Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 102: Tuyên án tử hình (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102: Tuyên án tử hình (1)


Giữ nguyên tư thế hơi cúi đầu để nhìn lên, đôi mắt tam bạch của Hinh nhìn Minh càng làm lộ rõ sự nham hiểm, độc ác. Hắn nói:

Thân pháp này chắc chắn là tông sư, phản ứng trinh sát và nhìn nhận hiện trường thế này, vậy thì có thể kết luận là người của cục an ninh đặc biệt!

Cảm nhận không khí c·hết chóc đang bao trùm, Nguyễn Văn Hinh giả vờ không để ý, hắn đút tay túi quần tỏ vẻ không quan trọng cười hỏi:

Nguyễn Văn Hinh quát lên: “Bùi Tuấn Minh! Người định tạo phản sao?”

“Nguyễn Văn Hinh! Vào tổ chức mười lăm năm! Tội ác vô số khó đong đếm! Thay mặt tổng cục an ninh đặc biệt, lấy tư cách ‘Thanh Niên Lạc Hồng’! Ta! Bùi Tuấn Minh! Đặc vụ số 09! Tuyên... án... ngươi... tử... hình!!!”

Vẫn không có câu trả lời.

Trong hai triệu người này có một trăm tên cầm thú, dù tổ chức này chưa diệt được, nhưng trăm tên này cần giảm bớt trước! Cũng nên đưa thông tin về để bên ngành giá·m s·át!

Hỏng rồi! Dính bẫy!

“Anh đánh giá sao về việc này?”

“Công việc của anh là gì nhỉ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Tuấn Minh: “Chuyện gì?”

Lại rít một hơi thuốc sâu, thở ra và nhếch miệng, Bùi Tuấn Minh hỏi tiếp:

Hử! Tên này định làm cái gì đây? Toàn bộ đã có trong báo cáo rồi cứ hỏi để làm gì?

Nghĩ vậy, Nguyễn Văn Hinh bản năng lui lại một bước rồi trả lời:

Đồ c·h·ó!

Một người khuôn mặt dài như ngựa bước vào, kẻ này có đôi mắt tam bạch mà ai nhìn vào cũng thấy xảo trá.

“Em có chuyện cần nói với anh! Chiều nay có một nhóm ‘bìm bịp’ của chúng ta thất bại b·ị b·ắt. Chuyện bình thường, sinh nghề tử nghiệp thôi! Nhưng đáng nghi ở chỗ kẻ ra tay không rõ là cảnh sát hay lực lượng gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xem xong và đánh giá, Bùi Tuấn Minh ngẩng đầu lên hỏi:

Không có cản trở.

“Một chim lợn quay! Anh biết mà! Hành động của thành viên luôn có một người không thi hành mà chỉ đứng giá·m s·át!”

“Ai quay?”

“Nói chi tiết vào!”

Người ra tay đi xe như vậy, nếu nhớ không lầm, xe này cấp vụ trưởng trở lên mới có thể đi, nhìn vào mấy ký hiệu nhỏ ở lốp xe là biết được rồi!

“Nói!”

“Có gần một trăm người! Chia làm mười hai tổ hoạt động tại quận bốn! Bên dưới có cộng tác viên khó điếm được, khoảng năm bảy trăm người!”

Không phản kháng.

“Chuyện là một tổ “bìm bịp” muốn b·ắt c·óc một đứa trẻ mang bán sang Đại Viêm, chuyện này diễn ra mấy lần đều trót lọt, kịch bản cũng chuẩn bị đầy đủ, đảm bảo trước khi công an đến mọi việc diễn ra xong. Ấy vậy mà có một người đàn ông bước đến phá hỏng, võ công của người này rất cao thâm, có video ở đây anh xem đi!”

Động cơ nhìn vào thì tốt cho tổ chức đấy! Nhưng thằng khốn! Mày làm vậy không ổn đâu!

Bùi Tuấn Minh lại hỏi:

Phải chủ động, không thể bị động được!

