Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 113: Gan dạ, nhạy bén, tinh nhuệ và táo bạo.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 113: Gan dạ, nhạy bén, tinh nhuệ và táo bạo.


Nguyễn Tự chưa kịp đánh giá xong vội lách người né tránh đường đ·ạ·n đang bay tới.

-Nhưng mà tới cái thang máy này đã thấy ai kiểm tra đâu?

Mười giây sau đó.

Nguyễn Tự hiểu được, nàng yên lặng đi bên cạnh.

“Nơi này có một trăm đường thoát hiểm luôn đóng trong bình thường, chỉ có một lối đi duy nhất này dùng để ra vào làm việc, cậu biết tại sao không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khác với khi gặp Dược Vương, Nguyễn tự lạnh nhạt vô cảm gật đầu nhìn Bùi Kiên, rồi quay người bước đi.

Người lính còn lại cũng không chậm, lập tức rút s·ú·n·g chĩa thẳng vào Nguyễn Tự, không quên đá vào nút báo động cạnh bên cửa từ.

Không có trả lời, Dược Vương biết người ta đến đòi người, tâm tình không vui cũng không ngó ngàng gì đến.

Chương 113: Gan dạ, nhạy bén, tinh nhuệ và táo bạo.

Khi Nguyễn Tự tới viện nghiên cứu, đi trên hành lang gặp đúng Chử Đẳng Sâm đang trên đường về từ phòng xem phim x quang.

-Hỏi thế này bố ai biết?

Đợi Dược Vương tới gần, Nguyễn Tự mỉm cười chào:

-Táo bạo!

Lần này và lần trước gặp mặt, Nguyễn Tự đều thể hiện bộ mặt lạnh lùng bí hiểm với Bùi Kiên, thậm chí dùng ý chí võ đạo áp bách lên tinh thần hắn nhằm tạo điều kiện cho công việc sau này.

-Độ khả nghi quá lớn!

Xe đi khoảng hai mươi phút tới một trụ sở quân đội khác, Bùi Kiên ngó đầu nhìn qua kính thấy biển hiệu ghi: bộ tư lệnh quân khu Kinh Đô,.

Chưa đầy mười giây sau, một tiểu đội đầy đủ vũ trang giáp kín toàn thân, cầm s·ú·n·g do dòng họ Cao đặc chế chạy đến, bọn họ chia làm hai hàng, một hàng quỳ thấp một hàng đứng, tất cả ngắm thẳng Nguyễn Tự.

Nguyễn Tự không quan tâm chuyện này, nàng cứ thế mang Bùi Kiên vào phòng, đặt hắn ngồi trên chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của mình, xong rồi về chỗ ngồi xuống.

Bùi Kiên nằm im bất tỉnh, mà có tỉnh cũng chẳng động đậy được, hắn bị anh lính kia một tay khóa cổ, một tay khóa vai, đầu gối đè ngang lưng rồi.

Khác với Nguyễn Tự, kẻ này mạnh quá hắn không dậy nổi ý niệm phản kháng, Bùi Kiên nhìn hai người lính kia cảm giác rất “vừa miệng” rất muốn đấm cho mấy cái.

Trở lại với người tiểu đội trưởng vừa hỏi xong câu hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng s·ú·n·g giảm thanh vang lên liên hồi.

Hai người tới trước phòng nghiên cứu mà Bùi kiên đang nằm, Nguyễn Tự đợi trong chốc lát để hai người lính vào đưa Bùi Kiên ra.

-Cái gì đây?

Người lính cấp bậc võ đạo đại sư nhanh chóng bắt được tay Bùi Kiên, anh ta quay người cong lưng vung mạnh tên này qua vai, đập mạnh hắn xuống đất.

Tuy mưu cầu là thế, nhưng thấy mình nói xong người ta không phản ứng lắm, Bùi kiên ngoan ngoãn lại đợi chuyện tiếp theo.

