Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 84 Huynh đệ nha, nợ thì vẫn phải trả a.
Lâm Tuyệt lúc này quay mặt lại, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Ngưng Tuyết, thâm tình hỏi: “Nếu như một ngày nào đó, ta...”
Ánh nhìn này khiến cho Sở Nhạc khó chịu cực kỳ, vừa muốn mở miệng hung hăn uy h·i·ế·p Lâm Tuyệt một lần nữa, thì đã bị khí thế của Lâm Tuyệt ép đến thở không ra hơi.
Động tác của Lâm Tuyệt cũng vì đó mà dừng lại.
Ở bên cạnh nằm đó, Đại Ô Quy liền có chút chịu không nổi.
“Ngươi..ngươi không thể g·iết...g·iết ta! Ta...ta chính là thập hoàng tử của Sở Nguyệt Quốc!”
Nó nếu như còn sống nhăn răng, Lâm Tuyệt cũng đập cho nó một phát c·h·ế·t tươi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Phàm có chút tiếc nuối không nhịn được, vội vàng đi lên cao giọng hô hào nói.
Các ngươi không quan tâm hỏi hang ta lời trăn trối, còn đứng ở đó phát cẩu lương?
“Cái này...cái này...” Hạ Ngưng Tuyết không biết phải trả lời thế nào.
Lâm Tuyệt bật cười, âm thanh hào sảng nói:
Sở Nhạc chỉ có thể gào thét trong tuyệt vọng mà không thể đưa ra bất kỳ phản kháng nào, điều đáng nói là kiếm ảnh này di chuyển cũng quá mức chậm chạp, liền khiến cho Sở Nhạc phương tâm càng c·h·ế·t lặng đi.
Sở Phàm trong lòng có chút đậu đen rau muống nhưng không vì đó mà cảm thấy Lâm Tuyệt đáng ghét.
Ta cũng đã sắp c·h·ế·t!
Sở Phàm bị câu sau của Lâm Tuyệt làm cho có chút choáng ván.
Lâm Tuyệt chưa kịp nói xong thì đã bị Hạ Ngưng Tuyết nhón người lên khóa chặt môi mềm.
Thoạt đầu hắn có vẻ vô cùng sợ hãi, nhưng càng nói hắn càng có cảm giác ưu việt hơn người, lấy lại tự tin, ngạo mạng uy h·i·ế·p ngược lại Lâm Tuyệt.
“Ta...ta...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Tuyệt xem xét xong thông tin trạng thái của Đại Ô Quy cũng liền bắt đắc dĩ.
Huynh đệ?
“Đúng vậy! Ta chính là Thập hoàng tử của Sở Nguyệt Quốc! Ngươi dám ra tay g·i·ế·t ta…cô gia sao? Hơn...hơn nữa, hoàng thúc của ta hiện tại vẫn đang ở bên ngoài Hạ Hoàng bí cảnh, chỉ cần ta xảy ra mệnh hệ gì, ngươi đừng hòng thoát được.”
“Nơi này chỉ có ngươi và ta, g·i·ế·t ngươi xong thì liệu ai còn có thể biết chứ? Hơn nữa ngươi chỉ là thập hoàng tử, ta còn tưởng rằng là thái tử đây, theo cách hiểu của ta thì ở trên ngươi còn có đến 9 vị hoàng tỷ hoàng huynh đi, chưa kể phía sau ngươi còn có thêm một nhóm hoàng muội hoàng đệ, nếu như bây giờ ta g·i·ế·t ngươi, sau đó đem đầu của ngươi giao cho đám hoàng huynh hoàng đệ cùng ngươi đối địch, ngươi có còn cảm thấy ta sẽ bị bọn họ làm khó dễ sao?” Lâm Tuyệt ác thú nói.
Lâm Tuyệt không hiểu làm sao hơi há miệng ngoạm nhẹ lấy ngón tay của nàng không ngừng cắn cắn yêu.
