Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93
Nhưngcôkhôngnỡ xa cậu chút nào, cực kì cực kìkhôngnỡ.
Cả đội huấn luyện, cộng thêm mấy nhân viên phụ trách, tổng cộng chừng ba mươi người, lúc này hơnmộtnửa đềuđangcúi đầu.
Cóthậtlà như thếkhông? Minh Nguyệt thầm nghĩ.
Trần Tu Tềkhôngđể ý đếnsựthất thố của đànanh, chỉ đáp: “hiệngiờanhđanglàm tổ trưởng tổ kế hoạch.”
Vừanóixongthìđànanhliền phản bác ngay: “Có cái rắm! Nào có được làm tổ trưởng, chỉ là phó tổ trưởng thôi!”anhcười nhạt, lảo đảo đứng dậy khỏi ghế, “Gì mà hạng nhất với chả giải vàng, tất cả đều vô dụng hết.”
Chu Tự Hằngkhôngmấy tỏ ra hãnh diện khi giành được giải bạc, nhưng huấn luyện viênthìvẫn cho rằng phải nên ăn mừngmộttrận, đội trưởng và huấn luyện viên đều nghĩ là tiểu đội này trong tương laisẽcòn gặt hái nhiều thành công hơn nữa, cho nên cực kì coi trọng, tiệc ăn mừng được làm rất hoành tráng, địa điểm là ởmộtnhà hàng khá đắt đỏ ở Bắc Kinh, có cả chỗ ăn lẫn chỗ chơi.
Trần Tu Tềkhôngnóigì nữa.
cômím đôi môi đỏ hồng, hai mắt mởthậtto, cố gắng hết sức để cho người ta tin lời mìnhnói.
Vìsựtin tưởng ấy, kì nghỉ đông năm nay Chu Tự Hằngkhôngvề nhà mà tiếp tục cùng đồng đội luyện tập cho cuộc thi, mọi ngày lễ cũng bị cho vào quên lãng,mộtlòngmộtdạ cắm đầu vào việc học, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chung kết thế giới vào tháng tư năm sau.
Gạch men và vách tường đều là màu trắng, nhưng màu da củacôthoạt nhìn còn trắng sáng hơn nữa.
Chu Tự Hằng cực kì say mê và tâm huyết trong việc học, Minh Nguyệt cho rằng việcđidu học làmộtcon đường đúng đắn để làm tăng trình độ của bản thân.
Cái rét tháng bađãquađi, bầu trời quang đãng trải dài giống nhưmộttấm lụa.
Ánh mắt của cậu phản chiếu cảnh xuân, giọngnóivô cùng chân thành.
“Vậy đây là lần thi đấu thứ mấy của bọn họ ạ?” Có lẽ vì tuổi cònnhỏnên Chung Thần cực kì nghe lời haianhlớn, cậukhôngđể Trần Tu Tề phảinóichuyệnmộtmình, lập tức phụ họa theo.
Nhưng có lẽ vìđãngấm men rượu, hoặc bị điện thoại từ cơ quan làm ảnh hưởng đến tâm trạng, cũng có thể là vì huấn luyện viênđãra về trước, cho nên sau khi vào phòng hát karaoke, đànanhnày bắt đầunóinhững lời hoàn toàn trái ngược với lúc trước.
Trần Tu Tề vỗ vai Chung Thần,nói: “Lần thứ ba.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cửa ra người đến ngườiđi, tiếngnóichuyện truyềnđirất xa, nhưng Chu Tự Hằng chỉnóiđủ để Minh Nguyệt nghe được.
Trong chiếc cặp màu đenkhôngchỉ có cái laptop củaanhmà còn cả tấm huy chương bạcđãgiành được từ cuộc thi nữa, toàn bộ các ACMer hàng đầu thế giới tụ chung lạimộtchỗ, giải bạc cũng đủ khiến cho người ta tự hào, cho nên tâm trạng vui sướng của Trần Tu Tề lúc nàythậtsựrất khó để diễn tả, giọngnóicũng cực kì phấn chấn.
thậtvậy sao?