Sau khi hai người xuống xe, người tài xế phóng xe đi đâu đó Bùi Kiên không biết, hắn đứng tại chỗ đánh giá xung quanh.

Nguyễn Tự mở cửa xe đi xuống, Bùi Kiên nhìn vậy làm theo.

Thần thái rất quan trọng trong đối thoại, càng đặc biệt quan trọng trong ngành tình báo này.

Thông tin quá ít, Bùi Kiên không đoán được ý nghĩa thật sự, suốt quãng đường hắn đều trầm tư cái câu hỏi “liên quan đến mạng sống” này.

-Khống chế lại rồi tính!

Hắn gật đầu, quả thật mình đang trong tay của quân đội, không phải tổ chức Rings gì đó diễn trò.

“Chào chú, cháu là Bùi Kiên!”


Nguyễn Tự bước ra, còn Bùi Kiên nghĩ mãi không ra câu trả lời, bực mình, hắn liền bật chế độ “kệ mọe đời” không nghĩ nữa mà đi theo.

Bùi Kiên bước ra trong sảng khoái, vươn cái vai cái lưng mỏi mệt, nằm một cái ba ngày trời làm hắn phát khổ, tất nhiên mỗi ngày vẫn được thư thả một tí làm việc cá nhân, nhưng cơ bản phần lớn thời gian Bùi Kiên đều bị trói lại trên giường.

Đang tự YY trong tâm trí, Bùi Kiên bị túm áo xách lên như xách gà, Nguyễn Tự cứ thế mang hắn đi đến phòng cuối cùng trong dãy hành lang.

Từ cảm giác trọng lực của bản thân, hắn cảm giác giống như đi xuống hơn là đi lên.

Cảm thấy mình tạo áp lực quá lớn, Nguyễn Tự giảm nồng độ cương khí và ý chí võ đạo quanh mình xuống một chút, rồi nói:

Nguyễn Tự bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, thậm chí còn đánh giá kỹ từng động tác của các chiến sĩ vệ binh bảo vệ tổng cục, rồi cho cái đánh giá:

-Một trăm cái cửa thoát hiểm, bình thường đều đóng ý rằng phải ra vào phải xin phép?

-Trời ơi!

Cửa phòng hai bên đã mở ra, vài người ngó đầu ra xem xét.

Xen kẽ mấy cái cột xi măng vuông to lớn chống đỡ, trên đó gắn đầy camera.

“Rầmmmm!” một tiếng.

-Còn một lối đi duy nhất là gì? ABCXYZ?

Phía trước có cánh cửa từ kiểm tra, hai người sĩ quan đứng đó.

Trong thang máy, Bùi Kiên hít thở rất nhẹ, cố gắng làm nhạt mình, bỗng, Nguyễn Tự đặt câu hỏi làm hắn giật bắn cả người:

Tiểu đội trưởng liếc mắt ra hiệu, lập tức mấy người nhằm vai, đùi, tay và chân mà bắn.

“Pặc! Pặc! Pặc!...”xN

Nhìn thấy hai người này, không hiểu sao một cảm giác muốn đánh nhau hiện lên trong lòng Bùi Kiên.

Anh ta thấy đối tượng không giải thích, không đưa ra bằng chứng chứng minh thân phận, đã vậy còn dùng hình dáng của tổng cục trưởng nhìn quanh bọn họ một lượt giống như tìm kẽ hở.

-Ngoài gan dạ, nhạy bén, tinh nhuệ ra, hiện tại thêm ra một phần…

Bùi Kiên nghĩ không ra, lắp bắp hắn nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Kiên bước đi theo, hai người lính canh cửa hộ tống đến tầng hầm gần mặt đất mới dừng lại.

Đi khoảng một trăm mét tới gần một cái thang máy, Nguyễn Tự và Bùi Kiên đi vào.

-Rất tốt! Nhạy bén, gan dạ, rất tinh nhuệ! Đợt này thăng…

Xe đi vào trong, đi thẳng một mạch xuống tới một tầng hầm dưới trụ sở chính của bộ tư lệnh quân khu thì dừng.

