Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 98

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 98


Nhưng lời này cậusẽkhôngnóira.

Sắc mặt Chu Tự Hằng lập tức trầm xuống.

Bên ngoài cửa sổ, sau cơn mưa trời lại sáng, những giọt mưa đọngtrênmái hiên cũngđãchảy xuống hết, tiếng chim hót líu lokhôngngừng.

Chương 98

Phòng tập vô cùng trống trải, chỉ cómộtcái đàiđangphát nhạc, Chu Tự Hằng nhìn xung quanh rồi chỉ vào cái đài hỏi: “côgiáo để em ở đây tậpmộtmình à?”nóixong, giọng điệu của Chu Tự Hằng trở nên trầm trọng, thậm chí còn mang theosựlạnh lẽo, “Có phải là lại bắt em tập thêm giờkhông?”

Minh Nguyệt ép chân lên chỗ tay vịn, vì tay chân mềm dẻo, lại được huấn luyện nhiều năm nên động tác này đối vớicôkhônghề khó chút nào.Tháng nămđãtới,côcũng thaymộtbộ đồ tập múa mỏng màu đen, lúc khom lưng áo hơi bị vén lên, để lộ vòng eo trắng nõn.

Chu Tự Hằngkhôngngờ là mình lại được chào đón nồng nhiệt đến thế, mặc dù Minh Nguyệtđãngồi thẳng dậy, nhưng cậu vẫnkhôngnhịn được mà bật cười.

Hiển nhiên câu này của Minh Nguyệt thực tế hơn nhiều so với câunóiqua loa kiểu như “Em biết rồi, emsẽthay đổi ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giáo viên dạy múa củacôcực kì nghiêm khắc.

Từ giữa tháng tư, Minh Nguyệt bắt đầu luyện tập cho cuộc thi, có vất vả mệt mỏi thế nàothìcôcũngkhôngnóinhiều, nhưng Chu Tự Hằng biết hết, mà hôm nay khi đến tận nơi tìm hiểuthìcậu mới pháthiệnra, có lẽsựcực khổ mà Minh Nguyệtđangtrải qua lớn hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.

“nhỏnhen.” Chương Chi Vi khinh thường lườm Lăng Nhạnmộtcái, lại kéo tay Minh Nguyệtnói: “Đừng để ý đến cậu ta, cậu tađangghen tị với cậu đấy.”

Minh Nguyệtkhôngthích những chỗ náo nhiệt, tính cách điềm đạm an tĩnh, bình thường có thể ngồi suốt cả buổi chiều trong thư viện, môn phân tích văn học chẳng ai buồn nghe, thế nhưngcôlại nghiêm túc ghi chép bài rất đầy đủ.Trong sinh hoạtcôcũng rất khiêm tốn, trừ việc được tôn làm hoa khôi của trường rathìkhôngcòn hoạt động nào nổi bật khác nữa, nhưng trong giờ học múa chuyên ngànhthìcôlại như biến thànhmộtcon người khác, bất cứ động tác nào cũng có thể xử lý được chỉ trongmộtthời gian ngắn.

Giọng điệu củacôgiáo rất nghiêm nghị, Minh Nguyệt da mặt mỏng, rất dễ đỏ mặt, nhưngcôvẫn lễ phépnói: “Em xin lỗicô, emsẽở lại để luyện tập cho tốt ạ.”

Nhưng vì muốn đảm bảo chắc chắn nêncôgiáo còn chọn cả thành viên dự bị nữa, thành viên đósẽtập luyện cùng với các thành viên chính thức luôn, và Chương Chi Vi chính là thành viên dự bị của đội.

côcảm thấy hơi ngứa nhưng vẫn đứng imkhônggãi, hôm qua trước lúc tập luyệncômới chỉ hơi lắc lư ngườimộtchút thôi, vậy màđãbị phạt múa những động tác cơ bản suốt buổi tối, cho nên mới mệt quá màđingủ luôn, trước đó cũng cố nhắn cho Chu Tự Hằngmộttin nhắn chúc ngủ ngon. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuộc thi múasẽđược diễn ra vào cuối tháng chín, cả khoa quyết định cho sinh viên năm nhất tham gia, giáo viên chuyên ngànhsẽlà người lựa chọn sinh viên, Minh Nguyệt và Lăng Nhạn may mắn trở thành hai trong số sáu thành viên trong đội.

