Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 128: Thằng nào muốn làm đại ca ở đây?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 128: Thằng nào muốn làm đại ca ở đây?


Lần này thì hắn bất tỉnh thật.

-Thua thiệt!

Nhìn Bùi Kiên nằm đấy, Hiển trầm mặc.

Trầm Trọng Ngân: (Ò_Ó)

Chỉ thấy Bùi Kiên khóe mắt chảy máu, sưng vù, hắn đứng người lên, dùng sức lực nâng một tấn hai tính giật cái bồn vệ sinh ra đập.

-Đây là cơ hội tốt, bọn này tranh chấp nên mình nhảy vào can ngăn!

“Cái đó thì không cần, nhưng mà vừa nãy là vô ý, tớ xin lỗi!”

Nghĩ xong, Lê Quang Hiển giơ chân đạp bay cánh cửa, bước vào hùng hổ quát:

“Bạn không tự đái được vậy đưa số tài khoản đây, tớ bắn cho ít tiền lẻ thuê em gái nào đó cầm hộ cho!”

Trịnh Đức Đạt chạy về giảng đường, liếc đến cô em đanh đá Nguyễn Phúc Ngọc Khuê, cứ thế tủm tỉm Trịnh Đức Đạt sấn đến ngồi cùng bàn.

-Không ổn!

-Nếu thế thì địa tiên nâng được, ồ, bốn mươi nhân ba mươi nghìn, là bao nhiêu ta?

-Không ổn rồi, xảy ra án mạng rồi, phải gọi người thôi!

PS: Chương này rất tấu hài, trinh ân các bạn đã ủng hộ mình, mình đã cố gắng viết hài nhất có thể, cảm ơn các bạn thời gian qua tiếp thêm động lực ngồi viết cho mình, cũng góp phần cho cái cột sống của tác lão hóa nhanh hơn! :D

Nhà vệ sinh nam.

Lê Quang Hiển nghe vậy mắt nổ tinh quang đi tới cửa nhà vệ sinh, sút cửa đi vào.

Chương 128: Thằng nào muốn làm đại ca ở đây?

Người xưa có câu, phàm đại sự gì trên đời khó nghĩ mà nghĩ không ra, một là về hỏi vợ rồi làm ngược lại, hai là để lúc đái ẻ rồi nghĩ, lúc này đầu óc có tí mùi vào thông minh sáng dạ hơn hẳn.

Bên phải Bùi Kiên, Trịnh Đức Đạt thấy không đánh thì bĩu môi, từ sự tôn trọng cái giày của mình, hắn cũng bóp đầu thằng em bước một bước cách xa Bùi Kiên.

“Thằng nào muốn làm đại ca, bước ra đây!”

Trịnh Đức Đạt bồi hồi nhìn bàn tay mình, thứ vừa bị vung tay ra khỏi bàn tay xịn mịn nọ.

Nói xong cũng là lúc quay người xong, thấy Lê Quang Hiển bước tới, mặt Trầm Trọng Ngân đần ra tính xin lỗi.

-Rất tốt, như vậy trong mắt Nguyễn Tự, Đạt sẽ trở thành tiểu nhân vô sỉ!

Đến lúc này hai người đánh thành ba người đánh!

Không có trả lời, ai đó đang rất cay đây.

Cái này nhà họ Cao cũng đặc chế rồi, khụ khụ…

Thằng nào tính làm đại ca ở đây?

-Như vậy hậu thiên tối đa nâng được, ồ, bốn mươi nhân một nghìn.

Ra tới cửa, Trịnh Đức Đạt thấy Lê Quang Hiển giờ này mới mò đi đái, thế là sấn đến rất vội vã.

Nói với giọng trầm tính và chậm rãi, Trịnh Đức Đạt bồi hồi kể lể:

Trịnh Đức Đạt giữ tay Ngọc Khuê lại, hắn nói vội vì sợ nàng này chạy ra thật.

-Hả? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-Nhưng cái giày này đặt nửa năm hàng mới về, tận mấy trăm ngàn đô lận!

Ngẫm tới đây Bùi Kiên sợ quá, người mà, có câu sợ đến xun vòi, thế là vòi voi xun lại giật giật bắn nước, thế quái nào trúng ống quần hàng hiệu của Trầm Trọng Ngân.

