Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Lao công giới tội phạm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Lao công giới tội phạm


Cả hai thầy trò im lặng dùng bữa. Quân nhiều lần muốn trò chuyện để đánh tan bầu không khí tĩnh lặng nhưng thất bại. Vì vẻ mặt của Thầy Hiền rất chi là u ám.

"Ok thầy." Người thanh niên nhí nhảnh đáp.

"Tối nay, dọn rác ở đâu á thầy?" Người thanh niên đeo ba lô trên vai hỏi người lớn tuổi nhất ở đây.

Xong xui những công việc đó. Hai người chui vào xe, khởi động cỗ máy, lái xe đến địa điểm làm việc. Cả hành trình Quân quan sát hết cả, hắn công nhận quá chuyên nghiệp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu con nghĩ lại, thầy sẽ để Khánh quay xe chở con về nhà. Đã bước chân vào rồi, sẽ không có con đường hối hận." Thầy Hiền quay người lại, ánh mắt đối mặt với Quân.

"Haha, thầy chưa kể cho em nó nghe sao?" Khánh bật cười.

"Khánh, tối nay 10h đến đón thầy. Có 'rác' cần thanh lý." Thầy Hiền thông báo cho người thanh niên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đúng 9h40' tối. Chiếc ô tô màu đen mà hai hôm trước Quân thấy, đậu ngay trước cổng nhà. Lúc này Quân và Thầy Hiền đã sẵn sàng. Cả hai mặt một chiếc áo gió màu đen tuyền, mặc quần jeans. Thầy bảo mặc như này cho tiện hành động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa là một chiếc Toyota. Từ đó, một người thanh niên cao gầy bước đi ra. "Thầy, để con cầm cho." Thấy được Thầy Hiền, sắc mặt hắn thân thiết chạy đi qua, c·ướp cái ba lô trong vai thầy.

"Con nhớ rồi ạ. Hẹn gặp thầy vào tối nay."

Quân gật đầu ngoan ngoãn ngồi trong xe. Hắn dùng ánh mắt quan sát hai người mở cửa vào trong nhà. Một lát sau họ đi ra, Anh Khánh vác một chiếc túi lớn đi đến sau xe. Mở cốp sau, vứt túi vào trong.

Người thiếu niên đang cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, cố gắng lấp đầy cái dạ dày của mình.

"Nghề của thầy là, thanh lý hiện trường của các băng đảng và hội nhóm t·ội p·hạm. Gọi nôm na là người dọn rác của giới t·ội p·hạm." Giọng điệu Thầy Hiền bình tĩnh kể ra.

"Anh Khánh chạy taxi à?" Quân hỏi chuyện.

"Dạ, thầy?" Quân giật mình, cẩn thận từng li từng tí hỏi lại.

Chương 17: Lao công giới tội phạm

"Ừ, là nghề tay trái của anh đấy. Không có nhiều món nghề thì không chi tiêu nổi ở thành phố này đâu em." Khánh thoải mái chia sẻ câu chuyện của mình.

Giờ cơm. Mùi thức ăn thơm phức, với đủ các món. Thịt cá, canh, rau. Không những thỏa mãn về mặt khứu giác mà còn làm hài lòng thị giác. Vị thì không phải bàn, các món ăn của Thầy Hiền đã chinh phục Quân từ những ngày đầu rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ở quán karaoke QY. À, đây là Quân. Có khi sau này nó sẽ thay thầy làm việc với con đó." Thầy Hiền đáp rồi giới thiệu Quân với người thanh niên.

Thông qua gương chiếu hậu, Khánh nhận ra được sự lùi bước của Quân thể hiện ra trên mặt. Người thanh niên hừ lạnh một tiếng: "Hối hận? Mày đã bỏ qua cơ hội cuối cùng rồi."

"Dạ, con có tò mò chứ. Nhưng thầy không nói, thì con sẽ không hỏi ạ." Miệng Quân dính đầy dầu mỡ đáp lại ông thầy. "Mà địa vị của thầy lớn lắm hả? Con thấy ai cũng cung kính gọi thầy là Cụ Hiền."

"QUÂN." Chợt âm thanh của Thầy Hiền trở nên nghiêm túc, bầu không khí vui vẻ cũng biến mất. Khánh cũng thu hồi nụ cười trên môi, tập trung lái xe.

"Hi vọng lời mày nói là thật." Anh Khánh mỉa mai Quân, rồi lại tập trung điều khiển tay lái.

"Haha, không có gì to tát. Thầy đã từng là ông trùm của một băng đảng. Đơn giản thế thôi." Thầy Hiền cười một tiếng, vẻ mặt bình thản nói ra.

"Dạ, thưa thầy. Thầy ăn cá ạ." Quân cười một tiếng, gắp cho ông ấy một lát cá kho. Thầy Hiền cũng nở nụ cười nhạt nhận lấy.


"Ví dụ như, dọn xác, dọn đống hỗn loạn tại hiện trường, g·iết kẻ chưa c·hết, thủ tiêu nhân chứng…Và nhiều việc khác nữa." Anh Khánh c·ướp lời, giọng anh ta có phần lạnh lùng.

Rất nhanh, xe dừng ở ngay một căn nhà u tối trong một con đường cụt. "Con ngồi im. Thầy và Khánh vào lấy đồ nghề." Thầy Hiền đi ra khỏi xe vẫn không quên quay lại dặn Quân.

