Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 96

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96


Cậu ghé sát vào mặt Minh Nguyệt, cọ trán mình vào tráncô,nói: “Hay là hôm nay em ăn nhiều kẹo quá rồi? Nên mới biếtnóingọt như vậy, hả?”

Tuyđãquyết định rút lui khỏi cuộc thi ACM, nhưng Chu Tự Hằngkhôngtỏ vẻ gì khác thường, vẫn cùng huấn luyện viên luyện tập và trao đổi kinh nghiệm với các đội viên như trước.

Chu Tự Hằngđãgieomộthạt giống có liên quan đến chuyện lập nghiệp và tương lai sau này vào lòng Trần Tu Tề, trải qua mười mấy ngày suy nghĩ, hạt giống đó chẳng nhữngkhôngvì thiếu mưa mà biến mất, ngược lại còn mọc rễ và lớn dần lên trong ngườianh.

Hôm nay Minh Nguyệtkhôngcó ăn kẹo, cân nặng củacôhơi vượt chỉ tiêumộtchút nên cần kiểm soát chế độ ăn nghiêm khắc hơn, nhưng trong lòngcôlúc nàythậtsựnhư vừa được ănmộtviên kẹo đường mềm vậy, cho nêncôgật đầu thừa nhận: “Cả hai đều đúng.”

“Lờinóidối chính là, emđãtìm được người rồi.” Chu Tự Hằngnói, “Còn lờinóithậtlà… Trong tất cả những người mà em quen,thìanhlà lựa chọn duy nhất của em.”

ĐànanhGiang có tướng mạo bình thường, nhưng vìsựnghiệp thành công, mặc vestđigiày Tây nên nhìn rất có thần thái.

nóixonganhđưa tay ra hướng Chu Tự Hằng.

Sau ba giờ chiều, Chu Tự Hằng đưa Minh Nguyệt về học viện múa Bắc Kinh rồi quay về phòng tập huấn,côthìbắt đầu giờ tập buổi chiều, còn cậuthìlại tiếp tục ngồi trước máy vi tính xử lý các phép toán.

Mới mười phút trướccôcòn mớinóilà chấm cho nụ hôn của cậu 100 điểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Nguyệt ngượng ngùng lắc đầu: “Emkhôngnhìn kí tự… Em nhìn tayanhthôi.”

Trần Tu Tề hít hà hương hoa, sau đó quay đầu, nghiêm túc đánh giá Chu Tự Hằngmộtphen.

Cuối tháng tư, khu vườn của trường Thanh Hoa nở đầy hoa Tử Đinh Hương, cành câynhỏbé nhưng chịu được mưa nắng, cánh hoa năm cánh màu tím nhìn đẹp vô cùng, cả khu vườn tỏa ngát hương thơm, chỉ cầnmộtcơn gió thổi tới làsẽtạo thànhmộtcơn mưa hoa.

Chu Tự Hằng vừa giúpcôbuộc dây giày, vừa lưu luyến xúc cảm khi được sờ vào châncô.

Trần Tu Tề gật đầu, đây làmộthành động rất có trách nhiệm.

Cứ nhìn chồng sách phong phútrênbàn và các phần mềmkhôngngừng thay đổitrênmáy tính của cậu là biết.

“Mặc dùanhchưa biết kế hoạch của em là gì, cũngkhôngbiết về lĩnh vực mà em chuẩn bị tiến công, nhưng…” Trần Tu Tề bất chợt nở nụ cười,mộtlúc sau mới hít sâumộthơi,nói: “anhhi vọng chúng tasẽhợp tác vui vẻ.”

Gương mặt cậukhôngthay đổi mấy so với năm cấp ba, nhưng vì khí chất điềm đạm nên khiến cho người ta cảm thấy rất khác, hình tượng lúc này của cậuđãthay đổikhôngngừng, có kiên nhẫn, có ý chí, cũng có cả quyết tâm.

Chu Tự Hằng mím môi,nhẹnhàng cườimộtcái, gật đầu đáp: “Kiến thức và kỹ năng có thể nhanh chóng biến thành tiền.”

---

Minh Nguyệt tựa vào vai cậu th* d*c, cho đến khi tim đập bình thường trở lại rồi,cômới dần dần lấy lại được tinh thần.

Đối với phương diện này cậukhôngnghiên cứu nhiều, nhưng vẫn muốn lưu giữ lại chút thành quả của mình.

Ngữ điệu của cậu rất thànhthậtvà thoải mái, nhìn dáng vẻ của Trần Tu Tềthìcó vẻ như cậuđãthuyết phục đượcanhrồi.

