Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 83 Trời sinh một đôi.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83 Trời sinh một đôi.


Sở Phàm cảm thấy cả đời này, Lâm Tuyệt chưa chắc gì đã cần đến trợ lực của hắn.

Nàng không biết trị thương, cho nên đem hết tất cả linh dược linh thảo tiến đến đưa vào mồm của Đại Ô Quy.

Sở Nhạc hoàn toàn không có trả lời, nhưng ánh mắt thèm thuồng của hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Ngưng Tuyết liền xác định cho câu nói đó.

Nhìn thấy đối phương giận dữ như vậy, Lâm Tuyệt có chút buồn cười, trêu chọc nói:

Tu vi khủng bố còn có cả pháp bảo công kích trên tay.

Lâm Tuyệt nhìn hắn nở nụ cười thật tươi.

“Sư tôn lời nói là thật sao?” Sở Phàm có chút ngờ ngợ không dám tin.

Thiên địa vạn vật giống như cùng một chổ cộng hưởng, âm thanh leng keng bén nhọn vang vọng khắp vòm trời.

Chương 83 Trời sinh một đôi.

Hạ Ngưng Tuyết nhìn thấy người đến là Lâm Tuyệt liền vui mừng khấp khởi, muốn nhào lên cho hắn một cái ôm hôn đậm sâu thì ngay lúc này.

Thấy vậy, Hạ Ngưng Tuyết có chút hục hẫng trở lại bên cạnh của Đại Ô Quy.

“Ngươi...ngươi có ý gì?”

Sở Nhạc lúc này không nhìn đến Hạ Ngưng Tuyết, hắn lực chú ý hoàn toàn đặt lên trên người của Lâm Tuyệt, bởi vì hắn từ trên người của Lâm Tuyệt cảm nhận được áp lực vô cùng lớn, hơn nữa không không bị thứ gì đó vô hình khiến hắn bị đính trụ giữa không trung liền cảm thấy có chút tà môn.

“Ta vận khí dạo này không được tốt, không biết có thể có được diễm phúc đón nhận nụ hôn may mắn từ nữ thần hay không?”

“Không...không thể nào! Làm...làm sao có khả...năng? Ngươi...ngươi...ngươi không phải là tu sĩ kim đan kỳ!”

Nhìn đến đạo bóng dáng này, Sở Phàm trong tích tắc liền nhận ra ngay người đến là ai, hắn cũng liền biết nơi này đã không còn đất diễn của hắn, có chút buồn thiu đặt mông ngồi bệt dưới đất.

“Đôi cẩu nam nữ! Sao các ngươi dám?”

Lâm Tuyệt không những dám hôn nữ nhân mà hắn để ý, còn xúc phạm hắn xấu, làm một tên đỉnh cấp thiên kiêu, thân phận tôn quý thập hoàng tử, hắn làm sao có thể nuốt nổi cơn giận này.

Quả thật nam nhân trước mặt này vô cùng đẹp trai, hơn nữa khí chất lại như trích tiên một dạng, hắn là nam nhân cũng bị đạo thân ảnh này làm cho vài giây phân tâm a.

“Đệ tử chỉ muốn xuất hiện hào nhoáng trợ giúp Hạ Tỷ, điều này cũng liền có thể khiến cho Lâm Huynh cảm kích một hai a, nhưng giờ...” Sở Phàm có chút nhăn nhó nói.

Vóc dáng, khuôn mặt của Hạ Ngưng Tuyết đã hoàn mỹ đến mức không thể tô điểm thêm, Sở Nhạc không muốn phải đợi thêm một giây một phút nào nữa, s·ú·n·g của hắn lúc này đã cương cứng, mặc kệ đối phương có hay không giữ lại linh lực, hắn hiện tại chỉ muốn khai hỏa đầu thương này.

Cái này khẳng định cho điều gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chưa kể là.

Từ trên không trung xuất hiện một cổ uy áp vô cùng khủng bố, bao khỏa lấy toàn bộ chu vi sơn động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hừ! Liên quan gì đến ngươi?”

Lâm Tuyệt ánh mắt thương hại nhìn đến bị đính trụ giữa không trung Sở Nhạc, hờ hửng hỏi:

“Nói ngươi ngốc ngươi lại không tin! Thay vì thể hiện thực lực tại sao ngươi không cống nạp thiên tài địa bảo? Ta cảm thấy Lâm Tuyệt đương nhiên cần đến những thứ đó hơn a.” Đổng Lão bộc trực nói.

