngân thấy tên Đạt chạy nhanh tay rút ra phi tiêu, thứ trông như cánh hoa năm cánh, mỗi cánh đều sắc lẹm.

Lê Quang Hiển trầm mặt, hắn có bị thương gì đâu, mà một người như hắn bảo giả bị thương hắn không làm được, thế nên cứ ngồi im tại chỗ coi như không nghe không nhìn thấy gì, mọi việc không liên quan.

“Rầm” thêm cái nữa, hắn và cái cửa trượt dài xuống đất, cửa đè lên trên người Trầm Trọng Ngân như đắp mộ cuộc tình.

Đứng ở trên bục giảng, Nguyễn Tự nhìn phía bên dưới đầy bất đắc dĩ lên tiếng:

Mà không giảng được, có tên vẫn cố om xòm làm nàng khó chịu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trầm Trọng Ngân đang loay hoay lắp cửa vào bản lề, nhưng mà vì cú đạp làm bản lề cong đi nên mãi không xong.

“Chát!” một tiếng nữa, Nguyễn Phúc Ngọc Khuê vừa lúc chạy ra tới ngoài, thấy Trần Trọng Ngân liền vung roi lên vụt.

“Chát, chát, chát!”

Ô, cửa bay rồi mà?

“Ai muốn làm đại ca, là ngươi đúng không?”

Nói đến mấy người thanh niên hai mươi lăm tuổi tính còn trẻ con, Nguyễn Tự cũng không trách móc gì gia đình bọn họ, người kế thừa sức mạnh của các dòng họ đều như vậy.

Đúng lúc này “Rầm” một tiếng cả cái cánh cửa và Trầm Trọng Ngân cùng bay về phía tường.

Lê Quang Hiển phá vỡ yên tĩnh nói:

Cái này phải kể tới thanh niên Quang Hiển và Trọng Ngân.

Nói còn chưa xong, Lê Quang Hiển mang cả thân thể bay xuống không khác gì thiên thạch.

Dược Vương nghe theo.

Chưa ngẫm nghĩ xong, Lê Quang Hiển nghe thấy Nguyễn Phúc Ngọc Khuê nhìn thẳng mình quát lớn:

Cũng bởi vì khi mới sinh ra, những đứa trẻ con trong năm thế hệ gần với người kế thừa đời trước đều sẽ được ngâm suối nguồn, kẻ có thể truyền thừa sẽ bộc lộ khi này.

Nguyễn Phúc Ngọc Khuê nổi đóa:

Riêng Nguyễn Phúc Ngọc Khuê thì tỉnh bơ, nàng này không sợ, đàn bà có quyền ưu tiên ở đây, có truy đến cùng thì tên mồm thối chửi người trước.

-Cãi là ăn đấm!

Riêng Bùi Kiên thì đang nằm cáng.

Thật ra đấu với roi dài này thì càng gần càng tốt, nhưng mà Lê Quang Hiển không giám phản kháng, bây giờ mang tiếng vũ phu rồi, đánh trả một cái đời này đừng mong lấy được vợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa chỉ trỏ vừa quay đầu nhìn Nguyễn Tự khóc thút thít, trong mồm Bùi Kiên lẩm bẩm thì thào như tắt thở đến nơi:

Đoàn người hùng hổ đi tới nhà vệ sinh, tất nhiên, Nguyễn Phúc Ngọc Khuê hùng hùng hổ hổ đi đầu.

-A, sao tất cả lại ở đây?

“Ra đóng cái cửa vào, nhanh suy nghĩ cách để tên này tỉnh lại rồi bịt miệng hắn!”

“HAHAHA!”

Trịnh Đức Đạt hả hê nhìn vở diễn.

Lê Quang Hiển: (O_o)

Lê Quang Hiển lách người trái phải né tránh, nhanh chóng lùi lại giữ khoảng cách.

-Mọi lần sẽ không như thế này, ở nhà bọn này sẽ được quản rất nghiêm, khi tới đây, dù rằng còn tính nết trẻ con nhưng mà dạy dỗ rất dễ!

Mấy người thanh niên nghe lỏm nãy giờ thấy vậy tự giác đi theo sau.

Kể từ khi bộc lộ khả năng, đứa trẻ kia mỗi ngày sẽ uống nước nguồn để trưởng thành, tắm qua nước suối, dùng nước suối để nấu ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói đến tấm cửa, lúc này Trầm Trọng Ngân thoát ra khỏi choáng váng, bực mình vì bị cắn lén, hắn hất văng tấm cửa ra mồm chửi tục:

Nói về Trịnh Đức Đạt, tên này thấy không ổn liền nhấc nhấc mông chạy.

