Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 95

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95


---

[Bây giờ chúng ta vẫn còn trẻ mà.]

Trong lòng giống như được tẩm đường vậy.

“côgiáonóisẽđể em múa chính đấy.” Minh Nguyệtnói.

“Làm thế nào để giảm được cân mà ngựckhôngbị béđi.” Minh Nguyệtnóirõràng cho cậu biết.

, đặc biệt là

Trần Tu Tềkhôngnóigì, yên lặng nghe Chu Tự Hằngnóihết.

Cậu đứng gần gốc cây ngô đồng, nơi có ít người qua lại, cành lá rậm rạp làm cho ánh đèn tạo thành những vệt loang lổ.

và videotrênnền tảng của

Bàn tay Chu Tự Hằngđangn*n b*p châncôlập tức dừng lại, chủ đề này hiển nhiênsẽkhiến người ta nghĩ xa xôi.Lòng cậu nhộn nhạo vô cùng, sau lại mím môi, giả vờ nghiêm túcnói: “Hai điều này rất khó mà cùng tồn tại được.”

côlười biếng nằm sấp người xuống bàn,khôngbuồn giơ tay vén lại tóc, còn chu miệng lên thổi phù phù để hất tóc ra nữa.

Những phần mềm mà cậunóiđềukhôngnằm trong danh mục đề thi ACM, mà là Trần Tu Tề có hứng thú nên tự học.

“Mới bắt đầu tập luyện được hai hôm nay, hầu như phải đến chín giờ mới xong.” Minh Nguyệtnói, “Sau đấythìem ngủkhôngđược ngon giấc, vì chân đau lắm ý,đãthế trong mơ cònkhônggặp đượcanhnữa.”

Vì hơi mệt mỏi nên lờinóicủacôcó phần rối loạn, Chu Tự Hằng tự sắp xếp lại câu cú, cuối cùng tổng kếtmộtcâu – Vì trong mơkhôngnhìn thấy cậu nên Minh Nguyệt ngủkhôngngon.

“Chu Tự Hằng, em phải biết rằng chuyện lập nghiệpkhônghề đơn giản,khôngthểmộtsớmmộtchiều mà thành công ngay được.” Trần Tu Tềnói.

Chu Tự Hằng xoa đầu Minh Nguyệt, sau đó cúi xuống định cởi giày chocô.

(API) để xử lý các nhiệm vụ liên quan đến

“Chu Chu, nếu thời gian nàyanhkhôngbậnthìcó thể tạo cho emmộtcái Web Crawler* đượckhông?” Minh Nguyệt dịu dàng hỏi, còn nháy mắtmộtcái.

Hôm naycômặc quần jean, bao gọn lấy cặp chân hoàn mỹ, rất k*ch th*ch thị giác, nhưng lại làmộtsựgiày vò ngọt ngào với xúc giác.

nóixong,côcòn tự đưa tay véo má mình.

Chương 95

Microsoft

“khôngbận lắm, cuộc thiđãkết thúc rồi mà.” Chu Tự Hằngkhôngnóichocôbiết về ý định lập nghiệp của mình, dù saothìcậu vẫn chưa điều động được đủ binh mã, Trần Tu Tề vẫn chưa cho cậumộtcâu trả lời chắc chắn.

“Nếuanhkhônglàmthìsao?” Chu Tự Hằng cầm chân Minh Nguyệt,côcaomộtmét bảy, đôi chân vừa dài lại vừa thon thả.

Chu Tự Hằng đưa mắt nhìn lên,nói: “Nếu mấy năm tiếp theo chúng ta vẫn tham gia thi đấu,thìcó khả năng chúng tasẽgiành được giải nhất, sau đósẽđiđến lựa chọnmộtlà tiếp tụcđihọc chuyên sâu hơn, hai là vào làm việc cho các công ty, giống nhưanhrất thích IBM với Microsoft ấy.”