“Ngươi chưa có trả lời câu hỏi của ta a! Ngươi tính làm gì nàng?”

Sở Nhạc trong lòng sợ hãi cực kỳ, muốn tìm đường chạy trốn.

Lâm Tuyệt lúc này liền nhoẻn miệng cười, mở miệng nói: “Có phải hay không nàng vô cùng xinh đẹp? Thế gian hoàn mỹ nhất tiểu tiên nữ?”

Sở Nhạc vươn mình đứng dậy, nở một nụ cười tà mị chứa đầy khao khát thèm muốn.

Hắn khí thế trên người ngày một dâng cao, tu vi hóa thần trung kỳ toàn bộ bảo khởi khiến cho cả phương thiên địa này cũng vì đó mà chấn động đi theo.

Chẳng cần hỏi cũng biết, hai tên này nhấc định trải qua một đoạn nhân quả không thể hòa giải.

Ngồi ở một bên không xa Sở Phàm đang tĩnh tọa liệu thương, hắn thật không nghĩ chỉ một cú đơn giản địa chấn liền đánh cho hắn xém tí nữa là thăng thiên, cũng may hắn gia sản giàu có, phục dụng lấy lượng lớn linh thảo cho nên thương thế không tốn mấy thời gian liền dần dần hồi phục.

“Khặc khặc...nữ nhân này cuối cũng vẫn sẽ thuộc về cô gia.”

Sở Nhạc lại một lần nữa nhìn thấy chiêu thức quen thuộc này liền nổi cả da gà, dưới đũng quần giờ phút này đã bị hắn làm cho ướt đẫm.

Đây chẳng phải nói là Lâm Tuyệt cũng có pháp bảo hay sao?

Sở Nhạc mặc dù tính cách ngạo mạn, nhìn đời bằng nữa con mắt, nhưng đó là đối với thân phận hay thực lực thấp hơn hắn người mà thôi.

Nếu như Hạ Ngưng Tuyết mang đến cho hắn cảm giác giống như đi dưới cơn mưa bị ướt sũng, thì Lâm Tuyệt mang đến cho hắn cảm giác giống như bị chìm trong vô tận biển nước, không còn bị ước sũng nữa mà chỉ có thể bị đè ép đến nghiền nát.

Còn về phía Hạ Ngưng Tuyết, nàng lực chú ý tất cả đều tập trung lên người của Đại Ô Quy, liền quên mất tồn tại của Sở Nhạc.

Nhìn thấy hai người tình chàng ý thiếp, giữa ban ngay ban mặt cho ăn cơm c·h·ó, Sở Nhạc khí giận run người, quát:

Hắn dường như quên mất một điều là chính mình hiện tại đã bị đối phướng khóa chặt trên không trung, muốn tự mình di chuyển còn không thể chứ đừng nói đến việc quay mình chạy trốn.

Vô cùng ôn nhu nắm lấy đôi tay ngọc ngà của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng đứng dậy, sau đó thâm tình nói:

“Ngươi tính làm gì nàng?”

Cố gắng giữ lấy phong phạm, Sở Nhạc lạnh lùng hỏi:

Nhìn thấy Sở Nhạc giống như sói đói lao nhanh về hướng của Hạ Ngưng Tuyết, Sở Phàm không do dự liền muốn xuất thủ ngăn cản thì đột nhiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói nói, Lâm Tuyệt đưa ngón trỏ chỉ vào mặt của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng giống như nghe hiểu, nhưng lại không thể chấp nhận việc đánh đổi mạng sống của nó, nước mắt trên đôi mi dài chợt ứa, khóe mắt bắt đầu đỏ hoen lắc lắc đầu.

Hắn giờ phút này đưa ánh mắt chiếm hữu nhìn chằm chằm cách đó không xa Hạ Ngưng Tuyết, như thể ăn chắc nàng một dạng.

Sở Nhạc nghe hỏi cũng liền chuyển hướng ánh mắt nhìn đến Lâm Tuyệt.

Hơn nữa còn là dạng công kích.

Lâm Tuyệt liền cười cười không có trả lời hắn, mà di chuyển đến vị trí của Hạ Ngưng Tuyết.

Hắn lúc tiến vào Huyền Vũ Sơn liền phát hiện ở phía không xa ngồi đó Sở Phàm đang âm thầm quan sát.

