Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13 Đợi ta đột phá đến hóa thần kỳ bảo đảm hết mình vì tông môn làm ra cống hiến, còn bây giờ thì không được a.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13 Đợi ta đột phá đến hóa thần kỳ bảo đảm hết mình vì tông môn làm ra cống hiến, còn bây giờ thì không được a.


“Ngươi cũng không thể bị ta từ chối mà sinh lòng thù hận a?”

“Ngươi một tên đệ tử chân truyền của Vô Danh phong mà phải cần đến tàng thư các học lấy tâm pháp của tông môn sao?” Hạ Ngưng Tuyết khinh bỉ nhìn lấy Lâm Tuyệt.

Chắc chắn là được cất giữ ở một nơi nào đó mà nàng không biết.

Bảo nàng đi tìm Vương Tiêu Dao hỏi, đi đâu để tìm a.

“Không phải ta chê sư muội phiền phức, mà ta lúc này bế quan có sở ngộ, muốn khổ tu cái 5 năm mười năm bên trong động phủ tu luyện, sư muội nếu có gì muốn hỏi liền có thể ngay bây giờ hỏi lấy, ta sẽ tận tình giải đáp a.”

Âu Dương Hạo lắc mình liền đến bên cạnh hắn, dùng tay đánh vào đầu hắn cái “cốc” khiến Lâm Tuyệt choáng ván, đau đến chảy cả nước mắt.

“Trúc cơ a!”

“Sư huynh, ta hiện tại cũng là đệ tử của Vô Danh phong, học lấy tuyệt học của sư tôn cũng không quá đáng đi.”

Lâm Tuyệt từ trong tu luyện tỉnh dậy, mở cửa động phủ bước ra, thở dài nói: “Sư muội lại có chuyện gì nữa sao?”

Hắn thật sự vì Thường Nguyệt tiên tử mà quên ta rồi sao?

“Vậy ngươi bây giờ tu vi gì?

Âu Dương Hạo ở bên ngoài truyền âm, nhưng không thấy trả lời liền vung chân đạp bay cửa động phủ tiến vào bên trong.

“Hừ.” Hạ Ngưng Tuyết hừ lạnh một tiếng sau đó nói.

Học cái gì tuyệt học a, lão già kia có cái gì tuyệt học dạy cho ta a, ta một cái cọng lông cũng chưa được hắn dạy qua, làm sao truyền thụ cho ngươi a.

“Sư huynh thân là chân truyền đệ tử của sư tôn nên chắc chắn được lão nhân gia truyền thụ tuyệt học a, ta cũng muốn học công pháp như vậy.”

Lâm Tuyệt thấy vậy, biết mình có hơi quá liền sử dụng thân pháp chặn lấy đường đi của nàng, mở miệng chấp tay xin lỗi: “Thật ngại quá sư muội, tại ta đang trong bế quan lúc mấu chốt nên có chút căng thẳng, mong sư muội bỏ qua cho, ta ở nơi này tạ lỗi.”

“Hửm” Âu Dương Hạo trừng mắt nhìn hắn, Lâm Tuyệt vội vàng ngậm miệng lại.

“Lam Hoàng luyện khí quyết.”

“Đại sư huynh đang ở trong động phủ bế quan.”

“Gọi hắn ra đây.”

Ta quả thật có ý định vung nồi cho tông chủ a.

“Lâm sư huynh, sư muội có việc cầu kiến.”

“Bên trong động phủ không có quyển bí tịch nào đáng giá để tu luyện.”

Lâm Tuyệt ôm đầu đau đớn lăn vài vòng trên mặt đất, bức xúc mở miệng nói:

“Ngươi lúc trước trong người không có tu vi, cẩu ở nơi này ta không tính toán, bây giờ cũng đã là trúc cơ kỳ tu sĩ, cũng nên ra ngoài nhận nhiệm vụ, vì tông môn làm ra cống hiến.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Là vì ta từ chối ngươi nên ngươi mới đối xử với ta như vậy sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Tuyệt cũng chẳng thèm để ý đến nàng mà quay người rời đi, trở về động phủ của mình.

Lúc trước Lâm Tuyệt hắn đâu có lạnh nhạt với ta như vậy?

Hạ Ngưng Tuyết trong lòng vô cùng tức giận.

“Ngươi...ngươi đây là thực sự chê ta phiền phức?” Hạ Ngưng Tuyết tức giận thở gấp, lòng ngực nhấp nhô lên xuống rất hút mắt.

“Ta nói đều là sự thật a.” Lâm Tuyệt cũng rất bắt đắc dĩ a, hắn nói đều là sự thật.

Hạ Ngưng Tuyết tức giận dậm chân quát mắng:

Hạ Ngưng Tuyết cũng là chấp tay đáp.