Đến khi tạnh mưa, bầu trời lại trong xanh, cầu vồng rực rỡhiệnra tuyệt đẹp nhưmộtbức tranh được tô đậm màu sắc.

Nếu xem xét kĩthìsẽthấy là khả năng vũ đạo của Lăng Nhạn rất xuất sắc, ngoại hình cũng đẹp, thần thái lại lạnh lùng cao ngạo, có thể vì là dân học múa nên có thói quen đứng thẳng người, nhìn lại càng ngạo nghễ và có phần cao quý như đóa hoa mai trong ngày đông lạnh lẽo, cho nên trong lòng Lăng Nhạnđãrất tự tin cho rằng người múa chính trong bài “Mai Hồn” này, trừcôrathìkhôngcòn ai khác thay thế được.

Các giáo viên dạy môn văn hóa bồi dưỡng cho Minh Nguyệt và các sinh viên khác về những kiến thức lý luận, càng đọc nhiều sáchthìcàng hiểu thêm về nhân sinh, còn các giáo viên dạy múathìdạy chocôbiết cảm thụâmnhạc.

côthậtsựrất thành tâm,đãnóilàsẽlàm.

côcó dung mạo vô cùng diễm lệ, nhưng thần thái, cử chỉ và ánh mắtthìlại cực kì đơn thuần.

Người múa chính hiển nhiên cũng rất quan trọng.

Mấy con chim đậu ngaytrênbệ cửa sổ của phòng tập, Minh Nguyệt cảm thấy bọn chúng nhưđangđứng vây xem hoạt động của con người vậy.

Sau buổi tập sáng, Minh Nguyệt xincôchìa khóa,mộtmình ở lại phòng tập.

côhoàn toànkhôngthèm để ý đến hình tượng mà ngồi co quắp dưới đất, nhưng vì sợcôgiáo nên chỉ dám kêu khổ với Minh Nguyệt: “Cậunóixem, hai ngày nay đều tập từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, mà tháng chínthìcòn lâu mới tới, thế mà giờđãkhổ thế này rồi, đến trước lúc thi chắc toi mất!”

Chương Chi Vi rất muốn kiểm tra xem vòng eo duyên dáng của Minh Nguyệt có vừa tay ômkhông.

Vì mang tâm trạng thoải mái nên nụ cười củacôcũng rấtnhẹnhàng, tựa như bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ghen tị là nguồn gốc của tội ác, cũng là ngòi nổ cho những mâu thuẫn và xung đột.

côgiáo khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc được búi bằngmộtcái trâm gỗ đơn giản, là giảng viên chuyên ngành múa cổ điển của Minh Nguyệt.

Lúc Chu Tự Hằng đến, thấycôđangngồi chồm hỗmtrênsàn, hơi cong người cảm nhận nhịp điệu của nhạc.

Minh Nguyệt là người múa chính, đứng ở trung tâm,côquay lưng về hướng khán giả, quay đầu để lộ góc mặt nghiêng xinh đẹp.

Vấn đề này rất đáng để suy nghĩ.

Chỉ duy nhấtmộtchuyện, chính là việc Minh Nguyệt được chọn làm người múa chính cho bài “Mai Hồn”, từ đó các mối quan hệ vốn từ đơn giản lại biến thành phức tạp.

Minh Nguyệt xua tay với Chương Chi Vi, tỏ vẻ mìnhkhôngbận tâm,nói: “Mình biết rồi.” Cómộtgiọt mồ hôi đọngtrênxương quai xanh củacô,khôngchịu chảy xuống, làm nổi bật làn da trắng nõn, mà gương mặt củacônhìn cũng mềm mại căng bóng giống như da em bé vậy.

Nhưng kết quả cuối cùng lại ngoài dự tính củacô, giáo viênđãlựa chọn Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt thầm nghĩ, càngkhôngdám lộn xộn, mím môi đứng nghiêm chỉnh.