Cho nên mới có suy nghĩ ra tay bảo vệ nữ nhân bên cạnh của hắn.

Lâm Tuyệt cũng chẳng nhàm chán đến mức cùng loại phản phái này mở chuyện vui đùa.

“Ngươi! Ngươi...muốn c·h·ế·t?”

Không gian giống như bị xé mở ra một dạng, cũng ngay tại đó xuất hiện một đạo thân ảnh cao lớn, sừng sững dửng dưng xuất hiện.

Sở Nhạc thấy vậy không hiểu sao cũng cười “Hì hì” làm lành theo, nhưng đón chờ hắn lại là trên trời ngàn vạn kiếm ảnh chíu rọi khắp toàn bộ huyền vũ sơn.

Nhưng con rùa lớn này hoàn toàn không có phục dụng, trụ lấy tia hơi thở cuối cùng truyền đạt tâm nguyện cuối đời của nó cho nàng nghe.

Hạ Ngưng Tuyết liền không có do dự, nhón người lên hôn vào, sau đó ngọt ngào mở miệng nói, âm thanh trong trẻo như chuông bạc:

Vào nơi xa lạ hẻo lánh gặp phải cường giả mạnh hơn hắn không chỉ một bậc, hắn nơi nào còn dám dở thói cao thượng.

“Ngươi buồn cái gì? Hạ Ngưng Tuyết là nữ nhân của hắn! Hắn xuất hiện liền không phải sao?” Đổng Lão có chút không hiểu lắm quở trách Sở Phàm.

...

Lâm Tuyệt muốn trọc tức Sở Nhạc g·i·ế·t hắn, để còn có lý do mà bắt chẹt Sở Phàm.

“Ngươi cái thứ không có tiền đồ! Vậy cũng không nên trông mong đánh chủ ý vào nữ nhân của hắn a, vẫn là nịnh nọt bằng cách cống nạp thì tốt hơn a, ngươi giúp hắn dâng lên thiên tài địa bảo, ta giúp hắn luyện chế đan dược, nói không chừng một ngày nào đó, hắn mang hai sư đồ chúng ta đi bay a.” Đổng Lão chỉ tiết rèn sắt không thành thép răn dậy Sở Phàm.

Nhìn đến Sở Nhạc đã thật sự lộ ra sát cơ, Lâm Tuyệt lúc này cũng trở về dạng nghiêm túc.

Sở Nhạc giờ phút này đã tức giận, khồng hề có ý định trả lời Lâm Tuyệt, hắn chỉ muốn ngay lập tức g·i·ế·t c·h·ế·t tên hỗn đản này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cái này...cái này sao có thể! Lâm huynh đã đột phá nhanh như vậy rồi, đệ tử nếu còn dâng tặng lên thiên tài địa bảo cho huynh ấy, vậy thì đệ tử khi nào mới đuổi kịp bóng lưng người ta a.” Sở Phàm có chút lúng túng khó khăn nói.

Lâm Tuyệt lại làm hành động để ngón tay lên miệng, khẽ “suỵt” một tiếng.

“Ngươi không không tức giận cái gì? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta và nàng mị lực tiên thiên đỉnh cấp, trời sinh một đôi hay sao? Như ngươi mị lực gần như về 0 lấy gì đọ sức với ta?”

Sở Nhạc nhìn thấy một màn này liền hãi hùng hớt hãi, không dám tin tưởng run lẩy bẩy nói:

“Có cần hôn thêm má bên kia cho đều hay không?”

Cũng ngay thời gian đó.

Lâm Tuyệt lại tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi thấy qua nam nhân nào đẹp trai như ta chưa?”

Ta đây là đụng nhầm vào quái vật gì rồi?

“Ngươi đây thật sự là muốn g·i·ế·t ta sao?” Lâm Tuyệt hờ hửng hỏi.

Lâm Tuyệt còn cầm trên tay một thanh linh lung kiếm vô cùng đẹp mắt, điều đáng sợ là đạo vận mà thanh kiếm tản phát ra không khác gì pháp bảo hộ thể trên người của hắn.

Sau khi phục dụng hết toàn bộ số đan dược mang theo bên mình, Sở Nhạc đã dần dần khôi phục được phần nào linh lực.

“Ngươi là ai?”

“Ta nhìn người chưa sai bao giờ!” Đổng Lão nghiêng đầu một gốc 45 độ, điệu bộ vô cùng tự tin nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83 Trời sinh một đôi.