Vừa nãy cũng là đùa nghịch trẻ con, cũng không ai ra tay thực sự nặng, nàng cũng chưa muốn trách phạt.

PS: Cầu hoa các đại ca ơi, nay tích chương hết à :(

Kẻ thì dán băng keo toàn thân, ngồi một mình một xó đằng kia.

Đằng sau, trước cửa nhà vệ sinh.

Không có ai cãi, kẻ thì đang ngồi lọt thỏm, cái mông đau quá.

Ngẫm tới điều bất đắc dĩ này, Nguyễn Tự thở dài rồi chuẩn bị bắt đầu giảng bài, chuyện này từ từ không vội được, nói vài ba lời nói cũng không giải quyết vấn đề!

Bước ra ngoài với nhiều điều mới lạ, bản thân trước đó sống trong môi trường khép kín, trên người mấy thanh niên này tràn đầy hơi thở non nớt bộp chộp cũng phải thôi.

Trầm Trọng Ngân thì thảm, hắn bị Lê Quang Hiển nhấc người đưa lên trên làm tấm chắn, kẻ bị đánh là hắn mà, tên Hiển sống c·h·ế·t cũng phải giữ hắn đỡ đòn hộ đây.

Thế là lúc đó, chính là mười phút trước, Bùi Kiên nằm chỗ hiện tại, ngay dưới giảng đường, phía trước dãy bàn đầu giơ tay “ô ô” chỉ trỏ mấy người đánh hắn.

-Lần này thì khác, có thêm cái tên Bùi Kiên này.

Nghe tiếng cười này, hai người đàn ông bên trong cay cú bỏ quách lấy đau đớn da thịt, cứ thế nghiến răng chịu gần chục roi, vùng vằng hai người phi thân ra combat tên tiểu nhân ngoài cửa.

Bỏ qua chuyện nghiên cứu thần dược, y thuật của ông này phải gọi là thần kỳ, sử dụng nội lực đặc biệt có tính lành vết thương, tan máu tụ của dòng họ Chử, Dược Vương trải qua một tiếng liền cứu trở về lành lặn cho mấy thanh niên kia.

Nếu mà quay ngược về hai trăm năm trước, vậy phải tru di tam tộc mới đủ tội.

Trầm Trọng Ngân nghe theo, mà không nghe không được, giọng nói của Lê Quang Hiển mang hàm ý ra lệnh không thể cự cãi.

---

Lê Quang Hiển sống c·h·ế·t không phản kháng, hắn muốn dùng sự kiện này chứng minh sự trong sạch cho bản thân mình.

“Chát, chát, chát…” từng tiếng roi vọt vụt vang lên chan chát.

Nghe tiếng chát quá vui tai, Trịnh Đức Đạt sung sướng cười hẳn ra tiếng.

Trong không gian nhà vệ sinh, khung cảnh có chút kỳ quái, nếu được kỹ sư nước nào đó có công nghệ AV đủ mạnh làm mờ hình ảnh thì sẽ càng thêm kỳ quặc.

“Bồi thường, bồi thường tiền…ô…ô!”

Thật ra tên này được chữa chạy rồi, đích thân đội hỏa tốc chấp hành nhiệm vụ đón Dược Vương đến.

Thấy vậy, Lê Quang Hiển nhếch mép chạy tới đè người mà đấm.

-Mà không hiểu sao chỉ đi vệ sinh một lần thôi mà sinh ra lắm chuyện đến thế?

Chân Lê Quang Hiển bị đầu roi quấn trúng, Nguyễn Phúc Ngọc Khuê hai tay cầm cán giật mạnh hắn xuống tấm cửa bị đá bay khi nãy.

Cứ như vậy trong trên dưới hai mươi năm, tùy theo từng người mà thời điểm viên mãn sẽ khác nhau, đến khi cơ thể không tăng trưởng sức mạnh nữa, đã có thể kiềm chế cảm xúc nội tại, vậy cũng là lúc đạt tới tông sư, điều này là chắc chắn.

Nhìn thêm một vòng, Nguyễn Tự lại trầm mặc.

Hiểu cái đạo lý này, Trầm Trọng Ngân nhấc cánh cửa lên đi ra đặt lại vào chốt.

Nàng cảm giác phải g·i·ế·t c·h·ế·t tên khốn này, đàn bà chửi nhau là đũy chóa đã khó thở rồi, đàn bà mà bị đàn ông chửi vậy thì nên thủ tiêu.