“Vậy…vậy tại sao?”

“Đi theo tôi!” Nguyễn Tự giọng nói có lực nhắc nhở.

“Phan Đình Dũng, cậu là đồ ngu, trưởng lão giám sát toàn bộ tòa nhà này rồi nghi ngờ cái gì, ngu như vậy nên cậu chỉ xếp thứ hai, anh cậu Phan Đình Cường người ta cũng ngu mà đâu ngu như cậu đâu!”

“Chử lão!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Kiên nghe câu này, thắc mắc không biết kẻ kia có thù oán gì với anh em nhà Dũng với Cường này không nữa, có tới bốn chữ “ngu” trong một lần đối thoại, chửi cả thằng anh lẫn thằng em.

Bùi Kiên lúc này đã tỉnh lại sau cú choáng, hắn cảm nhận bản thân không cô đơn, mười ba người trong tiểu đội đặc nhiệm cùng hai người lính gác cửa nằm cùng với hắn, tình anh em đồng đội đồng chí thể hiện không bỏ xót, giống điềm báo sau này hắn sẽ gia nhập quân đội vậy.

-Mấy người trong quân đội tư duy kỳ lạ vậy?

Thang máy kêu “ting” một tiếng đánh thức Bùi Kiên, hắn nhìn số trên bảng điện tử ghi tầng số 9.

Chỗ này cơ bản giống tầng hầm tại viện nghiên cứu kia, không gian vắng lặng, u tối.

Bùi Kiên quay ra nhìn trung tướng Nguyễn Tự, bỏ qua người nào đó ỉu xìu không vui trong phòng, hắn hớn hở cầm vali đựng tiền tiến lên bắt chuyện:

Bùi Kiên (Ô__Ô)

-Liên quan đến mạng sống mà có thể từ từ nghĩ sao?

Nghe vậy, Bùi Kiên lại ngoan ngoãn xách vali đi theo, áp lực lớn lắm, không biết có phải ảo giác của thuốc tiên lúc trước hay không, Bùi Kiên cảm giác càng ngày càng khó thở.

Sau đó, ra ba đòn trúng gáy, đốt sống lưng thứ bảy và xương cụt trên người Bùi Kiên.

Nhưng mà, khi một người lính giơ tay lên đưa “gậy quét từ” muốn quét người hắn, Bùi Kiên bản năng đưa tay lên đấm thật.

Viện nghiên cứu đặc biệt, dưới lòng đất bệnh viện quân y 108.

Một người trung niên khí thế áp lực bước ra từ thang máy, bước tới hiện trường, trợn mắt hùng hổ quát nạt om xòm người tiểu đội trưởng:

Khóe mắt Bùi Kiên giật giật, hắn cố dằn lòng cái ý niệm quái gở này để người ta kiểm tra thân thể.

-Cần phải hớn hở, có thể ông tướng này sẽ là sếp của mình sau này, thậm chí liên quan đến con đường thăng tiến cái gì, ấn tượng ban đầu phải tốt, phải thân thiện!

Người tiểu đội trưởng của tiểu đội đặc nhiệm này lên tiếng:

Thang máy mở.

Nguyễn Tự ngẫm lại hành động của Phan Đình Dũng cùng tiểu đội của anh ta, cho thêm một đánh giá: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươi là ai?”

Bùi Kiên và Nguyễn Tự vào một chiếc xe màu đen bóng bẩy, hai người ngồi ghế sau.

Trong xe, không khí yên ắng vô hình chung tạo áp lực rất lớn, Bùi Kiên ngồi ngay ngắn không giám động đậy, ngoan hơn cả học sinh ngoan.

Thật sự thì vài ngày qua, Bùi Kiên vẫn giữ thái độ nghi ngờ nhất định với hoàn cảnh của mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 113: Gan dạ, nhạy bén, tinh nhuệ và táo bạo.