Minh nữ vương, thỉnh tự trọng) Gớm quá nó tiếc tiền của chồng nó trong suốt mấy năm ngày nào cũng mua trà sữa đu đủ rồi đun sữa đậu nành nuôi hai con thỏ trắng khôn lớn, giờ mà bị béđithìchớt) Đấykhôngchỉ thằng chồng mà cả con vợ cũng rất có ý thức giữ gìn tài nguyên) Huhu thích cái đoạn Minh nữ vương gác chân lên đùi Chu trung khuyển rồi hất cằm ra lệnh thế chứ lại, bà đáng ghét nó vừa thôi bà Nguyệt ơi))

“thậtra với trạng thái của chúng ta bây giờ, hai tháng giành được giải vàng châu Á, tám tháng giành được giải bạc thế giới, việc đầu tư thời gian và công sức đổi lại đượcmộtthành quả xứng đáng, còn có tiền nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục đầu tư thời gian vào nó mãi như vậy, kết quả đạt được cuối cùngthậtsựkhônghề đáng giá.” Chu Tự Hằng đứng thẳng tại chỗ, hai mắt sáng rực, “Trần Tu Tề, vìmộtcái cúp vàng hư ảo, có cần thiết phải làm thếkhông?”

Gió thổi vào lá cây tạo ra tiếng xào xạc,nhẹnhàng như giọngnóicủa Chu Tự Hằng, nhưng Trần Tu Tề lại cảm thấy ngữ điệu của cậu vô cùng mạnh mẽ.

Trần Tu Tề tay nắm chặt thành quyền, cuối cùng thả lỏng, gằn từng chữ đáp lại Chu Tự Hằng: “Đểanhsuy nghĩđã.”

anhý thức được là mình và Chu Tự Hằng cómộtmục tiêu khác nhau,anhthìnhiệt huyết với cuộc thi, còn Chu Tự Hằng lại chỉ coi đó là công cụ để rèn luyện năng lực bản thân, từ khi mới bắt đầu vào đội tuyển, Chu Tự Hằngđãcó sẵn mục tiêu đó rồi.

“anhchỉ muốn xoa bóp chân cho em thôi mà.” Chu Tự Hằng vừa buồn cười vừakhôngbiết phải làm sao, “anhkhôngmuốn làm chuyện xấu gì cả.” Giọng cậu trầm xuống, tiếp tục cởi giầy cho Minh Nguyệt, “Trong lòng em,anhchính làmộtngười…háo sắc như vậy à?”

Chu Tự Hằng hiểu được thâm ý của Trần Tu Tề.

Nhưng Chu Tự Hằngthìđãkhôngcòn muốn giành thời gian để tập luyện cho cuộc thi nữa rồi, đội có ba người, giờmộtngườiđãrút lui.

Chu Tự Hằng cúi đầu cười, ghé sát vào mặtcôhônmộtcái, sau đó lấy lòngnói: “Vậy xin tiểu công chúa choanhmộtcơ hội,anhsẽbiểuhiệnthậttốt.”

Trần Tu Tề trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng đây là lựa chọn của người ta,anhkhôngthể can thiệp vào, giống như những vì saotrêntrời đều có quỹ đạo của riêng mình.

Buổinóichuyện hôm đó tựa nhưmộtđoạn nhạc đệm, từ sau đókhôngai còn nhắc lại nữa, chẳng khác nàomộtviên đánhỏbị ném xuống sông, chớp mắtđãbiến mấtkhôngcòn nhìn thấy được.Chu Tự Hằng vẫn giống như mọi ngày, vừa chăm chỉđihọc vừa ngồi luyện ACM, Trần Tu Tề cũng vẫn bình thản ngày ngày chăm chút tưới nước cho Tiểu Ái, đọc những cuốn sách tiếnganhkinh điển.

Lông mi củacôvẫn còn lưu lại nước mắt sau khi ngáp, tựa như những giọt sương đọngtrêncánh bướm, ánh mắt mơ màng, khiến Chu Tự Hằng nhìn mà cảm thấy như bị trộm mất tim vậy.

chương trình trò chơi

Chu Tự Hằng gật đầu: “Vâng.” Cậu bước tới gần Trần Tu Tề, vỗ vaianh, “Hơn nữa em còn rất muốn chiêu dụ đượcmộtnhân tài nhưanh.”

Microsoft DirectX

“Từ khóa là gì?” Web Crawler đối với Chu Tự Hằng mànóithìchỉ đơn giản nhưmộtbữa ăn sáng.

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng Minh Nguyệt lại rất tự nhiên rướn người đến ôm chặt lấy cổ cậu,nói: “Nhưng chuyện nàythậtsựrất quan trọng.”

Ngụ ý là, sau khi thỏa lòng mong ước rồi, nếu kết quả lại thành công dã tràng,thìcuối cùng lại đành phải tiếp tục phó mặcsựđời, thất vọng buông xuôi.

Hơi men làm tê dại các dây thần kinh củaanh.

