Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 114: Thẩm vấn Bùi Kiên(1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Thẩm vấn Bùi Kiên(1)


“Nói nhanh lên, tôi đang hộ tống quốc trụ đi thăm nhà máy sản xuất v·ũ k·hí đây!”

Không trách được!

Ngẫm nghĩ mãi không biết làm sao để mình nói ra được câu chuyện về “Vận Mệnh đạo nhân” Bùi Kiên trước nguy cơ “sinh tử” trợn mắt nói dối:

“Vâng!” Bùi Kiên nói xong bản năng nhìn vào khẩu s·ú·n·g, nhưng thôi được rồi, bên trên còn chín tầng lầu.

Bùi Kiên nắm bắt tới trọng điểm: “…nhân tố siêu phàm, linh dị, và đặc biệt.”

“Bùi Kiên, hai mươi lăm tuổi sinh ngày…. cha Bùi Sơn…. thành tích học tập yếu kém….bỏ học vì nợ nần…công việc không có…bắt đầu luyện võ từ sau đêm 12/2…hiện tại sống vất vưởng tại chùa Tùng Thông…từng ra tay cứu ông Nguyễn Văn Năm…từng ra tay kích hoạt tiềm năng Trần Hồng Bàng…”

Bản năng Bùi Kiên trả lời: “Hiểu ạ!”

Bỗng người hắn trượt đi, cái lưng từ đau đớn chuyển qua tê dại không vận sức được, cứ thế Bùi Kiên trượt dài từ trên ghế trượt tụt xuống đất, nằm xõng xoài ở đó mắt hắn trợn to lên.

Nguyễn Tự nói mười phút toàn bộ quá trình Bùi Kiên sinh ra ở đâu, ai đỡ đẻ, hồi bé mặc quần đùi màu gì, năm nào bắt đầu h·út t·huốc, cho tới lúc Bùi Kiên bị Nguyễn Lập bắn hai cái vào vai, toàn bộ rành mạch chi tiết không thiếu xót điều gì.

-Mà khoan, dù sao cuối cùng mình cũng từ chối gia nhập tổ chức kia, thậm chí muốn báo công an, cũng may mắn có ông nội làm cọc tiêu, nếu mà p·h·ả·n· ·q·u·ố·c thì liệm thật rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi là tổng cục trưởng cục an ninh đặc biệt của Đại Nam, phụ trách những công việc không thể đưa ra ánh sáng, bao gồm việc sử lý công việc liên quan đến nhân tố siêu phàm, linh dị, và chuyên án đặc biệt.

Bằng sức mạnh và ý chí chưa từng có, không hiểu sao Bùi Kiên lại có được sức lực ưỡn cái người lên, nhanh chóng hắn leo lại cái ghế ngồi ngoan ngoãn.

“Có đấy!”

“Đến hiện tại tôi có thể nói với cậu, về sự kiện ngày mùng tám tháng ba, một nhóm người cậu gặp là người của chúng tôi, đây là một bài thử thách con người cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Kiên run giọng: “Không…không có!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đầu dây bên kia trả lời:

-C·hết dở! Khó rồi!

-Siêu phàm có thể hiểu là những người có thể chất và năng lực vượt qua phàm nhân, linh dị là gì đây?

Hắn thấy gì?

Thứ ba, cậu phải gia nhập chúng tôi, đây là bắt buộc!

Trong căn phòng của tổng cục trưởng tổng cục an ninh đặc biệt.

Chúng tôi khác với bọn họ, mặc dù trên danh nghĩa chúng tôi thuộc lĩnh vực q·uân đ·ội, nhưng các việc trong q·uân đ·ội chúng tôi rất ít khi can thiệp vào, cái này cậu cần hiểu rõ chớ nhầm lẫn.

“Sư phụ cháu là ai cháu không hề biết, đêm hôm đó sau khi đạp một kẻ xuống cầu…”

Vì vậy, cách sử lý cậu sẽ không theo thông lệ thông thường, bao gồm tù tội hoặc sinh tử!

