Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Thống nhất thế giới ngầm
Dứt lời nó kéo thằng bị tát chạy ra ngoài. Băng đảng có quan hệ trong phòng tạm giam, hẳn là có thể tìm được cơ hội g·iết hắn.
Điều này đã khiến cho người dân náo tùm lum lên, lo lắng bị hại. Khiến công an cũng đưa khu vực này vào diện nguy hiểm cần tăng cường an ninh. Làm ảnh hưởng, hạn chế cực lớn đến việc làm ăn của băng đảng.
"Quân, lát nữa bá·m s·át thầy. Vì con là người mới, nên phần việc của con là dọn dẹp hiện trường. Còn lại để thầy và anh Khánh lo." Thầy Hiền căn dặn người thiếu niên.
"Thầy ấy nói thật đó, nhưng chỉ đúng một phần thôi. Thầy Hiền, không những là ôm trùm của một băng đảng, mà còn là vị vua không ngai của t·hế g·iới n·gầm Thành phố Liên Hải." Khánh vuốt vô lăng và nói ra.
"Haha, đáng đời. Dám ban ngày ban mặt đi ăn c·ướp. Tụi nó nghĩ kiếm miếng ăn ở đây dễ à? Không có đâu." Đại cười lớn, có vẻ như tâm trạng của hắn rất khá, cầm ngay ly rượu trên bàn uống một hớp.
Một nhóm người ngồi lại với nhau, bọn họ lấy người đàn ông thấp bé ngồi ở giữa cầm đầu. Đó là Đại, cái tên đã đến báo tin cho Thầy Hiền và bị đuổi chạy.
"Thảo nào mấy thằng c·ướp rất sợ thầy, có khi hồi nhỏ, bố mẹ chúng nó dùng Thầy Hiền để làm ông kẹ cũng nên." Quân cười trong lòng.
Một tháng trước bọn chúng xuất hiện ở Thành phố Liên Hải, thực hiện một vụ c·ướp ở tiệm vàng XX. Sau đó là c·ướp xe máy, c·ướp giật trên đường…
Quân đã quan sát ngõ hẻm, vẫn chưa thấy có ai bước ra hay bước vào. Có vẻ như con hẻm này không phải là con đường duy nhất đi tới quán karaoke.
Tầng 3 của quán karaoke QY.
"Quân." Bất chợt anh Khánh gọi tên người thiếu niên.
Karaoke QY. Tới rồi! Quân thầm nhủ trong đầu. Bàn tay nắm chặt cái cán của cây lau sàn vì căng thẳng và sâu trong mắt có một chút sự chờ mong nữa.
Trong miệng Đại ngậm một điếu thuốc lá, hắn phì phèo khói thuốc. Thần sắc hắn ngạo mạn nhìn xem đống đàn em dưới trướng mình nói chuyện. Trên bàn vương vãi các tàn thuốc, vỏ lon bia nằm tán loạn. Vừa dơ bẩn, vừa bốc mùi.
"Đúng vậy, công an lần này thật nhanh nhẹn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Em xin lỗi." Quân bối rối, hắn không ngờ mình cầm thứ dung dịch nguy hiểm như vậy. Hắn e ngại quan sát cái bình xịt.
"Thì ra là thế." Quân hiểu ra mọi chuyện và còn được biết thêm về quá khứ của thầy. Do hàng xóm đều được thầy bảo vệ, nên họ rất kính trọng thầy.
Mấy tên đàn em phụ họa Đại, có nịnh nọt, có phát biểu cái nhìn. Cả đám đang nói đến một nhóm t·ên c·ướp gồm ba người từ xứ khác đến.
"Bẹp." Thái độ Đại ngay lập tức thay đổi, đập thằng đàn em một cái tát. "Câm mồm, mày nghĩ tao ngu?" Âm thanh Đại lạnh lùng trừng mắt thằng em.
Lý do tụi c·ướp có thể hoành hành ở khu vực này, là do trong băng đảng xuất hiện kẻ phản bội. Che giấu hành vi của chúng nó dẫn đến vấn đề trị an bị đả kích nghiêm trọng.