Sau khi Chu Tự Hằng rời khỏi đội,anhvà Chung Thần có lẽsẽgặp phải rất nhiều khó khăn.

Chu Tự Hằngđisong song vớianh, giữa hai người cách nhau khoảng nửa mét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lờinóidối chính là, em vẫn còn chưa nghĩ ra.” Chu Tự Hằng nghiêng đầu, nhếch môi cười, “Mà lờinóithậtlà…”

“anhmuốn nghe emnóithậthaynóidối?” Chu Tự Hằngnói.

Chu Tự Hằng muốnnóirằngcôkhônghề mập chút nào, nhìn rất cân đối, khiến cậu lúc nào cũng muốn được ôm, nhưng còn chưa kịpnóithìMinh Nguyệtđãghé sát vào, kéo cánh tay cậu.

Trong bữa tiệc hôm nay, Chu Tự Hằng chỉnóidăm ba câu rồi uốngmộtcốc sữa tươi để đáp lại lời mời rượu của người bên cạnh, nhưnganhthìlạikhôngthể cự tuyệt được bất cứ ai.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng, buổi trưa vô cùng yên tĩnh, lá cây được giónhẹnhàng thổi, nhưng giờ phút này đây, trong căn phòngnhỏbé, lòng Chu Tự Hằngđãkhôngcòn để ý được những thứ khác nữa rồi, mũi cũng chỉ ngửi thấy mùi thơmtrênngười Minh Nguyệt mà thôi.

Nơi này có rất nhiều ngườiđãlập nghiệp thành công trongmộtthời gian ngắn, cũng có ngườithìnhanh chóng bị phá sản, vô số người trẻ ôm ấp những hoài bão và ước mơ, muốn được ở đây gây dựngsựnghiệp, nhưng tỉ lệ thành công cực kì thấp, giống như bong bóng xà phòng vậy, nhất thời tỏa sáng rồi lại dễ dàng vỡ tan.

(Chú giải: Web crawler có chức năng lấy thông tin từ website, trích xuất ra những thông tin người sử dụng cần, đồng thời cũng tìm những link có trong trang web đó và tự động truy cập vào những link đó.)

Đứng giữa thành thị phồn hoa, Chu Tự Hằng chỉnhỏbé nhưmộtcon kiến, nhưng cái đầu lại dám nghĩ rất xa.

Minh Nguyệt cọ mặt vào lòng bàn tay Chu Tự Hằng, vài lọn tóc cũng quấn lấy ngón tay cậu.

Trần Tu Tề quả thực là có hơi dao động với lời của Chu Tự Hằng.

“Emđãxemanhdùng phần mềm Visual basic và OpenGL để vẽ hình học rồi,anhcòn thành thạo cả DirectX nữa.” Chu Tự Hằngnói.

Nhưng cuộc sống của Minh Nguyệtthìlại cómộtchút thay đổinhỏ.

Thửkhôngxoa xemcôlàm gì được nào!

“Emđangkhenanhđấy à?” Trần Tu Tề sửng sốtmộtlúc.

Nụ cười của cậu rạng rỡ trong bóng đêm, khiến cho những ngườiđitrênphốkhôngtự chủ được mà nhìn về phía gốc cây ngô đồng.

Giọng củacôquá yếu ớt, hiển nhiênkhônghề có sức thuyết phục.

anhkhônghề ảo tưởng về việc này, dựa vào biểuhiệncủa cả nhóm, chuyện giành được cúp vàng chỉ còn là vấn đề thời gian.

làmộttập hợp các

Trần Tu Tề cho là mình say rồi nên mới bị ảo giác như vậy.

Chu Tự Hằng giúpcôvén lại tóc ra sau tai, đóng cửa sổ lại,nói: “Buổi tối em phải tập luyện đến khuya sao?”

“Em muốn tự mình lập nghiệp.”

“Emnóivới thầy là cuộc đời rất dài, mỗi người đều có nhữngsựlựa chọn của riêng mình,sẽsống theo cách mà bản thân mong muốn.” Chu Tự Hằng nhìn Trần Tu Tề, “Bây giờ em muốn lập nghiệp, dù kết quả có ra saothìem cũngsẽkhônghối hận, nhưng em rất hi vọng cóanhgia nhập cùng.”

“anhcũng biết mà.” Minh Nguyệt mím chặt môi.

Trần Tu Tề nhìn cái bóng của Chu Tự Hằng, đáp: “Cả hai.”