“Việc cậu có mặt ở đây thì tự hiểu đi!”

Hãy nhớ, chúng tôi được gắn mác ‘đặc biệt’!”

Có thể dối trá hơn được không?

“Pặc! Pặc! Pặc!” ba tiếng s·ú·n·g giảm thanh vang lên, cả ba viên đ·ạ·n đều vừa đủ chạm rách đũng quần làm Bùi Kiên tí thì đái ra máu.

“Mẹ, con có chuyện muốn hỏi!”

“Kẻ cậu đạp xuống cầu chưa c·hết, không có thông tin gì về người c·hết đ·uối trên con sông đó. Với lại người đó là kẻ t·ội p·hạm truy nã, cậu không cần lo sợ chúng tôi truy cứu cậu. Nên nhớ, chúng tôi sử lý vấn đề theo cách đặc biệt!”

“Ngồi im ở đó, bước ra khỏi cái ghế cậu tự chịu lấy hậu quả!”

Hiển nhiên tính cho đến hiện tại cậu được coi là thông qua, bởi vì cậu còn sống!”

-Trừ ma diệt quỷ?

Nguyễn Tự gật đầu hài lòng, trước hết phải đánh vào tâm lý vậy mới đúng, nàng nói tiếp:

Bùi Kiên nghe vậy yên tâm, hắn tiếp tục trợn mắt nói nửa thật nửa giả:

Đến lúc nghe câu cuối Bùi Kiên run run, nói cái gì đến cách sử lý không theo thông thường, bao gồm sinh tử của bản thân, cái này nghiêm trọng lắm, hắn có thể mất xác mất đến cọng tro cũng không còn.

-Có thể c·hết người!

Lưng thẳng, mắt nhìn thẳng, hai tay đặt trong lòng, hai chân khép chặt lại, cứ thế Bùi Kiên ngồi im thin thít.

-Làm sao mà khai ra được bây giờ?

Nói xong đoạn lời nói này, Nguyễn Tự chậm đợi một chút cho Bùi Kiên tiêu hóa.

“Vâng.. vâng cháu hiểu ạ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Tự nói xong nghiêm mặt nhìn làm Bùi Kiên càng lo sợ, hắn cũng không có gì giấu giếm, chẳng qua là cảm thân bản thân cặn bã quá, mà người ta là trung tướng q·uân đ·ội nên bất an mà thôi.

Nói tới đây Bùi Kiên thầm hô không ổn, nhỡ khai ra tội g·iết người rồi.

Nguyễn Tự trầm ngâm, danh từ “phàm nhân” này một số giáo phái hay sử dụng, đặc biệt là tiên đạo của Đại Viêm, nhưng phái đó không phải duy nhất, ở Đại Nam cũng có trường phái “Nam tông” cũng hay sử dụng cụm từ này với người thường.

Thấy không có thêm chuyện gì xảy ra, tâm tư của Bùi kiên mới hoạt động lại, hắn tự hỏi tại sao bản thân lại giơ tay lên đấm người lính canh gác, cái vấn đề này rất quan trọng, nhỡ sau này ra ngoài mà đấm người vô cớ cái gì thì không đơn giản như vậy.

“Phàm nhân?”

-Nhìn cái nòng s·ú·n·g còn kia kìa!!!

Thấy ông trung tướng Nguyễn Tự không để ý mình mà đọc hồ sơ gì đó, hắn cũng không giám lên tiếng.

“Cạch” một tiếng, Nguyễn Tự đặt khẩu s·ú·n·g lên mặt bàn, bắt đầu đọc hồ sơ bằng giọng vô cảm:

Chương 114: Thẩm vấn Bùi Kiên(1)

Nghe xong Bùi Kiên chột dạ, lý lịch quá đen làm hắn không còn tự tin vào bản thân.

Ù mịa, tay ông trung tướng đang cầm khẩu s·ú·n·g lục đen xì, nòng s·ú·n·g chĩa thẳng vào thằng đệ của hắn trong cái tư thế nằm ra đất hai chân dạng ra.

