Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80 Động thủ!
Kiếm ảnh tề minh, chỉ trong tích tắc thời gian ngắn ngủi liền phân ra thành hàng ngàn kiếm ảnh đan xen lẫn nhau.
Chương 80 Động thủ!
Thiên sinh bản tính nàng vốn thiện lương, nàng lúc này lo được lo mất, vội vàng đi đến xem xét tình trạng của Đại Ô Quy.
Hơn nữa, nhìn vào tên khốn Sở Nhạc, khiến nàng cực kỳ khó chịu, rất muốn một kiếm phanh thay hắn ra.
Làm thân phận tôi tớ, nếu chủ nhân xảy ra mệnh hệ gì thì bọn hắn cũng phải đi theo chôn cùng.
Tay phải nâng kiếm có chút run rảy sắp không trụ nổi, nhưng nàng nhất quyết không thể buông bỏ, bởi vì Sở Nhạc vẫn còn trụ ở đó, cho nên nàng tuyệt đối không thể thua.
Hạ Ngưng Tuyết giờ phút này linh lực hoàn toàn chạm đáy.
“Chúng ta đây là đang bao vây nàng! Nhưng ta cứ cảm giác sai sai chổ nào rồi ý?”
“Thập hoàng tử...!”
Nhưng liệu rằng có thể chạy thoát được sao?
Chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng.
Đặc biệt là bộ kia chiêu thức, hắn muốn độc chiếm sở hữu.
Nhưng nhìn đến yếu ớt đau đớn Huyền Vũ, nàng chỉ có thể cắn răng đổ ra hết thảy, để cho Huyền Vũ tự nhìn xem có thứ đồ gì giúp nó chữa thương hay không.
“Thập hoàng tử! Cứu mạng a, bọn ta không muốn c·hết a...
Sở Nhạc miệng đầy máu ho khan vài tiếng rồi phun ra một ngụm đờm.
“Khụ khụ..khụ khụ..!”
Mặc dù hắn bị Hạ Ngưng Tuyết một chiêu cho giây, nhưng hắn hoàn toàn không vì đó mà sợ hãi mà còn vô cùng hưng phấn tự tin.
Sở Nhạc tức giận mở miệng muốn nói muốn g·iết nàng, nhưng nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp như tiên thiên đồng dạng của Hạ Ngưng Tuyết liền khiến cho hắn hoàn toàn thu lại sát ý.
Hắn dám tin tưởng chỉ cần chống đở thêm 10 hơi thở nữa thôi hắn liên thăng thiên a. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạ Ngưng Tuyết cũng không có ý định chạy trốn, bởi vì nàng đang còn lo lắng đến an nguy của Đại Ô Quy, cho nên bắt buộc phải cùng những người này quyết chiến một trận.
Dù cho nàng lợi hại đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là một tên tu sĩ kim đan kỳ viên mãn mà thôi, nguyên anh còn chưa phải là.
Đám thuộc hạ hớt hãi cuốn quýt chạy đến nâng đở.
Không những là tài nguyên mà thể xác của nàng hắn cũng muốn chiếm đoạt.
Xuất thủ vẫn là đại sát chiêu Vạn Kiếm Đoạn Trường Hà.
Kiếm ảnh đang ngày một tiến gần, nhìn như rất chậm nhưng lại nhanh vô cùng, quan trọng hơn là bọn hắn lại không thể chạy trốn chỉ biết trơ mắt đứng nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ cần mặt lấy pháp bảo nghênh chiến, hắn đã đứng ở thế bất bại! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Nhạc ngã quỵ dưới đất thở phì phò.
Lo lằng nhìn xem thương thế của Sở Nhạc.
Thiên địa bị kiếm quang chiếu rọi chói lóa, trên bầu trời vang vọng tiếng oong oong leng keng cộng hưởng.
Hắn khuôn mặt từ lạnh lùng chuyển đổi thành tà d·â·m, liếm láp lấy máu tươi, tà mị nói:
Hạ Ngưng Tuyết dáng vẻ mỏi mệt đưa tay chạm vào đầu của Đại Ô Quy, âm thanh vô cùng lo lắng hỏi:
Tay phải nắm chặt tuyệt phẩm pháp khí Thủy Thượng Kiếm.