“Lâm Tuyệt, ta thề sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.” Nàng khóe mắt hơi đỏ rời đi về động phủ của mình.

Trước động phủ viết lấy dòng chữ to tướng “Đang bế quan tu luyện! đừng có làm phiền!”

Những lời nói tỏ tình chân thành lúc trước toàn bộ là giả dối sao?

“Khụ khụ...” Lâm tuyệt ho khan hai tiếng, lúng túng dời đi ánh nhìn, mở miệng giải thích.

Lâm Tuyệt nghe thấy phải đi ra ngoài, lập tức lắc đầu lia lịa nói: “Không được a, ta tu vi mới chỉ có trúc cơ kỳ, ra ngoài không an toàn, đợi ta đột phá đến kim đan kỳ, à không đến hóa thần kỳ rồi sau đó đảm bảo ra sức vì tông môn cống hiến toàn bộ sức lực.”

“Làm sao lại đổ lỗi trên đầu của ta rồi, là chính ngươi muốn gia nhập Vô Danh phong, ta hoàn toàn không biết gì cả, ngươi tự mình đi tìm tông chủ a, là hắn bảo muốn truyền giáo cho ngươi, ta không liên quan, ta đã nói hết rồi, ngươi không tin thì tùy, cũng đừng làm phiền ta.” Nói xong Lâm Tuyệt quay người rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ở phía trước động phủ còn viết thêm dòng chữ:

...

Đây là coi nàng thành đồ ngốc sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trúc cơ...” Lâm Tuyệt cũng cảm thấy vấn đề không ổn.

“Lâm Tuyệt đâu?”

Lâm Tuyệt càng giấu giếm, nàng càng cảm thấy hắn chắc chắn học được tuyệt học cực kỳ lợi hại của sư tôn, chỉ là không muốn truyền thụ cho người khác biết.

“Ngươi..ngươi xứng đáng làm đại sư huynh sao?” Hạ Ngưng tuyết vô cùng tức giận nói.

Đúng vậy! Hóa thần kỳ mới dám ló mặt, còn muốn phóng túng phải đợi đến vô địch cảnh giới ở Thương Lan đại lục rồi tính sau a.

Trong lòng Lâm Tuyệt âm thầm đề ra mục tiêu.

Lâm Tuyệt cũng là bị thân thủ của Âu Dương Hạo làm cho kinh động không thôi, nếu như Âu Dương Hạo thật muốn g·iết hắn, vậy hắn có trăm cái mạng cũng thoát không được.

“Ta lúc đó cũng là bắt đắc...” Nàng âm thanh nhỏ dần cũng không nói hết câu, mím chặt môi vô cùng ủy khuất, đôi mắt cũng bắt đầu hồng nhuận cay cay.

“Lời nói dối như vậy mà ngươi cũng dám nói ra sao?” Hạ Ngưng Tuyết hoàn toàn không tin nói.

Nàng lúc này rời đi động phủ một đường tiến đến nơi ở của Lâm Tuyệt.

Lâm Tuyệt, tên tồi tệ nhà ngươi, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.

Chuyện hoang đường này mà cũng dám mở miệng gạt người sao?

Nhìn dáng vẻ thành thật tạ lỗi của hắn, Hạ Ngưng Tuyết tâm tình cũng hơi hơi ổn định lại, mở miệng nói:

Nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Tuyệt như vậy, Hạ Ngưng Tuyết vô cùng khó chịu.

“Tâm pháp trúc cơ sư huynh là lấy từ tông môn a.” Lâm Tuyệt mở miệng nói xạo.

Âu Dương Hạo nghe vậy nhíu nhíu mày, liền một đường đi đến động phủ của Lâm Tuyệt.

Lúc này chỉ có mỗi một mình Hạ Ngưng Tuyết ra chào đón. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bế quan liên tục 5 năm mười năm, ngươi nghĩ ta tin chắc?”

Bên trong động phủ.

Lam Hoàng luyện khí quyết chỉ có thể tu luyện đến luyện khí tầng 9, mà hắn hiện tại tu vi đã là trúc cơ, việc này có khả năng sao?

“Bên trong động phủ có tâm pháp gì?”

“Vậy ngươi tu vi gì?”

Lâm Tuyệt trong lòng chữi bậy không thôi.

Lâm Tuyệt làm chân truyền đệ tử duy nhất, chắc chắn có học qua.

Con mẹ nó, nàng có năng lực đọc thấu nói tâm sao?

Âu Dương Hạo đi đến Vô Danh phong.

Lâm Tuyệt cũng là đưa ánh mắt dời xuống, không tự nhủ nuốt nước bọt một cái.