Chu Tự Hằng rất thích ghi chú trong sách, lúc đọc tạp chí cậu cũng hay viết cảm nghĩ của mình vào đó, sau khi cầm lấy cuốn tạp chí, Minh Nguyệt rất dễ dàng lật ngay đến trang mà Chu Tự Hằng quan tâm.

mộtchuỗi các kí tự lần lượthiệnlêntrênmàn hình, tất cả những kĩ năng này Chu Tự Hằngđãrất thành thạo.

Chu Tự Hằng đưa tay gõ nhịp vào lan can, nhìn giống nhưđanggõ bàn phím, “Tất nhiên là…nếu nhưanhvẫn quyết tham gia thi đấu giành huy chương,thìemsẽđợi đến khianhvà Chung Thần tìm được đồng đội mới rồi mới chính thức làm đơn xin rút khỏi đội.”

Chu Tự Hằng càng cười sảng khoái hơn, vừa cười vừa tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở.

mộtcâunóicó thể áp dụng được trong bất kì thời điểm nào của cuộc đời, Chu Tự Hằngsẽghi nhớ mãikhôngquên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu quay lưng lại với màn đêm, trịnh trọngnóivới Trần Tu Tề: “Chúc cho chúng ta ‘Tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài’!”

Trần Tu Tề nhíu mày, nhún vai đáp: “Cả hai.”

Ánh nắng vàng rực rỡ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào mái tóc mềm mại trơn mượt củacô, dáng vẻ ngoan ngoãn tựa nhưmộtcon mèonhỏđanglàm nũng, mà con mèo này cũng rất biết lấy lòng người ta, Minh Nguyệt đè nénsựngại ngùng, thànhthậtnóivới Chu Tự Hằng: “Tay củaanhrất đẹp, em choanh100 điểm.”

Chương 96

“Gần nhất làanhđãnhận được 1500 USD rồi.” Minh Nguyệt gấp cuốn tạp chí lại rồi để vào chỗ cũ.

Mặt trờiđãlặn, sắc cam ở đường chân trời dần trở nên mờ tối, màn đêm bắt đầu buông xuống, các tòa nhà trong trường cũng bắt đầu sáng đèn.

Đâykhôngphải lần đầu tiên Minh Nguyệt nhìn Chu Tự Hằng gõ code, nhưng lần nào cũng làmộtcảm xúc mới lạ hơn, cậu vẫn chỉđanglà sinh viên năm nhất, các bạn học khác cònđangloay hoay với việc ôn thi cuối kỳ môn ngôn ngữ lập trình C, còn cậuthìlại ngàymộttiến sâu hơn rồi.

Mà cậuthìđangrất mong ngày đósẽsớm đến.

Cậuđãbiết cách làm nhiễu loạn hô hấp của Minh Nguyệt khi môi lưỡi quấn lấy nhau, thủ đoạn dụ quân địch xâm nhập rồimộtmẻ bắt trọn, khiến cho trái timcôđập loạn nhịp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dường như sắp sinh trưởng thànhmộtcây đại thụ chọc trời rồi.

“anhmuốn nghenóithậthaynóidối?” Chu Tự Hằng hỏi.

“Nếuanhchọn tiếp tục thi đấuthìemsẽđitìm ai làm bạn đồng hành?” Trần Tu Tề cũng gõ tay vào lan can, sau đó chống hai khuỷu tay lêntrên, đưa mắt ngắm nhìn nơi phương xa.

Mấy ngày tập múa với cường độ cao khiến chocôkhá mệt, nhưng lúc nàycôlại cảm thấy rất phấn chấn, cho nênkhôngchút tiếc rẻ mà khen ngợi Chu Tự Hằng: “Em chấm cho nụ hôn củaanh100 điểm!”

côcómộtbàn chânnhỏnhắn trắng nõn, mềm mại lại tinh tế, các đầu ngón chân xinh xinh, phần mắt cá chân có độ cong mê người, móng chân chưa từngmộtlần sơn màu nên rất khỏe mạnh hồng hào.

Minh Nguyệt tay chống cằm, dáng vẻ rất chăm chú nhìn cậu, ánh mắt sùng bái khiến cho cậu rất vui.

côngẩng cái đầunhỏlên, giơ ngón tay ra minh họa.

“anhấy cực kì giỏi.” Thấy Minh Nguyệt nhìn chăm chú, Chu Tự Hằng liền lên tiếng,trêntrang báo có ghi lý lịch của đànanhGiang,anhra trườngđãđược mười năm, hồi mới ra trườngthìlàm việc chomộtcông ty phần mềm ở nước ngoài, sau khi về nướcthìbắt đầu lập nghiệp, hơn nữa cũng làmộtkiểu mẫu cho những người thuận lợi cả vềsựnghiệp lẫn tìnhyêu.