“Chu Chu!” Minh Nguyệt giật mình xoay người, nhìn thấy Chu Tự Hằngthìvui lắm, lập tức nhào vào lòng cậu.

trênmái hiên thỉnh thoảng lại rơi xuống những giọt mưa còn đọng lại, có giọt bắn vào mu bàn tay của Minh Nguyệt.

Các học sinh tự giác xếp đội hình, chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

Xét thấy gần đâycôthường để lại trong lòng Chu Tự Hằng những ấn tượng xấu về hình ảnhmộtcônàng háo sắc, Minh Nguyệt lại lên tiếng giải thích: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi, emkhôngbiết làanhở ngay đằng sau em, cũngkhôngbiết làanhsẽbị em…” Để chứng tỏsựtrong sạch của mình,côvội vàng giơ ba ngón tay ra, “Em thề đấy, thề đấy!!”

mộtngày củacôxoay quanh trong giảng đường và phòng tập múa,khôngcó chuyện gì ngoài ý muốn khác xảy ra.

Trải qua hơn nửa năm gắn bó, Chương Chi Vi cực kì thíchcôbạn cùng phòng tên Minh Nguyệt này.

Minh Nguyệt gật đầu phụ họa,đangđịnhnóithìLăng Nhạnđãchen vào: “Nếu chịukhôngđượcthìcậu xin rút sớmđi.”côquay qua nhìn Minh Nguyệt, đánh giátrêndướimộtlần, cườimộtcái rồi mới dời mắtđi.

Thái độ củacôrất thành khẩn, hai hàng lông mi chớp cực nhanh.

Ngày lễ là thời gian để nghỉ ngơi, nhưng đối với các sinh viên múa sắp tham gia thi đấu như Minh Nguyệtthìviệc quan trọng nhất bây giờ là luyện tập, hầu như cả ngày đều bị nhét vào phòng tập múa.

Lúc nàycôlại khôi phục tư thế ngồi quỳ, hai chân đặt dưới mông, mắt chớp chớp, giống nhưmộthọc sinh hưđangđợi giáo viên phạt, nhưng ngoài miệng vẫn còn bướng bỉnhnóithầy phải tin em…

khôngnhư các sinh viên khácđangnghỉ ngơi, Lăng Nhạn vẫnkhôngngừng tậpđitập lại các động tác múa trong bài.

Minh Nguyệt nghĩmộtlúc, nhưng nghĩ mãi vẫn chỉ cho ra đượcmộtđáp án: “thìcó thể emsẽlàmmộthọc sinh hư,nóidốicôgiáo đểđihẹn hò với bạn trai.”

côquơ quơ cái chìa khóa trước mặt Chu Tự Hằng: “Nhưng mà emkhôngbiết là hôm nayanhsẽđến.”

Vì quá bất ngờ nên Minh Nguyệt hơi kích động mà lao mạnh về phía trước, Chu Tự Hằng chưa kịp chuẩn bị nên ngã ra sau, thành ra lại biến thành Minh Nguyệt nằm đè lên người cậu.

Bài múa mà cả độiđangtập có tên gọi là “Mai Hồn”, đội có sáu người, năm người làm cánh hoa, Minh Nguyệt làm nhị hoa, mở màn là tạo hình củamộtbông hoa mai.

Chương Chi Vi cảm thấy Minh Nguyệt gần nhưkhôngcómộtkhuyết điểm nào cả.

Sau khi bị phạt mà lạikhônggiận dỗi,côgiáo dạy múa nghiêm khắc nhìn Minh Nguyệt, cảm thấy rất hài lòng, nhưng ngoài mặtthìvẫn tỏ vẻ nghiêm túc.

Mà tỷ lệ giành phần thắng của khoa múa cổ điển - học viện múa Bắc Kinh là cực kì lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương Chi Vi chống lên tay vịn, vẫn còn muốn nhắc nhởmộtphen: “Lần thi đấu này, đài truyền hìnhsẽmờimộtđạo diễn có tiếng làm giám khảo…”cônhỏgiọng ghé vào tai Minh Nguyệt, “Đạo diễn nàysẽchọn ra bài múa mà người ta cảm thấy là hợp nhất với bộ phim điện ảnh sắp khởi quay, cũng có thểsẽtrực tiếp lựa chọn nữ chính trong số các thí sinh dự thi luôn đấy.”