Ồ! Ai nhỉ? Không nhận ra!

Khoan đã!

Quận bốn không phải một quận hành chính do nhà nước Đại Nam chia tại Kinh Đô, Số quận một hai ba bốn này do tổ chức chia. Quận bốn do Bùi Tuấn Minh nắm giữ gồm một huyện và một quận hành chính, dân số ở đây đông đúc gần hai triệu người.

Còn về thứ gọi là cộng tác viên, nếu không phải nghiện, thì cũng là những kẻ cầm thú ham ăn lười làm muốn giàu nhanh làm mà thôi!

“Anh Minh! Nếu em có làm sai chuyện gì thì xin bỏ qua cho em! Em xin thề với trời em tuyệt đối trung thành với anh!”

Bỗng “pặc” một tiếng s·ú·n·g giảm thanh vang lên. Viên đ·ạ·n bay xéo qua túi quần của Hinh, bán trúng bàn tay đang âm thầm bấm số điện thoại làm hỏng nó, bàn tay bị viên đ·ạ·n xuyên qua chảy máu thấm vào lớp quần âu, nhưng do quần màu đen nên nhìn không rõ màu đỏ.

Không trúng trái tim! Không thể c·hết!

Cửa mở.

“Ngươi…ngươi…ngươi….”

Hử? Chiếc xe này nhìn quen quá! ồ vậy đúng là người cùng ngành thật!

Nguyễn Văn Hinh trố mắt ngoác mồm nhìn Minh, hắn không thể tưởng tượng được, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi tại sao bước ngoặt lớn đến như vậy.

Nhưng nếu mình từ chối, tên này hoàn toàn có thể vượt cấp báo lên long đầu, quả thật không tốt!

Hắn quay lại cười làm lành xun xoe hỏi:

Bùi Tuấn Minh học theo Sinh ngả người ra ghế, hắn nheo mắt nhìn thẳng Hinh nghiêm giọng:

Dù tên này nói gì thì ý muốn g·iết mình đã lộ rõ! Khoảnh khắc này chỉ có thể có một người sống sót!

Minh đứng người lên, từ từ đi ra giữa phòng và nói:

Nhận điện thoại Nguyễn Văn Hinh kính cẩn đưa tới, Bùi Tuấn Minh bắt đầu xem.

“Tôi phụ trách b·ắt c·óc t·rẻ e·m, môi giới m·ại d·âm, buôn người qua biên giới, buôn bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g chợ đen!”

Khốn nạn! Rốt cục là ai mà đã làm tới vụ trưởng rồi còn sốc nổi như vậy, l·àm t·ình báo mà cái mặt bô bô ra đường thế kia không sợ kẻ địch biết sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dùng hết tốc độ và sức mạnh trong thời khắc sinh tử, Nguyễn Văn Hinh chạy tới phía tường rút xuống cây kiếm katana treo đó.

“B·ắ·t· ·c·ó·c được bốn mươi đứa trẻ, bán được bảy tỷ! Dẫn dắt học sinh sinh viên, người ở quê lên làm gái được bốn trăm người, hoa hông thu về gần một trăm tỷ! Bán người qua Viêm được hai trăm vụ, kiếm lời hai mươi tỷ, buôn bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g thu lời hai trăm tỷ! Tổng cộng đóng góp cho tổ chức ba trăm hai mươi bảy tỷ đồng Đại Nam!”

Bùi Tuấn Minh tạm dừng suy nghĩ, hắn nhìn Nguyễn Văn Hinh vẫn đang cúi đầu đứng trước mặt, đoạn châm một điếu thuốc, nhả khói nghi ngút Minh hỏi:

Tìm được!

Suy nghĩ nhanh như điện chớp, Nguyễn Văn Hinh lướt qua một vòng căn phòng tìm v·ũ k·hí, bởi tất cả v·ũ k·hí đã bị thu giữ khi lên phòng hổ đầu rồi.