“Ừ, sinh viên năm tư rồi.” Trần Tu Tề to giọng hơnmộtchút.
Tháng tư năm 2007, tất cả mọi nỗ lực của bọn họđãđược đền đáp.
Có nhiều bài phải suy nghĩ suốt cả đêm, trong mười mấy cách giải phải chọn ra được cách làm đơn giản và tối ưu nhất.
Trong lòng Trần Tu Tề dâng lênmộtcảm xúc rất khó tả.
Minh Nguyệtkhôngngẩng đầu lên nhìn Chu Tự Hằng, nhưng taythìvẫn nắm chặt tay cậu, sờ vào lớp chai dày thô ráp, gần như các đầu ngón tay nào cũng đều có.
Đànanhvỗ vai Trần Tu Tề, ân cần dạy bảo: “Tham gia mấy cái này chỉ tổ lãng phí thời gian và công sức thôi, đàn em ạ,anhđây dùng chính kinh nghiệm của mình đểnóicho em biết,khôngđáng đâu!”
Ngày Chu Tự Hằng về nước, thời tiết đẹp vô cùng.
“Tiếnganhtốtkhôngcó nghĩa là phải ra nước ngoài học.”
côcó xem qua quy tắc cuộc thi ACM, tất cả đề bài đều được viết bằng tiếnganh, khi giải đề cũng phải dùng tiếnganh, tuycôcó thểnóitiếnganhlưu loát nhưng lạikhôngđọc hiểu được mấy từ ngữ chuyên ngành đó, mà Chu Tự Hằngthìchỉ trong bảy thángđãcó thể nắm giữ hết toàn bộ kiến thức rồi.
“Bốanhkhôngchấp nhận bằng cấp của các trường nước ngoài.” Cậu đưa ramộtđáp án khiến cho người ta á khẩu.
Bữa tiệc cứ thế kết thúckhôngmấy vui vẻ gì.
Dĩ nhiên làkhôngrồi, điểm mấu chốt trong vấn đề này hai người đều tự ngầm hiểu lẫn nhau, nhưngkhôngainóira.
Minh Nguyệtnhẹgật đầu, hỏi: “Có hợp với emkhông?”
Năm tư rồi.
Chu Tự Hằng để ý hôm nay Minh Nguyệtkhôngchỉ dùng đồ trang sức đơn giản mà cònđimộtđôi giày cao gót nữa, chiếc áo khoác gió màu đỏ cùng với chiếc áo sơ mi cổ chữ V ôm sát thân hình duyên dáng củacô, dáng vẻ cực kì nữ tính và điệu đà.
Đànanhnày khoảng 26 tuổi, mặc vest đến, giữa hai hàng lông màyhiệnlên chút mỏi mệt, qua lời giao phó của huấn luyện viên,trênbàn tiệcanhluônnóinhững lời khích lệ tinh thần cho các đàn em, giọng điệu thành thục lại khéo léo, rất dễ dàng thu hút được các đàn em còn chưa bước vào xã hội chăm chú lắng nghe.
“Ông đây…ợ…” Đànanhvỗ ngực mình, ợmộthơi, mùi rượu nồng phả vào người bên cạnh, “Ông đâyđãcó hai giải vàng khu vực châu Á, luyện tập ròng rã suốt bốn năm trời, vậy mà các em đoán thử xem,hiệngiờ tôiđanglàm cái gì?”
“nóinhư cái nhà hàng Thịnh Quang này, ông chủ có gia tài bạc vạn, lại chỉ cómộtđứa con trai duy nhất, chẳng phải làm cái gì cũng có cơm no áo ấm.” Đànanhbuồn bực uốngmộtngụm rượu, ngồi phịch xuống ghế salon.
Trần Tu Tề vẫn còn tiếp tụcnói: “Bọn họ dùng bốn năm để giành được chức vô địch, tuy khá vất vả nhưng bây giờ bọn họđãnhận được lời mời làm việc cho IBM và Microsoft rồi, vào công ty làsẽđược bồi dưỡng thêm nữa, nếu làanhthìanhcũng chấp nhận đánh đổi thời gian của mình để được như họ.Hơn nữa cho dùkhôngđược mời làm việcthìchỉ cần dựa vào tấm huy chương vàng ACM làđãcó thể xin học bổng du học được rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhmộtlần nữa vỗ vai Trần Tu Tề: “Biết vì saokhông?”