“Được, vậy bắt đầu vấn đề thứ nhất, võ công và truyền thừa của cậu từ đâu ra!”

Thấy Nguyễn Tự dừng lại mà nhìn mình lâu quá, Bùi Kiên ngó mắt lên nói:

Cậu có thể nghe qua tổng cục hai, tổng cục tình báo q·uân đ·ội.

Bùi Kiên toát mồ hôi lạnh, hắn hiểu hôm đó nếu có sai xót thì mình phải c·hết, may mắn sư phụ phù hộ độ trì để mình không nói ra miệng được.

“Quỳ…quỳ hoa bảo điển!”

Trầm ngâm một lúc, nàng đứng dậy đi ra ngoài, giọng nói vọng lại:

Nguyễn Tự đi ra ngoài, bước tới một gian phòng để trống ngay cạnh gọi điện cầu cứu người thân.

Nguyễn Tự luôn quan sát kỹ biểu hiện của hắn liền nói:

“Vậy võ công cậu nhận được là gì?”

“À à người thường đấy ạ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Tự (-___-)

Thật sự Bùi Kiên cần ngẫm nghĩ, bởi vì hắn vẫn tưởng mình trong tay của q·uân đ·ội, mà theo lời Nguyễn Tự nói cũng không sai, chỉ là lĩnh vực mà ông tướng này quản lý không theo khuôn phép bình thường mà thôi.

“Vâng…vâng, cháu hiện tại sở hữu sức mạnh vượt qua phàm nhân!”

Nguyễn Tự vô cảm nhìn cảnh này, từ nghiệm vụ của bản thân, nàng nhìn ra được sự giả dối, nhưng cũng thấy được sự thật giấu giếm trong đó.

-Có thể lắm!

Bản thân tôi, Nguyễn Tự, Chử Đẳng Sâm Chử lão đã nói với cậu rồi, cái này tôi biết!

“Vâng! Sau khi đạp kẻ kia xuống cầu, cháu vừa lên tới trên cầu thì gặp một người thần bí, hình dáng cháu không nhìn rõ, kẻ đó giơ tay nắm đầu cháu xong cháu b·ất t·ỉnh. Sau khi tỉnh lại tự dưng cháu biết võ công, nhìn người kia thấy ông ta đang tan ra thành tro bụi bay đi theo gió, người đó giọng nói vọng lại một câu: PHẢI TRUNG QUÂN ÁI QUỐC, ĐẾN CHÊT CŨNG PHẢI TRUNG QUÂN ÁI QUỐC!”

“Hiện tại đưa cậu về đây là có mục đích, một người đột ngột mạnh lên như cậu rất khả nghi, việc học võ công ở đâu, nguồn gốc truyền thừa cậu cần khai nhận đầy đủ, không được có sai xót.

Màn chào hỏi sân bãi vừa nãy ghê gớm quá, Bùi Kiên hiện tại chưa tỉnh hồn.

Nguyễn Tự đặt hồ sơ xuống ngẩng mặt lên hỏi:

Nói mấy câu cuối Bùi Kiên trợn mắt lên tròng trọc, tay dù đau đớn cũng cố nắm vung tay qua đầu hò hét.

“Tôi nói thiếu xót gì không?”

Thứ hai, cậu cần hiểu rõ quy củ của một người siêu phàm khi hoạt động trong xã hội người thường, chuyện này quan trọng hơn chuyện ở trên.

Nguyễn Tự nhấc lông mày nói thản nhiên:

“Để tôi giới thiệu sơ qua cho cậu biết về nơi này và về tôi!

Nguyễn Tự suy tư thoáng qua nói tiếp:

Bùi Kiên khuôn mặt nghệt ra nghiêng đầu dựa vào thành ghế, toàn thân hắn thả lỏng, đau quá cũng không cử động được.

Đến khi nào con người cậu được công nhận về nhân cách, công lao đủ lớn với xã hội, với tổ quốc, vậy lúc đó cậu được tự do sống cuộc sống của mình! Hiểu chưa?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Thẩm vấn Bùi Kiên(1)