Còn riêng Quân thì hắn xách theo cái xô, một cái bình xịt lớn, một cái khăn dày và cuối cùng là một cây lau sàn với cái cán khá ngắn, chỉ đâu đó hơn một mét vài phân.
"Tìm người xử lý nó. Hiểu không?" Đại trực tiếp phán án tử dành cho t·ên c·ướp.
"Anh Đại, anh Kiên bảo anh nghe máy." Một tên đàn em từ ngoài đi vào, trong tay còn cầm một chiếc điện thoại thông minh. Đại gật đầu nhận lấy.
Anh Khánh, lưng đeo một chiếc túi vải lớn. Thầy Hiền thì kéo theo chiếc vali, người thiếu niên tò mò không biết trong đó có gì.
Khu vực yên bình, dân chúng sinh hoạt ổn định thì băng đảng mới tiện hoạt động, mới dễ kiếm tiền.
Trong một căn phòng, lạ kỳ là nơi đây không có ánh đèn nhấp nháy, không có giai điệu và tiếng hát gì cả. Chỉ có tiếng trò chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Anh Đại. Em nghe ngóng được, mấy hôm trước một thằng trong chúng nó đã bị công an bắt." Một tên đàn em ghé lại gần thông báo thông tin này cho hắn.
"Dạ, anh Kiên. Em nghe." Đại thu hồi thần sắc ngạo mạn, thái độ cung kính hỏi thăm người đầu dây bên kia. Bên kia đầu dây, một giọng nói kiên nghị và đầy uy lực của một người thanh niên vang lên: "Đại, chúng nó sắp tới. Làm cho tốt."
"Hiển nhiên rồi, không có chúng ta phá đám, năng lực nghiệp vụ của họ vẫn rất mạnh."
Cuối cùng, trong khung cảnh u tối. Quân thấy được ánh đèn neon nhấp nháp bao quanh một tấm bảng hiệu được gắn ở một tòa nhà ngay kia.
Trong xe chỉ còn lại hai người trẻ. Lúc nãy hai người có chút xung đột, nên giờ hai bên đều gượng gạo và khó xử.
Cả ba đều đeo kính bảo hộ, mang bao tay và bịt khẩu trang kín mít. Nhìn khá giống với ba tên nhân viên y tế đang bước vào khu vực có d·ịch b·ệnh nguy hiểm vậy.
"Rõ." Đám đàn em đồng thanh.
"Ừm, xử lý cho tốt." Bên kia đầu dây bỏ lại một câu rồi cúp máy mất. Đại nhíu mày: "Đứa nào b·ị b·ắt?"
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng tột độ. Một tên đàn em khác lanh lợi, cười nịnh: "Dạ anh Đại bớt giận, em đi làm ngay đây ạ."
Trong phòng chỉ còn lại có một mình Đại, ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Chính Thầy Hiền đã đứng lên bảo vệ hàng xóm, ma xui quỷ khiến thế nào thành lập nên băng đảng hùng mạnh nhất, từ đó thống nhất t·hế g·iới n·gầm của Thành phố Liên Hải. Tuy thầy đã lui khỏi sân khấu, nhưng uy vọng vẫn rất lớn."
"Anh Kiên muốn mình nhân cơ hội này g·iết luôn nó?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Số 3 là cách xưng hô mà mọi người đặt cho Quân, để không bị lộ danh tính khi giao tiếp. Số 1 là Thầy Hiền, số 2 là Anh Khánh và số 3 là hắn.
"Những năm 80 90 của thế kỷ trước, lực lượng trị an ở đây còn yếu kém. Điều đó khiến cho thành phố này xuất hiện rất nhiều tệ nạn, từ t·rộm c·ắp, m·ại d·âm, m·a t·úy…Tất nhiên là không thiếu các băng đảng t·ội p·hạm nguy hiểm mọc lên như nấm." Quân gật đầu lắng nghe lời Khánh kể.
"Ừ, đi chuẩn bị đi." Hôm nay nhiệm vụ của Đại đó là, thanh toán kẻ phản bội, thủ tiêu kẻ phá hư luật lệ nơi này. Ánh mắt Đại trở nên lạnh lẽo, phất tay: "Giải tán, chờ lệnh."