Trần Tu Tề liếc nhìn Chu Tự Hằng, thấy cậu vẫn chỉ ngồi yên,khôngnóimộtlời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Tu Tề nghe vậy, lạimộtlần nữa liếc nhìn Chu Tự Hằng.
mộtcâu th* t*c này khiến cho cục diện trở nên yên ắng, tiếng chai rượu bị đập vỡ cực kì vang dội.
Lúc này trời vẫn còn hơi se lạnh, Minh Nguyệt mặcmộtcái quần jean xanh, áo sơ mi trắng và khoác thêmmộtchiếc áo khoác mỏng màu đỏ bên ngoài, hai chân thon gầy thẳng tắp, nhìn vô cùng nổi bật.
Nhiệt độ tăng lên khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, Trần Tu Tề bước xuống máy bay,trêntay xáchmộtcái cặpnhỏ, vừađivừanóivới Chu Tự Hằng: “Chúng ta vừa về là thời tiết cũng thay đổi luôn rồi.”
Chương 93
Chu Tự Hằng bướcthậtnhanh đến chỗcô.
Chu Tự Hằng bị lâysựvui vẻ củacônên cũng cười theo, suy nghĩmộtchút lại sửa lại lờicônói: “Có lẽ vì em muốnđiđónanh, cho nên thời tiết mới thay đổi như thế đấy.”
Chu Tự Hằng mím môi,nhẹnhàng “Ừ”mộttiếng.
Ngồi bên cạnhanhlà Trần Tu Tề, Chung Thầnthìcònnhỏtuổi nênđãvề trước.
Trần Tu Tề từ nhà vệ sinhđira, đúng lúc nghe thấycôgáitên Thường Diệc Hàm đó tỏ tình với Chu Tự Hằng.
“Rất hợp.” Chu Tự Hằng thu hồi tầm mắt, tay ôm vai Minh Nguyệt, tiện đà kéo lại áo khoác chocô, “Sao tự nhiên em lại trang điểm vàđigiày cao gót thế?”
Là đội duy nhất của trường vượt qua vòng đấu loại, huấn luyện viên và đội trưởng chỉ hậnkhôngthể truyền hết kinh nghiệm và kiến thức mà mình có cho bọn họ, lòng vô cùng kì vọng vào đội, ngày ngày gia tăng độ khó của đề, mỗi dạng bài ít nhất phải làm đến hai ba trăm đề mới đủ.
Đội vô địch năm nay quảthậtrất giỏi, hoàn thành được nhiều đề nhất trong thời gian cho phép, phá vỡ kỉ lục của năm ngoái.
Cậu cómộtbóng lưng cao ngất, phong thái cũng cực kì xuất chúng.
“Tại sao ạ?”
Bên ngoài tiếng xe cộ bấm còi ầm ĩ, Minh Nguyệt phải cố căng tai ra để nghe thấyrõcâu trả lời của Chu Tự Hằng.
Qua lời dạy bảo của mấyanhcùng phòng, Chung Thần biếthiệngiờ Chu Tự Hằng lạiđangphát bệnh “Tương tư” rồi, cho nên cậu để mặc cho Chu Tự Hằng tìm kiếm Minh Nguyệt trong đám đông, tiếp tục quay sangnóivới Trần Tu Tề: “Bọn họ tham gia lần ba rồi, thếthìđều là sinh viên năm tư đúngkhôngạ?”
*
Trời trung học Trần Tu Tề cũng làmộthọc sinh rất nhiệt huyết, nhưnganhvẫn luôn chỉn chu và nghiêm túc trong chiếc áo sơ mi đồng phục được cài cả cúctrêncùng, rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài như lúc này.