“Muốn c·hết!” Hạ Ngưng Tuyết khép hờ đôi mi thanh tú, ánh mắt lạnh lùng hàn sương, gằng lên hai chữ sau đó liền thi triển ra đại kiếm chiêu.
Kinh ngạc cũng kèm theo hưng phấn, bởi vì chỉ cần hắn khôi phục lại toàn bộ linh lực liền chính là ngày tàn của nàng.
Huyền Vũ mặt dù lực phòng ngự có thể xưng vô địch, nhưng nó hiện tại trạng thái yếu ớt như ngọn đèn trước gió, làm sao có thể chịu nổi sự tàn phá của kiếm khí do Vạn Kiếm Đoạn Trường Hà mang đến.
Đại Ô Quy nĩ non rên rĩ vài tiếng, sau đó chớp chớp đôi mắt to như sao trời, giống như hiểu lời đáp trả rằng nó không sao.
“Thập hoàng tử! Mau chóng cứu chúng thuộc hạ a...”
Sở Nhạc lúc này nào còn có hơi sức dư thừa lo lắng cho bọn chúng, đến cả hắn cũng bị đạo này kiếm khí làm cho di chuyển khó khăn nữa là. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Âm thanh leng keng của binh khí chấn động thiên khung.
Đau đớn khiến nó vô cùng khó chịu nĩ non rên rĩ lên vài tiếng.
Bên trong nhẫn trữ vật chứa đầy thiên tài địa bảo, linh dược quý hiếm, tất cả những thứ này hơn 9 thành là lấy từ trên lưng của Huyền Vũ.
Đám người lúc này hoảng loạn muốn quay đầu bỏ chạy.
Đại địa đất cát b·ị c·hém cho tan nát, khí lưu không ngừng gào thét tản phát ra một luồng cuồng phong sắt bén san bằng bình địa.
Không hề có ý định dài dòng đôi co.
“Sai cái đầu ngươi a! Chạy mau nếu không muốn c·hết!”
Tiếng gào thét thê lương của đám thuộc hạ dần im bặt, bọn chúng hoàn toàn bị vạn kiếm đoạn trường hà giảo sát thôn phệ đến cặn cũng không còn.
Hắn tuy hoàn khố nhưng kiến thức cơ bản cũng phải am hiểu chút ít, bởi vì từ xưa đến nay, nào có chuyện nực cười như vậy xảy ra.
“Ngài không có bị làm sao chứ?”
Không hề muốn lưu lại đường lui cho đối phương.
Nàng hiện tại không khác gì tấm bình phong di động, chỉ có ở đó tu vi nhưng lại không thể điều động bất cứ miếng linh lực nào, muốn một lần nữa thi triển ra tuyệt kỹ vạn kiếm đoạn trường hà là chuyện không thể nào.
Bởi vì nàng chỉ biết có duy nhất một chiêu này, nếu không thể làm được gì đối phương, đón nhận nàng chỉ có hai trường hợp là chờ c·hết hoặc là chạy trối c·hết mà thôi.
Hạ Ngưng Tuyết hoàn toàn là một tay mơ, nàng thật sự không biết phải chữa trị cho Huyền Vũ ra sao.
“Tiện nhân! Dám đánh lén cô gia, ta muốn...”
“Thập hoàng tử...!”
Nàng dùng lấy thần thức dòm ngó bên trong nhẫn trữ vật, xem xem liệu có đan dược trị thương nào không.
“Thiên cấp công pháp sao?”
Bọn hắn lúc này giống như là bị đính trụ một dạng, thân thể bị hàng ngàn kiếm ảnh khóa chặt lấy, không thể tự do hoạt động cũng như chạy trốn.
Đệ đệ của hắn có ý chí cứng hơn hắn nghĩ.
Sở Nhạc cũng không có nhân cơ hội đó mà ra tay đánh lén, dù sao hắn hiện tại đến thở còn khó khăn nữa là.
Nàng kim đan kỳ liền có chiến lực của hóa thần đại năng sao?