-Mình tất nhiên sẽ không bị Nguyễn Tự đánh, ông ta không có mặt làm điều đó, nhưng ông ta sẽ đánh ông già mình, rồi ông già trả thù không được tất nhiên sẽ đánh mình!

Bùi Kiên mắt nháy nháy đưa tay lên chắn, hắn cảm giác bị đấm đến nơi rồi, thế quái nào Trầm Trọng Ngân lại không đấm.

Nhưng mà trong này đứng phía cửa chỉ có Trầm Trọng Ngân mà thôi, Bùi Kiên không sai được, thấy bóng người là đá khỏi cần căn chỉnh.

“Thôi, nhà vệ sinh nam!”

“Vậy kể đi!”

Nói đến cũng lạ, tường này nhà họ Cao đặc chế rồi, đâm thế mà tường không vỡ không thủng.

Tớ tính về gọi cậu ra xem, vừa ra tới cửa thì thấy Hiển chạy tới quát:

-Âu cũng là thị uy, sau đó nếu Nguyễn Tự có hỏi, vậy thì lộ ra tên Đạt bày trò dùng từ giả dối!

Trầm Trọng Ngân: (Ò_Ó) (đọc tại Nhiều Truyện.com)


Hiện tại hắn mặc áo sơ mi trắng, cà vạt đen, vét đen, xỏ dép bệnh nhân.

Hỏi xong đứng dậy tính đến chỗ kia xem, biết đâu lại có cơ hội gì đó.

Cũng thật kỳ quặc, không hiểu sao nhà họ Cao phải đặc chế cái tường ở nhà vệ sinh làm gì.

Cay, quá cay không làm sao được, thế là Bùi Kiên cố nhớ một tí võ trong tu la thiên võ sát đạo, nhớ ra một chiêu.

Nhắc tới Lê Quang Hiển, hắn không nói vì khinh cái thằng bệnh hoạn, thứ suốt ngày chỉ biết mưu hèn kế bẩn.

Quả nhiên Đạt thấy Ngân gầm vang:

“Cậu biết không, ở ngoài nhà vệ sinh đang có đánh nhau!”

“Ồ, chuyện xong rồi!”

Trầm Trọng Ngân đang bực thì thôi, tự dưng đằng sau có tiếng hét mà nghe chả hiểu đầu đuôi tai queo gì, thế là chưa kịp quay đầu Trầm Trọng Ngân đã chửi:

Thế là Bùi Kiên nhảy lên, xoay một vòng, chân phải đá ngang về kẻ đang đứng trong nhà vệ sinh này.

“Một nghìn hai trăm tấn!”

-Hô ly xít, đây là bí mật kinh thiên động địa!

Kéo khóa quần, kéo thằng đệ, tò tò tò tò tiếng nước chảy.

Cơ hội gì thì chỉ nàng này mới biết, nhà vệ sinh nam nàng cũng không quan tâm, có đánh nhau là tốt rồi.

Bùi Kiên cũng thở phào một hơi, hắn nhớ thấy tên này lực lượng gần tám mươi, cũng không biết bản thân có chịu nổi một đấm không nữa.

Quả nhiên là vậy, Bùi Kiên nghệt mặt nhìn bức tường, bỗng sực nhớ ra vấn đề quan trọng.

“Hiển ơi, hỏng rồi, thằng Ngân nó tuyên bố muốn làm đại ca, may quá tớ quỳ xuống xin nên được tha, thằng Kiên lỳ đòn nên bị đấm trong kia kìa!”

“Pép” một tiếng to, cú đấm mạnh đến nỗi người Bùi Kiên bay qua Trịnh Đức Đạt mà tên này không kịp phản ứng gì.

“Tên Ngân lên mặt với Bùi Kiên, Kiên phản ứng lại, sau đó Ngân hô bố ơi gọi Bùi Kiên, Kiên sao chịu được có đứa con như thế, họ đánh nhau to!

Trịnh Đức Đạt nhếch miệng cười khẩy cho cái đánh giá:

Bùi Kiên tụt quần, à quên, hắn đã thay bộ đồ nhân viên công sở của tổng cục rồi.