Huấn luyện viên còn mời tớimộtđội viênđãtốt nghiệp, từng đạt hai giải vàng cuộc thi ACM, sau khi tốt nghiệp liền được nhận vào làm tạimộtcông ty làm về công nghệ thông tin, giờđangđảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ kế hoạch.
Trần Tu Tề hơi nhấn mạnh vào chữ “Giống chúng ta”.
Minh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ Trần Tu Tềnóichuyện có phần kích động, cho là bọn họ xảy ra mâu thuẫn gì, lúc Chu Tự Hằng đến gần,côdịu dàng hỏi: “Cácanhvừa mớinóichuyện gì thế?”
Minh Nguyệt lập tức cúi thấp đầu.
Trong mấy tháng ngắn ngủi, Chu Tự Hằngđãviết được mười vạn số liệu.
“…Ai cũng bảo là thi ACMsẽcó tương lai, rồithìlà các phép tính là mấu chốt của việc lập trình, có thể rèn luyện tư duy logic, nắm giữ kết cấu và hình thức này nọ…” Đànanhdùng sức nới lỏng cà vạt, uốngmộtngụm rượu, ngón tay chỉ vào sàn nhà, “anhnóicho các em biết, toàn là cái rắm hết!”
Chu Tự Hằng cầm taycô, khềunhẹlòng bàn tay,nói: “So với cuộc thi vòng loại châu Áthìkhó khăn hơn nhiều, đối thủ cũng mạnh hơn, cho nên bọnanhchỉ giành được giải bạc.” Cậu dừng lạimộtchút rồi bổ sung, “Nhưng tiền thưởngthìnhiều hơn, 1500 USD, toàn bộsẽđưa hết cho em.”
Chu Tự Hằngkhôngđáp lại Trần Tu Tề, mắt nhìn về phía trước, xuyên qua đám đông, dáng vẻ có phần sốt ruột.
Tuy vậy nhưng Trần Tu Tề vẫn phấn chấn lắm,anhcầm chắc cái túi đựng laptop, quay sangnóichuyện với Chung Thần: “anhnghenóiđội vô địch năm nay hồi mới dự thi trận chung kết lần đầu tiên, cũng giành được giải bạc giống chúng ta đấy.”
Những lời này lọt vào tai Chu Tự Hằng, cậu dừng lạimộtchút, đúng lúc nàythìMinh Nguyệt xuấthiệntrong phạm vi tầm mắt của cậu.
Lúc ra về cómộtcôgáigọi Chu Tự Hằng lại.
Chu Tự Hằng nắm tay Minh Nguyệt, mỉm cười kéo lại gần, để chocôtiến sát vào mình hơn.
Chỉ làmộtcâunóiđơn giản nhưng lại vô cùng ngọt ngào, Minh Nguyệtnói: “Emđanghỏi chuyện thi thố củaanhmà.”
Nhưng lời này Minh Nguyệtkhôngthểnóira,côkhôngmuốn Chu Tự Hằng bị kẹp giữa tìnhyêuvàsựnghiệp, nếu phải lựa chọnsẽrất khó khăn.
khôngthấy cậu phản bác gì, nên Trần Tu Tề cho rằng Chu Tự Hằngđãnghe lọt tai lời mìnhnói, mục đích củaanhđãđạt được rồi, lập tức dẫn Chung Thầnđitheo lối ra khác, cho Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt cókhônggian riêng tư.
Cậukhônghềnóidối, chỉ là bỏ quamộtnửa đoạn sau thôi.
Minh Nguyệt thầm nghĩ, mớiđiMỹmộtchuyến thôi mà tài ănnóicủa cậuđãtiến bộ vượt bậc như vậy rồi, làm chocôxấu hổ c·h·ế·t mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là nhà hàng thuộc sở hữu của tập đoàn Thịnh Quang, đànanhkia nhắc đến vấn đề này, lạikhôngngờ là con trai của ông chủ tập đoàn cũngđangcó mặt tại đây.
“Màu son của em đẹp lắm.” Cậu nhìn vào phần cổ và ngực trắng nõn củacô, nhưng lại lên tiếng khen màu soncôđangđánh.