"Dạ, alo. Cụ Hiền gọi con có việc gì ạ?" Phía bên kia đầu dây vang lên một giọng nam trẻ trung, là một người thanh niên.

"Được rồi, đi thôi." Thầy Hiền đánh nhịp. Cả ba lên xe, đây là một chiếc bốn chỗ. Anh Khánh và Thầy Hiền ngồi ở trước, Quân ở phía sau. Anh Khánh cầm lái. Tay lái của anh ta rất vững vàng.

"Con không tò mò chuyện lúc nãy sao?" Thầy Hiền hỏi Quân, khi thấy thằng nhóc chỉ tập trung ăn uống.

Nói thật, Quân đã có chút chùn bước. Hắn có thể không quên cơn ác mộng đeo bám mình hai hôm trước. Nhưng hiện tại đã muộn rồi. Vậy thì được đến đâu hay đến đó.

Hai ngày Quân ở đây, đều thấy được hàng xóm cực kỳ tôn kính ông lão này. Đây không phải là bởi vì Thầy Hiền lớn tuổi, mà bởi vì thân phận của thầy không tầm thường. Ánh mắt của hàng xóm đã phản ánh lên điều đó, họ vừa sợ hãi, vừa kính nể.

"Hôm trước, con có gặp…" Anh Khánh bắt đầu gợi chuyện. Thầy Hiền đáp lời, Quân thì lắng nghe, đôi lúc phát biểu vài câu. Cả ba trò chuyện tận hứng. Bầu không khí trong xe rất thoải mái.

"Chào anh, em là Quân. Đệ tử của Thầy Hiền." Quân cười thân thiện đưa tay ra. Người thiếu niên nhìn xem người thanh niên đẹp trai trước mặt mình. Quân có phần ghen tỵ.

"Nhóc không thể thoát khỏi hố sâu được nữa rồi." Giọng ông ta trầm thấp không đủ để Quân nghe thấy.

"À, thầy có mang theo một người nữa. Nhớ chuẩn bị thêm đồ nghề." Thầy Hiền vẫn không quên Quân.

Ánh đèn xe rọi vào màn đêm, soi đường cho người ta đi. Xung quanh khu dân cư ánh đèn dần chợp tắt, có vẻ như dân cư ở đây ngủ khá sớm.

Kết thúc buổi trưa, Quân dành rửa và dọn đống tàn dư trên bàn ăn. Thầy Hiền cười cười nhìn xem người thiếu niên ấy. Ông lão lắc đầu cười mở ra chiếc điện thoại nokia lạc hậu, bấm số gọi cho ai đó.

Tiếng va đập vang lên, Quân nghe rõ ràng trong đó có rất nhiều đồ vật, có kim loại có tiếng bì ni lông.

"Thưa thầy, con theo thầy đến khi thầy lìa đời." Vẻ mặt Quân nghiêm túc đáp lại, hắn còn chưa báo đáp ơn cứu mạng của thầy, sao có thể rời đi. Ánh mắt Quân kiên định lạ thường. Thầy Hiền thở một hơi dài.

"Mọi người nói gì vậy chứ? Con chỉ có chút bất ngờ thôi." Quân cố gắng biện hộ cho sự hối hận của mình. Còn có một phần hắn sợ Thầy Hiền không vui, dù gì hắn đang ăn bám ông lão mà.

"Vào tối khuya, con theo thầy đi làm việc. Đây mới chính là công việc thực sự của thầy. Công việc mà con sẽ kế thừa." Bất chợt Thầy Hiền lên tiếng.

Quân răm rắp nghe theo và hắn cũng cực kỳ tò mò. Không biết công việc thật sự của thầy là gì? Chẳng lẽ đi ă·n t·rộm tiệm vàng hay là đi buôn chất cấm. Quân rất phấn khích, tuy nhiên hắn vẫn có ranh giới cuối cùng. Đó là không trực tiếp g·iết người.

"Ừm." Thầy Hiền cúp máy. Ánh mắt ông lão nhìn kỹ người thiếu niên đang loay hoay trong bếp.

"Ví dụ như?" Quân còn có chút chưa hình dung ra được công việc mình sắp phải đón nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảnh vật xung quanh trôi qua trong mắt Quân. Người thiếu niên không kìm nén được cơn tò mò của mình, hắn mở miệng: "Thầy, công việc chính thức của thầy là gì thế ạ?"

Đã Thầy Hiền không muốn nói rõ thì thôi, Quân cũng không nhiều chuyện. Mọi chuyện cứ giao cho thời gian, đến khi quan hệ của hai bên thân thiết hơn, đến lúc đó không hỏi cũng tự lòi ra.

"Hahaha, rốt cục cũng chịu hỏi rồi sao?" Ở ghế lái phụ, Thầy Hiền cười trêu hắn một tiếng.

Còn Thầy Hiền thì cầm theo cái xà beng. "Beng." Một phát cạy mạnh phát ra, biển số xe của chiếc Toyota văng ra. Ông lão cầm một chiếc tấm biển khác, thành thạo gắn lại. Tiếp tục ở phía sau. Chiếc xe thành công đổi thân phận.

Nhưng Quân lại không tin. Ông trùm của một băng đảng sẽ chỉ làm cho người ta sợ hãi mà thôi, còn chưa đến mức để người ta kính nể.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Lao công giới tội phạm