Chương 18: Thống nhất thế giới ngầm
"Nhớ kỹ, đừng thể hiện ra là mày có hứng thú với việc liên quan đến băng đảng. Sẽ khiến mày c·hết đấy!!" Giọng Khánh nghiêm túc cảnh cáo Quân.
"Nhưng làm thế có đánh cỏ động rắn không anh? Công an có khi sẽ tăng sự nghi ngờ." Một tên đàn em lo lắng nói ra.
Chiếc ô tô bị Khánh dùng một tấm màn đen bao phủ và đậu nép sát vào một góc u tối bên tường. Trừ phi có người cố ý tìm tòi, nếu không sẽ chẳng có ai nhận ra.
"Nhớ kỹ lời tôi dặn." Thầy Hiền lên tiếng đánh thức Quân. Có vẻ như Thầy Hiền vẫn còn lo lắng về người học trò này. Quân gật đầu, theo hai người lớn đi vào.
…
…
"Số 3, cẩn thận với cái bình xịt. Trong đó chứa đựng một lượng lớn chất tẩy rửa mạnh. Rất nguy hiểm nếu tiếp xúc trực tiếp với da thịt. Đồng thời chúng nó dư sức ăn mòn cả bồ đồ bảo hộ đấy." Khánh nhìn thấy Quân muốn dùng thử cái bình xịt, liền lên tiếng nhắc nhở.
"Thay đồ thôi, hiện giờ là sân khấu của chúng ta." Thầy Hiền ra hiệu. Khánh hiểu ý ra khỏi xe.
"Đại ca nói đúng, đáng đời chúng nó. Lũ s·ú·c· ·v·ậ·t đó nghĩ mình là ai cơ chứ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chuyện gì á anh?" Quân hỏi lại.
Quân quyết định làm hòa trước: "Anh Khánh, anh hiểu rõ thầy đến mức nào?" Thấy người thiếu niên mở miệng trước, Khánh cũng không im lặng như trước, anh ta đáp: "Mày muốn biết điều gì về thầy?"
Không bao lâu, ba người đã thay đổi quần áo. Đây là bộ quần áo chuyên dụng, được làm từ vật liệu không bị bám dính, được tô màu đen. Thực ra Quân thấy nó càng giống áo mưa bộ hơn.
"Địa vị của thầy lớn lắm hả anh? Em thấy ai cũng kính trọng thầy ấy. Ngay cả mấy thằng c·ướp khi thấy mặt thầy đều sợ sệt." Quân nói ra. Đây là cơ hội tốt để biết rõ hơn về Thầy Hiền. "Thầy nói thầy từng là đại ca của băng đảng t·ội p·hạm. Nhưng em không tin."
"Anh Kiên yên tâm, đảm bảo gọn gàng. Dám bắt tay với giặc, vậy thì phải c·hết!" Vẻ mặt Đại trở nên hung ác, gằn giọng nói. Kết hợp với ngoại hình của hắn, trông không khác một vị đao phủ chực chờ con mồi.
"Dạ, là đứa nhỏ nhất trong cả ba ạ. Tên Hiển, nhưng giang hồ gọi nó là Cầy." Tên đàn em báo cáo.
11h57'. Thầy Hiền đã trở lại trong xe. Mọi người đều đang ngồi đợi thời gian tới. Chỉ còn có 3 phút nữa thôi, Quân sẽ được tiếp xúc với công việc lao công của thế giới t·ội p·hạm.
10h22' chiếc Toyota dừng ngay trước đoạn một con hẻm khá sâu. "Hai đứa ở trong xe, thầy vào trước xem xét không gian và địa thế của quán karaoke." Thầy Hiền mang bao tay, bịt khẩu trang đi sâu vào trong con hẻm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người lớn đều không nói gì nữa, ra hiệu ngoắc tay bảo Quân bá·m s·át bọn họ. Đi một quãng đường chưa đầy 100m, nhưng họ đã rẽ trái rẽ phải không dưới bốn lần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.