Trong phòngkhôngcó ai, nhưng hành động của cậu vẫn khiến cho Minh Nguyệt kinh sợ, vội vàng đứng lên rồi lui về saumộtbước: “anhmuốn làm gì?”côấp úng khuyên ngăn, “Bọn mìnhkhôngthể làm chuyện xấu ở đây đâu.”

Cậunóivới Minh Nguyệt: “Vậy từ bây giờ ngày nàoanhcũng đến trường xem em tập nhé.”

“Tháng chínsẽcómộtcuộc thi lớn.” Minh Nguyệt nằm gục xuống bàn máy tính của Chu Tự Hằng, ngápmộtcái, “Cho nên từ bây giờ bọn em phải tập múa mỗi ngày.”

“Thầy Vũ rất nổi tiếng.” Trần Tu Tề đáp, “Nhưng tiếc làkhôngdạy lớpanh.”

.)

“Chúng ta mới lấy được cúp bạc thôi mà.” Trần Tu Tề hơi có phần mất mát, “anhcòn nghĩ nhóm chúng ta ít nhấtsẽcòn cùng nhau kề vai chiến đấu trong hai năm nữa, cuối cùngsẽgiành được cúp vàng.”

giao diện lập trình ứng dụng

Gần tới tháng năm, thời tiếtđãtrở nên ấm áp, phòng luyện tập mở cửa từ sáng, bởi vì cuộc thi còn lâu mới tới, thêm nữa ai cũngđinghỉ trưa, cho nên trong phòng bây giờ chỉ còn có hai người họ.

Nhìncôcó vẻ như vẫn chưa tỉnh ngủ, cứ mơ mơ màng màng, tất nhiên là Chu Tự Hằng rất thích nhìn bộ dạng đángyêunày củacô, cái mặt trắng mềm như bánh nếp vậy.

Minh Nguyệt đỏ mặt tránh né cánh tay của Chu Tự Hằngđanggiơ ra.

“Thếthìtốt quá còn gì nữa.” Chu Tự Hằngđangkhá mất bình tĩnh, đôi chânđangnằm trong bàn tay cậu khiến cho cậu cảm thấy hình như mình bị mắc chứng nghiện chân mất rồi.

Rất hiển nhiên, cậukhôngchỉ chuẩn bị rút lui khỏi đội tuyển ACM, mà còn muốn lôi kéo cả Trần Tu Tề cùngđivới mình nữa.

“anhkhôngbận à?” Minh Nguyệt ngạc nhiên lắm, mở to mắt hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

(Chú thích:

cônhìn nhưmộtcon mèo conđanglàm nũng, nghiêng đầu nhìn Chu Tự Hằng, miệng chu lên, mày chau lại, dáng vẻ đáng thươngnói: “Chiều cũng phải tập, tối cũng phải tập luôn.”

Nhưng cách này hoàn toànkhôngcó hiệu quả, những lọn tóc cứ baynhẹlên rồi lại đáp xuống mặtcôlần nữa, lần này còn chạm cả vào mũi, làmcôlại nhàm chán ngáp thêm cái nữa.

Chỗ của Chu Tự Hằng ở bên cạnh cửa sổ, gió thổi lùa vào mái tóc dài của Minh Nguyệt, làm những lọn tóc chạm vào gương mặt trắng nõn củacô.

Từ thời kì nổi loạn cho đến khi trở nên chững chạc như bây giờ, tính cách của Chu Tự Hằng quả thựcđãthay đổi rất nhiều, nhưngsựcố chấpthìvẫn mãi tồn tại,mộtkhiđãquyết định chuyện gì làsẽkhôngchịu quay đầu.

anhthở dàimộtcái, nhìn lên tòa nhà văn phòng ở gần đây,nói: “Cómộtđợtanhcũng từngđiqua chỗ này, tầng mười hai cómộtcông ty phần mềm domộtđànanhmở ra, hôm nayanhquay lại đây, thấy tầng đóđãđổi thànhmộtcông ty khác rồi.”

Chu Tự Hằng rất đồng tình với ý kiến này, cậu biết Trần Tu Tềđangđưa cho cậu lời khuyên, nhưng cậu vẫn phảinói: “anhcòn nhớ hồi cấp ba trường mình cómộtthầy giáo già nghiêm khắckhông? Thầy Vũ dạy Ngữ Văn ấy?”

Thế mà còn dámnóilà mình học kém môn Văn.

Tiểu công chúa vui sướng muốn bay lên rồi.