Hạ Ngưng Tuyết thấy vậy liền vội vàng lấy 2 tay che lại quát: “Ngươi...vô sỉ, hạ lưu.” Nàng khuôn mặt lúc này đã đỏ chót.

“Không có a, hắn mang ta về rồi bỏ ta ở đây 20 năm mà không truyền thụ cho ta bất kỳ thứ gì a, toàn bộ đều là do ta tự học cả, còn tuyệt học các kiểu con đà điểu ta một chữ cũng chưa từng nghe qua a.” Lâm Tuyệt bĩu môi thành thành thật thật nói.

Chương 13 Đợi ta đột phá đến hóa thần kỳ bảo đảm hết mình vì tông môn làm ra cống hiến, còn bây giờ thì không được a.

Nhưng mà lúc này hắn lại bị Âu Dương Hạo xách như một món hàng ném ra trước sân bên ngoài động phủ.

Nếu như nàng có thể đánh thắng được Lâm Tuyệt, đảm bảo lúc này liền đánh hắn thành đầu heo a.

Điều đó càng làm cho Lâm Tuyệt muốn khổ tu nhiều hơn, tu vi ít nhất đạt đến hóa thần kỳ mới dám ra ngoài ló cái mặt a.

Lâm Tuyệt cũng cảm thấy là không đúng, gãi gãi đầu lúng túng nói: “Thật ra...”

Lâm Tuyệt nhăn mặt nhe răng nở nụ cười vô cùng thân thiện nói: “Vui chứ!”

Nàng không tin là đường đường là người được mệnh danh mạnh nhất Lam Hoàng Thiên tông lại không để lại cho truyền nhân tuyệt học lợi hại nào.

“Phía tây thành dạo gần đây xuất hiện rất nhiều ma tu, ta muốn ngươi đi qua đó thăm dò một hai.”

“Sư muội a, mỗi người đều có bí mật của riêng họ, nếu tiết lộ ra thì còn gì là bí mật nữa a.” Lâm Tuyệt nở nụ cười thật tươi để giúp giải tỏa lúng túng.

Mỗi một sơn phong đều tự có lấy tâm pháp tuyệt học tối thượng, hắn một tên chân truyền duy nhất của Vô Danh phong, không đi học lấy công pháp của Vô Danh phong lại mò đến tầng thư các học lấy tâm pháp trúc cơ của tông môn, sư tôn hắn lợi hại như thế nào hắn không biết rõ sao?

“Gọi không ra, đại sư huynh đã đóng chặt lấy cửa động phủ.”

Một tuần trôi qua.

Thấy vậy, Hạ Ngưng Tuyết cũng không muốn bắt bẻ hắn thích làm màu, liền đi vào chính sự mở miệng nói:

“Sư muội có chuyện gì cần tìm đến ta sao? Nếu được thì phiền sư muội có thể nói hết một lần luôn a, đừng có cách vài giờ hay vài ngày rồi đến tìm ta a.” Lâm Tuyệt thành thật mở miệng nói.

“Ngươi không vui khi gặp ta sao?” Hạ Ngưng Tuyết khó chịu hỏi.

“Là ta không đúng, làm phiền sư huynh bế quan tu luyện.”

“Ngươi cũng đừng có nói với ta là học tâm pháp của Tông Chủ, ta chắc chắn không tin.” Hạ Ngưng Tuyệt chặn ngang nói.

Hạ Ngưng Tuyết không ngừng lục tìm lấy công pháp, nhưng đáng tiếc toàn bộ nơi này cũng chẳng có cuốn công pháp nào đáng giá cả.

“Sư muội, ta thật không có gạt ngươi, lão nhân gia ông ta trước khi rời đi thật sự không có gì truyền thụ cho ta bất kỳ tuyệt học nào a, nếu ngươi không tin có thể đi tìm hắn mà hỏi a.”

Lâm Tuyệt cũng không có đáp lại nàng mà ung dung đứng đấy.

Lâm Tuyệt bị tiếng động làm giật nãy cả mình, làm ra tư thế phòng thủ.

Hạ Ngưng Tuyết bắt đắc dĩ nói:

“Tông chủ đại nhân, ngài cớ gì đạp phá động phủ của ta, còn đánh cả ta a, đến cả sư tôn còn chưa đánh qua ta.”

Nhìn nụ cười gượng gạo của hắn, Hạ Ngưng Tuyết nắm chặt nấm đấm, nghiến răng nghiến lợi, quay người rời đi.

“Đang bế quan tu luyện! Đừng có làm phiền!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13 Đợi ta đột phá đến hóa thần kỳ bảo đảm hết mình vì tông môn làm ra cống hiến, còn bây giờ thì không được a.