Minh Nguyệt mỉm cười, vìđiđón Chu Tự Hằng nêncôđãcố ý sửa soạnmộtchút, cho nên sáu giờ sángcôđãthức dậy rồi, nhưngcôkhôngmuốnnóivới cậu những điều này, hỏi ngược lại: “anhở Mỹ thấy thế nào?”
“khôngbiết ạ.” Trần Tu Tề cầm lấy chai rượu trong tayanhrồi để lên bàn.
Có lẽ là nghé conkhôngsợ cọp, hoặc hôm ấy cả độiđãthi đấumộtcách quá xuất thần, haynóiđúng hơnthìthực lực của ba ngườiđãđạt đếnmộttrình độ nhất định, Chu Tự Hằng thay mặt cả đội, ở bang Texas của nước Mỹ, trịnh trọng nhận về tấm huy chương bạc.
Từ góc nhìn của Chu Tự Hằng, có thể nhìn thấy gò mácôđãửng hồng, cặp lông mi rất dài và cong, đường nét gương mặt vô cùng hài hòa, màu sontrênmôi rất đẹp và phù hợp vớicô.
“đangnóichuyện thời tiết.” Cậu nghiêm túcnói, “Trần Tu Tề bảo hôm nay thời tiết thay đổi trở nên tốt hơn rồi.”
Chung Thầnkhônghiểuẩný củaanh, chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc, gương mặt trắng trẻo non nớt đỏ bừng lên, như thểđãnhìn thấy đượcmộtcon đường tương lai tươi sáng rộng mở qua lờinóicủa Trần Tu Tề.
Minh Nguyệtkhôngnghi ngờ gì, nghe cậu nhắc đến thời tiếtthìcũngnóitheo: “Mấy hômanhđiMỹ trời mưa suốt thôi, nhiệt độ lại cực kì cực kì thấp nữa.”
Chu Tự Hằng đáp: “Trừ việc rất nhớ em rathìtất cả đều ổn.”
Mà đànanhthìvẫn tiếp tụcnói: “Bây giờanhlàm việc ở công ty kia, tất cả mọi người đều gọianhlà tổ trưởng, việc gì cũng nhờanhlàm, gặp trục trặc hay thay đổi cũng bảoanhchịu trách nhiệm, nhưng mọi kết quả, thành tích, công laothìđều đứngtrêndanh nghĩa của người tổ trưởngthật, còn phó tổ trưởng làanhđâythìkhôngbiết bị némđinơi nào!”
Minh Nguyệt nắm vạt áo cậu, tựa như vô ý hỏi thăm: “Em nghenóicó nhiều công tysẽnhận những tuyển thủ giỏi về làm thực tập sinh,mộtsố trường đại học ở nước ngoài cũng có tiếp nhận những sinh viên đoạt giải.”cônhìn xuống đường, giơ chân đámộthòn sỏi, “Đề thi cácanhlàm đều được viết bằng tiếnganh, nếu làm bài thi GREthìnhất định cũngsẽđạt điểm cao, vậy sau này liệuanhcóđidu họckhông?”
Minh Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của Chu Tự Hằngđanglướttrênngười mình, cuối cùng dừng lại ở phần xương quai xanh.
“Bởi vì cái người tổ trưởng kia có xuất thân tốt, cómộtgia đình tốt,mộtngười bố tốt!” Đànanhcăm phẫnnói, “Học lắm như thế, đọc nhiều sách như thế, kết quả cũngkhôngsánh bằng với người có tiền!”
“Nhưng ngàyanhtrở về, thời tiết đúng làđãtốt hơn nhiều.” Minh Nguyệt híp mắt cười thỏa mãn, nhìn như tiểu hồ ly.
Mười giờ sáng, ánh nắng xuyên qua khung cửa kính ở sân bay, chiếu vào lớp gạch men, Chu Tự Hằng bước qua những tia nắng, sải bước rất nhịp nhàng, nhưng vì bước dài nên là ngườiđiđầu trước cả nhóm.
Trong phòng chỉ có ánh đèn mờ ảo, chai rượu bị đổ khiến mùi rượu nồng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.