Khi tới khúc cua thế nào Phan Đình Cương lại đứng ở đó, hắn thò cái chân ra làm Trịnh Đức Đạt ngã dúi dụi.

Nhưng mà Bùi Kiên đâu có ngu.

Mà lại nước suối này nếu mang ra ngoài sẽ bào mòn hoạt tính mới nghiêm trọng, nên những đứa trẻ kế thừa sức mạnh phải ở trong nhà, kể cả nhà họ Âu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mà không được.

“Thứ con đũy c·h·ó nào…hự”

Cái roi vừa dài vừa dẻo vừa dai, lúc vụt tiếng rít rèo rèo, khi này lại uyển chuyển như con rắn trong không trung.

Mang tâm lý đó Lê Quang Hiên lùi, lại lùi, lùi đến tường thì hết đường, không làm sao được hắn đạp chân vào tường lấy đà lộn một vòng qua đầu Nguyễn Phúc Ngọc Khuê hòng chạy ra ngoài.

Nghe Trịnh Đức Đạt nói vậy, Nguyễn Phúc Ngọc khuê không nói không rằng bước ra ngoài.

Thấy vậy, Trịnh Đức Đạt và Trầm Trọng Ngân đi ra ngoài, một lúc thì người băng bó đích, một người dán băng keo toàn thân như hiện tại.

Nói cũng kỳ lạ, cửa này nhà họ Cao đặc chế riêng, nhưng mà bản lề lại không được đặc chế, chắc là dự liệu trước được tình trạng đạp cửa thế này nên làm vậy.

-Lần này là cơ hội tốt trả thù tên khốn đánh mình hồi nhỏ!

Bỏ qua đau đớn, Trịnh Đức Đạt cứ thế kệ phi tiêu cắm trên mông để chạy, máu nhỏ từng giọt, từng giọt ra đất theo đường chạy của hắn.

Vì vậy, dù rằng các gia đình đều là trâm anh thế phiệt, mời đủ loại giáo sư tiến sĩ về dạy học cho con mình, nhưng kiến thức và thực tế rất khác biệt.

Nói xong, không biết Nguyễn Phúc Ngọc Khuê rút đâu ra một cây roi bện như dây thừng, toàn thân đen xì, vung roi nàng lao vào combat với Lê Quang Hiển.

-Là do tên Đạt!

Hùng Thị Giang nhăn mặt, thò đầu từ bên cạnh cừa nhìn vào trong.

Lê Quang Hiển nhìn Bùi Kiên nằm đó liền trầm mặc suy nghĩ, lúc này Trầm Trọng Ngân ôm mắt đứng dậy, hai người nhìn nhau trong yên lặng.

Trên đường vùng vằng, nạn nhân nằm trên đất, Bùi Kiên của chúng ta chịu hai viên đ·ạ·n lạc của Ngọc Khuê, lại bị tên Hiển chạy vội đá văng ra góc, lần này thì Bùi Kiên nằm im ở đấy khỏi phải cựa quậy.

-Có lẽ cần một phương án đủ mạnh để cảnh tỉnh bọn hắn.

“Mày gọi ai là đũy chóa?”

“Víu, víu” hai tiếng nhỏ của vật thể bay nhanh trong không khí, hai thanh phi tiêu cắm trúng hai bên mông của Trịnh Đức Đạt.

Giật mình Hiển quay ra nhìn, may quá không phải Nguyễn Tự đến bắt quả tang, là cô gái Nguyễn Phúc Ngọc Khuê.

Ma Tiên Linh ngó đầu từ nóc cửa nhìn vào trong, nàng này cao quá, phải ngó từ trên xuống vì cửa cao hai mét cũng chỉ tới cằm nàng.

Bên kia, Bùi Kiên mờ mịt mở mắt ra, thấy cái tấm cửa bay đến lại tối om nhắm tịt đôi mắt vào.

Ma Tiên Linh nhìn đến khiếp vía, vội bế bổng lên cao cô bạn Hùng Thị Giang của mình sợ bị vạ lây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hôm nay học bù một tiếng!”

Nghĩ vậy, Nguyễn Phúc Ngọc Khuê sút cửa mà vào.

Hắn dùng việc thí nghiệm làm uy h·i·ế·p, bắt Dược Vương phải băng bó toàn thân cho mình, dùng vải xô bó một cái kín hơn cả xác ướp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 129: Thằng nào tính làm đại ca ở đây? (2)