Có lẽ vì quá xinh đẹp, nên dáng vẻ mím môi giả bộ bình tĩnh củacôtrông cũngthậtđángyêu.

Năm nhất đại học của Minh Nguyệt trôi qua vô cùng êm đẹp, con đường phía trước tựa như mặt hồ phẳng lặng,khôngcó sóng to gió lớn, cũng chưa từng thấy bọt sóng nổi lên.

Tất nhiên là Chu Tự Hằng tincôrồi, nhưngthậtra trong lòng cậu lại mong làcôcố ý.

côgiáonóitiếp: “Làmộtnghệ sĩ múa, emkhôngđược nóng vội, trước mặt nhiều người phải biết kiểm soát tâm trạng, chỉ cần hơi thở loạn nhịpmộtchút thôi là động tác xoay tròn cuối bàisẽkhôngthành công được.”

Hai ngày đầu tháng năm mưa rơikhôngngớt, những hạt mưanhỏnhư hạt đậu tương rơi vào cửa sổ thủy tinh và cảtrênmái hiên, cây cối trong thành phố được tưới tắm trở nên tươi xanh hơn, bụi bặm trongkhôngkhí cũng được mưa gột sạch.

cômặcmộtbộ đồ tập mỏng bó sát, để lộ phần chân trắng trẻo cân đối, cái mông tròn và cong,đilên nữa là vòng eo mảnh mai tinh tế,mộttaycôchống lên sàn, vỗ nhịp nhènhẹ, mái tóc dài mềm mại buông xuống, xoănnhẹnhư sóng biển.

“Cả lớp tập thêmmộtlần nữa rồi nghỉ 20 phút nhé.”côgiáo nhấn nút mở nhạc.

“Là tự em muốn ở lại tập thêm.” Minh Nguyệt vội vàng giải thích, “Em cảm thấy mình làm chưa được tốt.”

Thời gian nghỉ giải lao trôi qua rất nhanh, sau khi bắt đầu tập luyện lại lần nữa,côgiáo liền chỉ ra những khuyết điểm trong kĩ thuật múa của Minh Nguyệt trước mặt cả đội: “Em phải biết kiểm soát hơi thở của mình, động tác xoay tròn cuối cùng này phải khiến người ta cảm nhận đượcsựcao quýkhôngthể xâm phạm, chứkhôngphải vội vội vàng vàng xoay nhanh như vậy.”

Chu Tự Hằngnhẹnhàngđitới, cúi người ngồi đằng saucô, giúpcôvén lại tóc.

“Bây giờ mình chỉ muốn tập trung cho việc học thôi.”cônóivới Chương Chi Vi, giọng điệu khá kiên định: “khôngcó hứng thú làm những việc khác.”

Mặtcôđỏ tới tận mang tai, lảo đảo từtrênngười Chu Tự Hằng ngồi dậy, ấp úngnói: “Em…Emthậtsự…khôngcố ý đâu.”

Minh Nguyệt cúi thấp đầu.

“Bây giờthìmình mới hiểu được chân lý, cái ngành nghệ thuật này ấy mà, lúc rảnhthìrảnh phát chán lên được, còn lúc bậnthìmệt muốn c·h·ế·t.” Chương Chi Vi bám vào tay vịn trong phòng tập mà than thở.

Minh Nguyệt đứng bên cửa sổ, nhưngcôkhôngcó tâm trạng ngắm cảnh, chỉ chăm chú lắng nghe lời phê bình của giáo viên dạy múa.

Minh Nguyệt rất nhanh hiểu ra được vấn đề mấu chốt.

Dáng vẻthậtsựđangrất tập trung.

Chiếc chìa khóa kêu leng keng, Chu Tự Hằng cầm lấy, lắc qua lắc lại trong lòng bàn tay,nói: “Nếu em biếtthìsao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ tiếng trống đầu tiên cho đến khi hết tiếng sáo cuối bài,côgiáo múa vỗ tay, ýnóiđãđến giờ nghỉ giải lao.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 98