“Con mẹ nó! Đây là công pháp gì?”
Chuyện cười tiếu lâm!
Sở Nhạc từ bên trong đống đất đá cố gắng bò dậy đi ra.
Khuôn mặt của hắn nhăn nhó giống như là đi ị nhưng cứt không ra một dạng vô cùng khổ sở, hắn đến cả mắt cũng không dám chớp lấy, bởi vì sợ xảy ra sơ sót khiến cho màn chắn bị thủng lổ, chui vào vài tia kiếm khí thì thật xong đời.
“Ha ha...mỹ nhân, ngoan ngoãn bỏ kiếm xuống cùng ta trải qua ân ái khoái lạc đi, ta hứa sẽ chơi ngươi sướng đến thăng thiên a.” Sở Nhạc liếm liếm môi, xoa xoa tay nói.
Một người một thú ấy vậy mà thật giống như có thể hiểu lấy ngôn ngữ của nhau.
“Loại này g·iết đi thì thật là lãng phí, bản hoàng tử muốn bắt về chơi c·hết ngươi!”
“Các ngươi bao vây lấy ả đừng để cho ả ta có cơ hội chạy trốn!” Sở Nhạc nhìn đám thuộc hạ ra lệnh nói.
Toàn bộ tài nguyên thu được nàng đều không có dám dùng qua, gom góp toàn bộ chỉ để có thể lấy về bao nuôi Lâm Tuyệt.
Hắn vội vàng thôi động pháp bảo hộ thể đang mặc trên người tạo thành một tấm bình chướng ngạnh kháng lấy vô vàng kiếm ảnh mạnh mẽ sắt bén không ngừng chém lấy.
Sở Nhạc núp từ xa khôi phục linh lực cũng liền trợn mắt hốc mồm với độ giầu có của Hạ Ngưng Tuyết.
Tay trái nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Cả đám lúc này thân thể run lẩy bẩy, hoảng sợ cực kỳ.
Phụt~!
Cố gắng từ bên trong nhẫn trữ vật lục lọi lấy đan được, như hổ đói một dạng không ngừng đổ ập vào miệng, muốn nhanh chóng hồi phục lại thể lực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn đẩy đám thuộc hạ ra, tự mình đứng thẳng người dậy, ánh mắt hụng tợn nhìn chằm chằm vào Hạ Ngưng Tuyết, âm thanh lạnh lùng nói:
Sở Nhạc nhìn đến đám thuộc hạ bị kiếm ảnh thôn phệ đến cặn cũng không còn liền hoảng sợ cực kỳ, hắn cũng không muốn bị giống như vậy cho nên gắng gồng hết sức bình sinh ba bò chín trâu thôi động pháp bảo tạo ra một tấm chắn vô cùng kiên cố.
Hạ Ngưng Tuyết nghe thấy âm thanh rên rĩ của nó liền yếu lòng sinh ra xao nhãng, kiếm ảnh cũng vì đó mà bắt đầu tan biến trong hư vô.
Hắn trên người mặt lấy hộ thể pháp bảo, mặc dù không có luyện hóa qua nhưng hoàn toàn đủ sức chống đở công kích toàn lực của hóa thần đại năng.
Hắn từ lúc chào đời đến tận bây giờ chưa lần nào cảm thấy mệt mỏi ép đến mức khô kiệt như vậy.
“Ngươi không có sao chứ?”
Đám thuộc hạ ngước nhìn lên bầu trời vô vàn kiếm ảnh đang ong ong trực hưởng loay động như một tọa kiếm trận liền nổi hết cả da gà.
“Tuân lệnh!” Đám thuộc hạ đáp lời, ồ ạc dàn trận thành hình tròn nhằm ngăn chặn đường lui của Hạ Ngưng Tuyết.
Hạ Ngưng Tuyết lúc này trên khuôn mặt đã lấm thấm từng giọt mồ hôi, dần dần tích tụ thành từng hạt từ hai bên mang tai lăn dần dần xuống đôi gò má mảnh khảnh xinh xắn.
Không phải là thăm do hay là đánh phủ đầu, nàng lần này liền là toàn lực xuất thủ!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.