Nhưng khác với những kẻ khác đ·ã c·hết, Nguyễn Văn Hinh biết ẩn nhẫn chờ thời, trong âm thầm luôn tìm yếu điểm của Minh để trừ khử. Việc trả thù cho đàn anh cũng là một cách lý giải, nhưng hơn hết, Minh biết rõ tên này rất có dã tâm muốn thượng vị.

“Phập” tiếng kiếm đâm vào da thịt, khuôn mặt của Nguyễn Văn Hinh lộ ra hoảng sợ.

Bỏ qua việc tại sao trong một giây đó mà Bùi Tuấn Minh không nhấc s·ú·n·g bắn, Nguyễn Văn Hinh rút kiếm lao tới đâm thẳng vào trái tim Minh.

Mình làm sai gì để hắn nắm thóp, hiện tại muốn sử lý phải không?

“Tên?”

Nên biết võ đạo đại sư trong cơ thể đã sinh ra nội lực, mặc dù chưa hóa khí ra ngoài cơ thể như tông sư, nhưng thân thể trải qua rèn luyện cùng nội lực có thể giảm rất lớn lực sát thương của viên đ·ạ·n thông thường.

“Anh biết mà?”

Hắn cố ý để mình ra tay!

Răng Bùi Tuấn Minh hơi nghiến, khuôn mặt hắn lạnh tanh nhìn vào Nguyễn Văn Hinh không nói.

Không có trả lời, Bùi Tuấn Minh mặt vẫn vậy nhìn thẳng vào hắn, dần dần khuôn mặt này càng lạnh hơn, sau đó như viết trên đó đầy chữ thù hận, căm ghét và… ý muốn g·iết người. Một khí thế áp bức lấp đầy căn phòng, đến một võ đạo đại sư như Nguyễn Văn Hinh cũng thấy ngột ngạt.

Hả?

Haha! Muốn hại ta? Bản thân cũng đoán được thân phận người ra tay ném bút, muốn ta bắt con bé dũng cảm kia để phải chịu tội hả?

Đây là Nguyễn Văn Hinh, một lang đầu, là thành viên cũ dưới trướng Trử Thanh Sơn. Hắn rất trung thành với đại ca cũ, Bùi Tuấn Minh biết điều này.

“Anh Minh, còn chuyện gì bàn giao cho em không ạ!”

Cảm thấy bước ngoặt này có chút xa, Nguyễn Văn Hinh không sờ nắn được ý vị trong đó. Xuất phát từ chức trách của cấp dưới, Nguyễn Văn Hinh trả lời thành thật:

Gật đầu, Bùi Tuấn Minh kệ Nguyễn Văn Hinh đứng đó mà ngẫm nghĩ, một lúc lại hỏi:

Bùi Tuấn Minh là tông sư võ đạo, hắn bình tĩnh nhìn rõ quỹ tích cú đâm kiếm này, bình tĩnh hơi hạ thấp người điều chỉnh thân xuống hai centimet.

“Người của anh có bao nhiêu người?”

“Người này là ai chúng ta chưa biết! Nhưng con bé này có thể biết rõ! Theo ý em, bắt con bé này lại t·ra t·ấn là biết được vấn đề!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hơi cúi mặt đứng đấy, Nguyễn Văn Hinh trả lời:

Nguyễn Văn Hinh biết tính Minh không thích lòng vòng, hắn vào thẳng vấn đề:

Chương 102: Tuyên án tử hình (1)

“Trong năm vừa rồi anh hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đỗ Toàn dưới tay em!”

Cảm thấy không khí quái dị mà không ổn, Nguyễn Văn Hinh xin lui: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy em xin lui!”

Nhìn kẻ mới đến này Bùi Tuấn Minh nheo mắt ngẫm nghĩ lý do giờ này hắn đến đây.

Vừa quay mặt thì một tiếng “cạch” từ cách cửa vang đến, Nguyễn Văn Hinh đồng tử co lại, hắn biết cánh cửa này đã khóa kín, nút mở ra tại bàn làm việc của Bùi Tuấn Minh phía sau mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102: Tuyên án tử hình (1)