Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 106: Để bố thoát được bố chém c·h·ế·t mầy!
-Kẻ buôn người bây giờ thân thiện như vậy?
“Ông nội! Rốt cuộc thứ này tác dụng là gì?”
Chương 106: Để bố thoát được bố chém c·h·ế·t mầy!
-Ai làm lộ chuyện này? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dăm ba câu nói tất nhiên Bùi Kiên không tin, mặc dù thiếu kiến thức xã hội, nhưng trải nghiệm bản thân trải qua làm hắn bây giờ rất dễ sinh ngờ vực với mọi thứ.
“HAHAHA! Cháu tỉnh rồi à, thật may mắn cho cháu nội của ta!”
Không có trả lời, Dược Vương nở nụ cười hài lòng nhìn một lượt trên dưới Bùi Kiên.
-Hả?
Bùi Kiên vừa hỏi xong thì cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên cao tầm mét tám bước vào.
Chào xong vị này quay ra nhìn Bùi Kiên, thấy hắn tỉnh lại, nhìn thẳng hắn với ánh mắt bình thản.
Bùi Kiên lại khác, ăn vào cũng co giật nhưng hắn mạnh lên.
“Đây là củ lạc!”
Có thắc mắc cùng run sợ trước cảnh tượng quá bí hiểm, Bùi Kiên nhìn người đàn ông đang trợn mắt vui mừng nhìn thành quả của mình hỏi:
Hết cách tập hai, lần này Bùi Kiên ngả bài không diễn:
-Quân đội phát hiện ra thanh niên yêu nước chống đối p·h·ả·n· ·đ·ộ·n·g đến cùng nên giải cứu hả?
-Tại sao lại trẻ như vậy?
-Cũng đúng thôi, ngẫm lại trước đó mình còn bình thường, vài ngày thể chất tăng mạnh như vậy rất dễ gây chú ý!
“Nơi này là viện nghiên cứu đặc biệt của quân đội, bản thân ông họ Chử, mọi người hay gọi là Cụ Chử hoặc Chử lão!”
Quả thật ở cái nhìn Bùi Kiên chính là ý “yêu thương” này, vốn muốn mặc kệ buông tay, nhưng liên tưởng quá biến thái làm hắn lại vùng vằng.
Tha thứ hắn có kiến thức và kinh nghiệm, hắn nghe tới cụm từ “thần dược” với “tiên dược” này lại liên tưởng đến cái viên giá 500k.
Bùi Kiên hỏi lại:
-Đời ông chiến đấu cho tổ quốc như vậy, đời cháu kiểu gì cũng được coi là “căn chính miêu hồng” đi!
-Cầu vai hai sao, cái này là trung tướng! đây là hồi ông nội còn sống nói cho biết khi mình nhìn ảnh đại tướng ông treo và hỏi!
Nghe vậy Bùi Kiên tạm dừng vùng vằng muốn nghe xem ông ta nói gì.
Ông ta không biết Nguyễn Tự, Nguyễn Lập đã làm gì Bùi Kiên, nhưng nhìn sơ qua, liền biết kẻ này tâm lý đang không ổn định.
Dược Vương quay người đi ra góc phòng, vừa đi vừa vui mừng nói:
-Vậy nên nha, cháu không nên nóng giận làm mất tình cảm hai chúng ta!
Nghĩ vậy Dược Vương nói:
Bỏ qua cái khuôn mặt này thì đi ra ngoài một đống đàn bà trứng rơi cái “oạch”!
Hết cách, Bùi Kiên lại giả bộ nụ cười cháu ngoan hỏi lại:
-Vậy trước đó nhóm người kia là sao?
Vậy là Dược Vương dỗ dành:
-Đệch! Tất nhiên tôi nhìn ra đây là củ lạc! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-Khoan đã! Củ lạc bình thường mà phải dùng kìm dài để gắp sao?
Ngẫm vậy, Dược Vương đổi biểu cảm thành hiền lành, ông ta chín mươi tuổi rồi, nhìn thần thái Bùi Kiên biết ngay đang nghĩ gì.
“Con c·h·ó! muốn chém muốn g·i·ế·t hay làm gì thì làm nhanh lên, nếu để bố sống được bố chém mày thành nghìn mảnh!”
-Trần Hồng Bàng hoặc Trần Hồng Bang, có thể Trần Hồng Tuấn!
Vết thương trên vai đã lành hẳn không để lại sẹo, cơ ngực nở nang, cơ bụng tám múi, tay chân cơ bắp mặc dù không tú như mấy vận động viên thể hình, nhưng tính đến rất cường tráng.
Người này khi tới nơi liền chào Dược Vương:
Rất nhanh Bùi Kiên biết thứ người kia đang nói là cái gì.
Đánh giá sự an toàn của bản thân xong, Bùi Kiên nằm đợi sự việc tiếp theo diễn ra, cũng ngẫm nghĩ vài lời giải thích hoặc biện hộ cho mình, thậm chí nghĩ bản thân xin gia nhập quân đội cầu che chở cũng là ý hay.
“Đây đây cháu trai, ông đang chờ cháu tỉnh để giới thiệu cho cháu cái này rất tuyệt vời, một thứ vượt thời đại, một loại thần dược, cũng gọi là tiên dược!”
Dược Vương bỗng dưng quay phắt khuôn mặt nhìn chằm chằm Bùi Kiên như động vật quý hiếm, giật mình Bùi Kiên bản năng vùng vằng tay chân hòng chốn chạy.
-Khoan đã!
“Mời Chử Lão ra ngoài nói chuyện!”
-Cháu nội?
Thấy hai người đi ra ngoài, Bùi Kiên nhíu mày suy tư về người mới vào.