Nở nụ cười ái ngại, Bùi Kiên quay sang giảng hòa:

Ngẫm nhanh như điện chớp, Trầm Trọng Ngân mỉm cười vuốt vuốt nếp nhăn trên áo Bùi Kiên, hắn tức giận mà không làm được gì nên gằn giọng:

-Một lũ ngu mà thôi, thằng thì muốn làm đại ca đến điên rồi, thằng thì không cầm cuzz tự đái được, thằng thì, ơ, sao nó lại gọi Bùi Kiên là bố?

“Bốp” một tiếng, Trầm Trọng Ngân bay tới bức tường, rơi xuống ngay vị trí Bùi Kiên.

-Sẽ bị thủ tiêu!

-Ấu shệt, hệ thống nói không có chuyện phi thăng mà!

Nhìn Trầm Trọng Ngân nằm đấy, Hiển hừ một tiếng.

Cậu đừng ra nữa, xong rồi, tí nữa bác Tự trách phạt đấy!”

“Đánh nhau thế nào, còn đang đánh à?”

Nghe thấy đánh nhau, Ngọc Khuê mắt sáng lên hỏi lại:

-Con c·h·ó Đạt, thất sách rồi!

Mà không giật được.

Mặc dù vừa nãy choáng váng mất vài giây không biết gì, giờ mắt cũng toàn sao với trăng đến tối om.

Lê Quang Hiển rất bất đắc dĩ, không hiểu sao kẻ yếu mình đang bênh vực lại đi tấn công mình, cơ mà tấn công hắn thì sai rồi.

“Thằng đần nào đang nói, bấn à, ơ!”

Trịnh Đức Đạt thầm nghĩ:

-Âu shệt, bốn mươi tấn!!!

Và đặc biệt là quần có khóa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-Thôi được, tiền là lá đa mà thôi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Rầm” một tiếng, Bùi Kiên “á hự” một câu rồi bị đòn chân cao bổ rơi xuống sàn.

Sau đó tất cả tiếp tục công việc quan trọng đang làm.

Hệ thống bỗng dưng lên tiếng.

Cay, Trầm Trọng Ngân đứng ngay cạnh quá cay, hắn buông tay cho thằng đệ tự xả trong tư thế lủng lẳng, người xoay ngang, một tay túm cổ, một tay giơ lên nắm đấm, mục tiêu là cái mặt của Bùi Kiên.

-Trong quá trình can ngăn có lỡ tay đấm ai đó vùng vằng cũng là bình thường!

-Tên này không biết là con riêng của Nguyễn Tự hay là cháu của ông ta, tóm lại cũng là con ông cháu cha!

Giọng Trịnh Đức Đạt vừa căm tức vừa vội vã vừa oan ức:

“Bố, con xin lỗi bố!”

Trầm Trọng Ngân giữ nguyên tư thế giơ nắm đấm đó mà suy nghĩ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thì sao?”

-Mà lại cơ còn to hơn nhà mình!

-Bây giờ làm sao cho phải đây?

Gầm xong phi thân lên kệ mọe thằng em đang đung đưa, cứ thế hắn nhảy tới đấm Bùi Kiên một cái bay đập vào tường.

-Đất nước này có truyền thống bảo vệ con non, đánh trẻ lão chạy đến trả thù, cái này phiền phức!

-Tuyệt đối không thể để lộ, đến địa tiên còn vào tròng, vậy mình lộ ra…

Mắt trợn to như rất kinh ngạc, hắn nói:

Bùi Kiên giật mình, tay cũng giật một cái làm nước văng ra ngoài, thế quái nào lại trúng chân Trầm Trọng Ngân đứng cạnh trái.

-Ù mịa, giờ mới để ý, từ hậu thiên trở lên lực lượng toàn tính theo hàng nghìn!

Có lẽ khoảng một vài giây khi tâm trạng của Bùi Kiên bình ổn lại, sự thông minh sáng dạ lại thể hiện một lần nữa.

Nghĩ tới cái gì đó, Trịnh Đức Đạt lại nhếch mép tập hai, sau đó chạy nhanh về phòng giảng đường.

Nói một câu mang tính sỉ nhục kẻ nghèo hèn, Trầm Trọng Ngân bóp đầu thằng em bước một bước sang bồn kế bên đái tiếp.

Ở mé bên kia, Trịnh Đức Đạt luôn chú ý tình hình bên này thấy vậy thầm hô tốt lắm.

Khụ khụ…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 128: Thằng nào muốn làm đại ca ở đây?