Cậukhôngkìm được mà đưa tay véo mácô, cảm nhận xúc cảm trơn mềm dưới các đầu ngón tay.

đa phương tiện

“Tại sao?” Yết hầu cậu khẽ giật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh đèn xe hơi nối tiếp nhaukhôngdứt hòa cùng với ánh đèn đường tạo thànhmộtbiển trời sao sáng lấp lánh, tháng tư ở Bắc Kinh, ngày hay đêm cũng đều đẹp như nhau cả.

Gương mặtcônhanh chóng đỏ ửng cả lên, làn da trắng nõn được phủ sắc hoa đào, làm say lòng người.

“Vậy tiếp theo em địnhsẽlàm gì?” Trần Tu Tề hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hiển nhiên là cậuđãcómộtkế hoạch chu toàn và lâu dài, nét mặt vô cùng tự tin.

Minh Nguyệt đáp: “Vậythìemsẽkhôngchoanhxoa xoa sờ sờ nữa.”

Cậu lắc đầu, cườinói: “Trần Tu Tề, bây giờ chúng ta vẫn còn trẻ mà.”

Vì để che giấusựchột dạ của mình, Minh Nguyệt liền gác chân lên đùi Chu Tự Hằng, làm bộ vênh mặt hất cằm sai khiến: “anhmau xoa bóp chân cho emđi.”

Xung quanh đây toàn là những tòa nhà cao tầng, là khu vực sầm uất nhất ở Bắc Kinh, cùng vớisựphát triển về khoa học kỹ thuật chính làsựphát triển về kinh tế, do đó các nhân viên văn phòng cũng càng phải năng suất hơn, buổi tối chín giờ nhưng trong các phòng làm việc vẫn còn sáng đèn, nổi bật qua cánh cửa sổ thủy tinh, nhìn bắt mắt hơn cả ánh trăng.

côđể hai bàn chân trắng nõn lên đầu gối cậu, còn dùng đầu ngón chân cọ vào người cậu nữa.

Trần Tu Tề có cảm giác là mình bị rơi vào bẫy của Chu Tự Hằng rồi, ánh đèn neon làm nền phía sau lưng Chu Tự Hằng, cậu đút tay vào túi quần, gương mặt cực kìanhtuấn, lại có phong thái của tuổi trẻ, nhưng Trần Tu Tề nghĩ rằng, Chu Tự Hằng bản chất còn làmộtngười rất khéo léo và ranh ma nữa.

Chiêu hạ mình cầu hiền tài làmộtphương pháp làm lung lạc lòng người rất hiệu quả, Chu Tự Hằng hoàn toànkhôngtiếc mở lời khen ngợi Trần Tu Tề, huống hồ lời cậunóiđều làsựthật.

Tất nhiênkhôngphải rồi, Minh Nguyệtnóithầm trong lòng, người háo sắc chính làcôđây.

Tiếp theo đó, cậusẽthuyết phục nốt cả Chung Thần luôn.

Chu Tự Hằng đáp lại bằngmộtnụ cười chân thành.

Minh Nguyệt bị cậu cù nên hơi nhột, ngón chân hơi co rúm rồi lại buông lỏng, cười khanh kháchmộttrận rồi mớinói: “Nhưngcôgiáo cảm thấy cân nặng của em hơi vượt chỉ tiêu, muốn em giảm cân.”

Chu Tự Hằng cười tươinói: “Trong tiết học cuối cùng, thầyđãdạy emmộtcâu này, ‘Có người từ quan về quê cũ, có người đèn sách suốt đêm thâu.’, thầy hỏi em có cảm nghĩ gì về câu này.”

“Ừ,anhbiết.” Cậu cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ thắm củacô.

Vốn làmộthọc bá chân chính,anhcó tài năng xuất chúng và rất giỏi phát huy sở trường của bản thân, nhưng lại cómộtđiểm yếu đấy làkhônggiỏi giao tiếp với mọi người, cũngkhôngquen việc uống rượu xã giao.

“Câu thơ này còn có nửa đoạn sau nữa.” Trần Tu Tềnói, “Thiếu niênkhôngbiết cảm giác buồn, về già mới thấy đường khóđi.”

khôngchỉ bị ảo giác mà đầu ócanhcòn trở nên rối bời,khôngthể bình tĩnh suy nghĩ được, lúc bước ra bên ngoài nhà hàng, gió mát thổi vào mặt mới khiến choanhtỉnh táo hơnmộtchút.

rõràng làcôhiểu lầm rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95