“Sở Phàm! Cứu ta a! Ta chính là hoàng huynh của ngươi a! Giúp ta cầu xin tha thứ a!”
Nhưng khi nhìn thấy trước mắt là vị này kẻ thù một sống một c·h·ế·t liền có chút mất tự nhiên, nhưng bởi vì có thể giữ được mạng sống, Sở Nhạc chỉ có thể vứt hết liêm sỉ trông mong dựa dẫm vào Sở Phàm mà thôi.
Mẹ nhà ngươi!
Nhưng giàu có nhất định phải trả là sao?
Các ngươi cảm thấy ta là sinh vật vô tri sao?
Sở Nhạc nghe đến vị này đệ đệ không phải là đến cứu hắn, mà là muốn cùng một chổ đánh c·h·ế·t hắn thì suýt thổ huyết.
“Cho nên...” nói đến đây Sở Nhạc liếc xéo Lâm Tuyệt rồi nở nụ cười tà mị nhìn lấy Hạ Ngưng Tuyết.
Chẳng nói đến tu vi áp đảo, chỉ riêng vô tận kiếm ý không ngừng khếch tán đi ra cũng đủ làm cho Sở Nhạc sợ mất mật.
Nói thật, nếu có cách chữa trị cho con rùa này, Lâm Tuyệt cũng không rãnh mà làm, dù sao Hạ Ngưng Tuyết còn cần dùng đến tinh huyết của nó để khai mở huyết mạch.
Lâm Tuyệt trên mặt không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, kiếm ảnh sáng rực thương khung đang dần dần hạ thấp xuống thôn phệ lấy Sở Nhạc.
“Giữa huynh đệ với nhau không cần phải câu nệ tiểu tiết như vậy, ta đương nhiên sẽ không làm khó Sở đệ, cứ yên tâm giải quyết hắn, mọi chuyện có ta gánh thay, còn món nợ ân tình sau này giàu có rồi nhất định trả cho ta cũng không muộn ha.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn thấy đáng thương Hạ Ngưng Tuyết đang vì con rùa già này mà đau lòng lo lắng, Lâm Tuyệt cũng liền sử dụng Nhãn Thuật xem xét một hai.
“Nếu...nếu như ngươi dám...dám g·iết ta, phụ...phụ hoàng của ta sẽ không tha cho ngươi.”
Ngón trỏ nhỏ nhắn không xương của nàng còn đặt lên môi của Lâm Tuyệt, nhằm ngăn chặn hắn đưa ra những ví dụ mà nàng không muốn nghe.
Đối với cái này hắn còn cần phải ghi nhớ và học hỏi nhiều hơn a, dù sao thần tượng nói gì đều hợp lý, làm gì đều cảm thấy hợp tình a.
Hắn liền “tằng hắng” một tiếng, sau đó mới cùng Đại Ô Quy đáp lên trò truyện.
Nghe vậy Sở Nhạc liền rùng mình một cái, Lâm Tuyệt nói hoàn toàn không sai, quan hệ huynh đệ tỷ muội bên trong hoàng tộc hoàn toàn không đáng một xu, ai cũng mong người kia c·h·ế·t hết đi chỉ chừa lại mỗi một mình hắn tồn tại, như vậy liền có thể dửng dưng ưng thuận ngồi lên vị trí thái tử, sau này vững vàng ngồi lên hoàng vị là chuyện đã chắc như đinh đóng cột.
“Sở Phàm nguyện ý trả giá đắt đỏ để đánh đổi!”
Sở Nhạc biết không cách nào thoát khỏi Lâm Tuyệt, chỉ có thể dùng đến thân phận nhằm dọa lùi đối phương.
Con mẹ nó!
Nhưng cuối cũng nợ vẫn phải trả sao?
Người mang thần thông vạn vật thông linh, Lâm Tuyệt liền cảm nhận và nghe hiểu được Đại Ô Quy đang không ngừng chửi mắng hắn.