Khi cười trông cậu còn đẹp hơn cả cảnh sắc mùa xuân, những hạt bụi vàng bay lơ lửngtrênkhôngtrung, gò má cậu cũng như tan ra vào sắc vàng ấm áp đó, Minh Nguyệt lại chấm cho gương mặt của cậu 100 điểm, nhưng lời nàycôkhôngnóira miệng, lại cầm lấymộtquyển tạp chítrênbàn Chu Tự Hằng, muốn dùng nó để phân tánsựchú ý.

“Emđangnhìn những kí hiệu này sao? Nếukhônghiểuthìanhsẽgiải thích cho em.” Chu Tự Hằng nhấn phím Enter.

Đây làmộtquyển tập san dành cho thanh thiếu niên, mấy năm gần đây có rất nhiều người trẻ lập nghiệp thành công và được đăngtrênbáo, trong đó cómộtngười học cùng trường với Chu Tự Hằng, cậu còn dùng bút mực đen đánh dấu vào trang báo viết về người đànanhhọ Giang này.

Chu Tự Hằng vui mừng bắt tayanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậuthậtsựkhôngthể chắc chắn được là cuối cùng Trần Tu Tềsẽđưa ra quyết định như thế nào.

[Chúng ta vẫn còn trẻ mà.]

Bây giờ kĩ thuật hôn của Chu Tự Hằngđãrất tiến bộ rồi,khôngcòn là tay mơ như hồi đầu nữa.

“Em mất thời gian đợi chờanhthế này, hẳn cũng đủ để tỏrõsựthành tâm của em rồi.” Chu Tự Hằng nhìn Trần Tu Tềnói, “Lưu Bị mời Gia Cát Lượng xuống núi còn phải đến nhà tranh ba lần,mộtđường trèo đèo lội suối, chấp nhận việc bị người ta lạnh nhạt, cuối cùng mới có được vị danh sĩ tài giỏi trợ giúp cho mình.Còn emthìchỉ cần đợi ở phòng huấn luyện thôi, cho dùđãtốn hơn mười ngàythìcũngkhôngvấn đề gì, căn bản vì emthậtsựrất muốn cóanhcùng sát cánh.”

Hai giờ chiều, sau khi hoàn tất chương trình, Chu Tự Hằng chuyển vào USB rồi đưa cho Minh Nguyệt, file gốc cậukhôngxóađimà lưu nó vàomộtfile nén.

“Có người từ quan về quê cũ, có người đèn sách suốt đêm thâu.” Trần Tu Tềnói, “Trừ lời này rathìthầy Vũ còn dạy gì cho em nữakhông?”

Chu Tự Hằng nhớ tới điều này, bất chợt cười rộ lên: “Hôm nay là đại hội ca ngợianhđấy à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“anhcũng vậy mà.” Minh Nguyệt đáp lại cậu,côkhônghề dao động vì lý lịch huy hoàng của đànanhGiang, chỉ thông quamộttấm hình củaanhmà tưởng tượng đếnmộtChu Tự Hằng của mười năm sau.

Mùi hoa tử đinh hương thơm ngào ngạt truyền đến từ bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ban trưa tạo thànhmộttầng vàng kim rực sángtrênlớp gạch men, tiếng gõ bàn phím máy tính nghe còn có nhịp hơn cả tiếng trống nữa.

Khi ấyanhcũngsẽăn mặc lịch lãm như thế, khí chất ngời ngời, chắc chắnsẽcòn tỏa sáng hơn nhiều lần so với tấm hình này.

“Emđangđợi câu trả lời củaanh.” Chu Tự Hằng đáp.

Chu Tự Hằng cắnnhẹđầu ngón tay Minh Nguyệt, làm chocôbật cười khanh khách, lại tiện đà khom lưng cúi đầu giúpcômang lại giầy.

Trần Tu Tề cho rằng Chu Tự Hằng rất biết giữ bình tĩnh, trong lòng cực kì bội phục, ít nhấtthìanhkhôngthể làm được điều đó.

Lúc ngồi thẳng lên, cậu lại nghiêm túc mở phần mềm máy tính ra, mặtkhôngđổi sắc làm chocômộtcái Web Crawler với chủ đề “Làm thế nào để giảm cân mà ngựckhôngbịnhỏđi”.

“Cònmộtcâu nữa lấy từ ‘Lời dạy thiếu niên Trung Quốc’, ‘Tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài’.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96