Ngẫm đến chuyện này làm Bùi Kiên hào hứng, hắn cũng không nhận ra rằng tư duy của mình hoạt động ngày càng nhiều, ngày càng tốt.
“Cháu trai, ông đã chín mươi tuổi rồi, tôn kính người già một chút!”
Cũng không thể nói chỉ mình Bùi Kiên mới đặc biệt, ông ta từng thử trên người của mấy dọng họ siêu phàm khác, kết quả còn tệ hại hơn khi thử nghiệm trên người bình thường.
“Tao nói rồi, muốn làm gì thì làm nhanh mọe đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Kiên cảm thấy thông tin quá ít, nhưng có một kết luận làm hắn yên lòng, bản thân hiện tại tạm đã an toàn rồi, ít nhất từ hình ảnh người trung tướng kia tạm có thể coi như vậy.
Điều này không hề có trong những người ông ta thí nghiệm.
Bỗng Bùi Kiên càng run sợ hơn, hắn thấy Dược Vương đưa tay sờ vào ngực hắn, rồi vuốt xuống bụng tràn đầy yêu thương.
Ngẫm lại, từ mấy nghìn thành quả thí nghiệm gần đây đều cho thấy, chỉ có Bùi Kiên chịu đựng được sản phẩm của ông ta.
Nghe vậy Dược Vương tỉnh hồn lại, ông ta biết mình hơi quá đà rồi, nhưng thật sự, kỳ tích trên thân Bùi Kiên làm ông ta không thể kiềm chế được niềm vui sướng.
“Nó có tác dụng gì?”
Mà không được!
Mấy thứ khác như chuột bạch, tinh tinh, khỉ vượn heo c·h·ó cái gì đều không sống nổi.
-Lần sau cần suy xét kỹ trước khi làm gì đó!
Bùi Kiên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, tóc mi bạc trắng, tóc tai bù xù, ngớ người không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Khoan đã, ông anh nói nơi đây là chỗ của quân đội?”
Cái rắm tác dụng đều không có!
Hiện tại ở tầm mắt của ông ta, kẻ nằm trên giường này trừ khuôn mặt có tí thiu thối, phần còn lại tuyệt nhiên không thể chê vào đâu được.
Bùi Kiên sao có thể nghe theo, cái tính bực bội ngang bướng nổi lên, hắn cục cằn nói:
“HAHAHA, Ô, ông nội, nhìn ông thế này tí thì cháu không nhận ra, mà ông đang làm gì vậy?
“Ông nói ông lão chứ gì, vậy được thôi, thế chỗ này thật sự là viện nghiên cứu của quân đội hả?
Nghe vậy Bùi Kiên nổi tính tò mò, không biết người giống bệnh nhân tâm thần này có cái gì.
Cảnh Nguyễn Tự nhìn Bùi Kiên làm Dược Vương lo âu, sợ người ta lấy người mang đi mất, vừa tính mở miệng nói điều gì cứu vãn tình thế, lúc này Nguyễn Tự nhận ra liền nói ngay:
Bùi Kiên đối mắt nhìn sang, thắc mắc tại sao lại có ánh mắt bình thản không gợn sóng như thế được, nhìn thêm một lúc lại thấy trong sự bình thản đó giấu giếm ý vị thâm sâu thần bí và ... âm hiểm, điều này làm hắn rùng mình một cái.
-Tâm thần phân liệt?
-Không phải là một cái đấm cho hắn bất tỉnh sao?
Bùi Kiên lại hỏi:
-Nó sẽ phát nổ?
Bùi Kiên nắm bắt trọng điểm cắt ngang:
-Chín...chín mươi tuổi?
-Mấy kẻ mà mổ xẻ người ta rồi lấy n·ộ·i· ·t·ạ·n·g có khi bị ám ảnh đến tâm lý bất ổn cũng không chừng, đây là con đường tốt để tìm cách thoát thân!
Dược Vương hơi giật mình, chàng thanh niên này cũng khá lắm, có chút ít cốt cách nam nhi.
“Ông...ông nội, đây, đây là cái gì?“
“Cháu bình tĩnh, bây giờ ông giới thiệu cho cháu một chút về bản thân ông cùng nơi này để cháu hiểu!”
Bùi Kiên: (Ô__ô)
Đó là động vật, còn trên người tác dụng gần như không có, ăn vào co giật hết chuyện, một tí tác dụng đều không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dược Vương nghe vậy hào hứng giơ cái củ lạc lên cao, tới gần bóng điện, khuôn mặt ông ta đầy tự hào nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-Khoan đã! đây không phải trọng điểm!
Mạnh không chỉ một điểm hai điểm đơn giản như vậy, thậm chí thông qua y đạo cổ truyền cùng thiết bị hiện đại, Dược Vương phát hiện con người này, toàn bộ cơ thể đều đang cường hóa một cách kỳ diệu.
-Hiện tại bị nhốt thế này liệu họ có coi mình là thành phần nguy hiểm hay không?
“Cháu đừng nóng giận, cảm nhận cơ thể một chút xem thế nào?”
-Vậy thật sự nơi này là căn cứ quân đội, thật sự là viện nghiên cứu gì đó?
Ngẫm nghĩ đối sách trong một giây, Bùi Kiên chuyển đổi nhanh chóng từ đang trợn mắt thành híp mắt hớn hở trả lời:
“Chào Chử Lão!”
-Một củ lạc trông rất bình thường!
Chỉ thấy người này quần áo sĩ quan đẹp đẽ, khí khái anh hùng, trên mỗi vai đều có hai ngôi sao vàng óng ánh nổi bật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.