Lâm Tuyệt bề ngoài không tỏ ra bất cứ gợn sóng nào, nhưng trong lòng lại âm thầm cười trộm “Phải vậy chứ! Ta tốn nước miếng nãy giờ chỉ để chờ tiểu tử ngươi nhảy ra a.”
“Huynh đừng nói nữa! Muội không muốn nghe ví dụ của huynh! Đừng nói là trăm năm, cho dù một năm muội cũng không muốn rời xa huynh!” Hạ Ngưng Tuyết âm thanh ngọt đến tận xương tủy, ủy khuất nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạ Ngưng Tuyết đáng thương nhìn chằm chằm Lâm Tuyệt, nàng mở miệng cầu xin nói: “Sư huynh, huynh có cách cứu sống nó sao?”
Trăm vạn năm cẩu độc thân là chuyện đùa sao?
Ta đây không những bị hổ tóm còn bị dòm ngó bởi linh cẩu sao?
“Lâm huynh hiểu lầm! Ta và hắn tuy là có liên hệ máu mũ nhưng không thân thiết đến mức như vậy.”
“Dừng!” Lâm Tuyệt nâng tay lên ra hiệu hắn ngậm mồm lại, sau đó dùng lấy đôi mắt thương hại nhìn đối phương như kiểu xem một tên hề đồng dạng.
Sở Phàm càng nói càng cúi thấp đầu xuống, quyền đấu càng lúc càng siết chặc hơn.
“Nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn quỳ gối trước ta, tự mình phế đi tu vi, giao ra bộ kia công pháp! Cô gia còn có thể suy nghĩ...”
“Cho nên làm sao?” Lâm Tuyệt ngừng lại động tác, có chút hứng thú hỏi ngược lại hắn.
Chương 84 Huynh đệ nha, nợ thì vẫn phải trả a.
Hạ Ngưng Tuyết bị hành động của Lâm Tuyệt làm cho đỏ bừng cả khuôn mặt, trạng thái có chút yểu xìu, nỉ non một tiếng.
“Ngươi muốn cứu vị này hoàng huynh của ngươi?” Lâm Tuyệt nhíu mày hỏi.
Không câu nệ tiểu tiết?
[Đại Ô Quy, bên trong ẩn chứa lấy một tia huyết mạch của Huyền Vũ, cảnh giới hóa thần kỳ viên mãn, trạng thái suy yếu do tuổi thọ đã cạn mà dùng sức quá mạnh,...]
Sở Nhạc nhìn đến có người vì hắn ứng cứu, liền vội vàng quay đầu sang muốn cùng đối phương đứng đội.
Nói nói, Lâm Tuyệt vẫn không có quên mà nhấn mạnh vào việc Sở Phàm đang mắc nợ hắn, sau đó liền không còn quan tâm đến hai huynh đệ nhà họ Sở nữa mà lắc mình đi đến bên cạnh Hạ Ngưng Tuyết cùng với Trần Tịnh Y.
Sở Phàm bị hỏi vậy liền hoảng, vội cúi thấp đầu ôm quyền hướng Lâm Tuyệt đáp:
“Ta biết tên khốn này đắc tội với Hạ Tỷ, tội đáng chém vạn lần, ta chỉ mong Lâm huynh trước đó cho phép ta cùng một chổ ra tay có được hay không?”
“Nếu ngươi đã không thể nói lên được gì tốt đẹp hơn, vậy nên c·h·ế·t đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Muội cảm thấy giữa sống cô độc trăm vạn năm và cái c·h·ế·t thì đâu mới là lựa chọn tốt nhất?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nói đúng hơn là quan hệ thù địch đi.”
Lâm Tuyệt nhìn vào khuôn mặt trông mong của Hạ Ngưng Tuyết chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó trầm ngâm nhìn về phương xa bầu trời nói.
“Lâm huynh! Có thể vì ta mà thu lại thần thông sao?”
“Hừ!” Sở Nhạc hừ lạnh một tiếng, sau đó lạnh lùng nói:
...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.