Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92


Tuyếtthìđangrơi đầy bên ngoài cửa sổ, nhưng cậu ở trong phòngthìlạiđanglâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, bịmộttiểu hồ ly tinh quấn chặtkhôngthể thoát ra được.

Chương 92 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái chữ “học được” nàykhôngđơn giản chỉ là học đan các hoa văn phức tạptrênchiếc khăn quàng cổ, Chu Tự Hằng thầm nghĩ.

Câu hồn đoạt phách.

Nhưng cậu pháthiệnra rằng, năng lực học tập của Minh Nguyệt cũng cực kì xuất sắc, thậm chí còn biết áp dụng vào thực tế nữa.

Chu Tự Hằng bế Minh Nguyệt lên, đặtcôxuống giường,nhẹnhàngnói: “Ừ.”

Chu Tự Hằng làmộthọc sinh giỏi ham học, dựa vào khả năng trời phú, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, cậuđãgiành được huy chương vàng khu vực châu Á, hơn nữa tháng tư sang năm còn được tranh tài giành chức vô địch với các tuyển thủtrêntoàn thế giới.

“Em biết.” Minh Nguyệt ngắt lời cậu.

Nhưng cậu vẫnnói“Tới đây thôi”.

Tuyết rơi đầy bên ngoài khung cửa sổ,trênlớp kính phủmộttầng sương mờ, Chu Tự Hằngkhôngnhìn thấyrõcảnh ngoài trời, chỉ thấp thoáng trông thấy ánh đèn đường lúc sáng lúc tối lần lượt lóe lên.

Chu Tự Hằng kịp thời phản ứng: “Là doanhkhôngsuy nghĩ kĩ…”

Chu Tự Hằng chocômộtcâu trả lời chắc chắn: “Chưa từng.”

Trong ánh đèn neon, từng bông tuyết được biến hóa thành những màu sắc khác nhau, thành phố trong đêm tuyết rơi vẫn còn chậm chạp chưa chịuđingủ, Chu Tự Hằng cũng vậy.

Minh Nguyệt tin tưởng lời cậunói, hơn nữa còn vì thế mà gia tăng thêmsựdũng cảm,côđưa tay gạt bỏ lớp che đậy duy nhấttrênngười cậu,nhẹnhàngnói: “Vậy để em dạy choanh.”

Vất vả lắm cậu mới nặn ra đượcmộtchữ, hai taiđãđỏ rực cả lên.

Minh Nguyệt mặcmộtcái váy lụa mỏng màu tím nhạt, mỏng manh và quyến rũ,đichân trần, Chu Tự Hằngkhôngcần nhìn kĩ cũng biết làcôkhôngmặc nội y.

“Có rất nhiều cách…” Minh Nguyệt cầmmộttay cậu, ghé sát vào tai cậunóivài câu, sau đó lại mong đợi hỏi: “anhchọn cách nào?”

Chu Tự Hằng nhìn xuống, đập vào mắt chính là phần cổ trắng nõn mảnh mai của Minh Nguyệt, mùi hương thiếu nữ thầm kín truyền vào mũi, đánh thức mọi giác quan, tạo thành lực hấp dẫn cực lớn đối với cậu.

“Là cách này đúngkhông?” Minh Nguyệt chỉ tay vào đôi môi đỏ tươi của mình,khônghề tỏ ra khó xử chút nào, trong nét ngượng ngùng còn xen lẫn cảsựmừng rỡ, như thể vì sắp được thực hành mà bừng bừng khí thế vậy.

Bàn tay trắng mềm của Minh Nguyệtnhẹnhàng đặt lên cơ bụng Chu Tự Hằng.

Xúc cảm ấm áp và ướt átđãtạo thànhmộtkỉ niệm ấn tượng và khó phai trong ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của Chu Tự Hằng.

Minh Nguyệt lập tức tha thứ cho Chu Tự Hằng, nhận lấy cái thẻ rồinóitiếp lời của cậu: “Mặc dù chỉ có năm ngàn, nhưng cũng đủ để chứng minh rằnganhrấtyêuem.”cônắm chặt cái thẻ trong lòng bàn tay, dáng vẻ rất chân thành, giọngthìmềm nhũn đángyêunhưng lại rất kiên định.

Dưới ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc của cậu, Minh Nguyệtkhôngthểnóidối, đành phải thànhthậtkhai báo: “Chương Chi Vi ạ.”nóixong lại bổ sung thêm, “Em có xem quamộtbộ phim.” Sắc hồng dần dầnhiệnlêntrêngò mácô.

Mắt củacôrất đẹp, thần thái lại quyến rũ c·h·ế·t người, khiến Chu Tự Hằngkhôngphản ứng lại được.

Dải lụa buộctrêncổ Minh Nguyệt rơi xuống đất, quấn quanh châncô.

Chu Tự Hằng gần như hít thởkhôngthông, đầu óc trống rỗngkhôngcòn nghĩ được gì nữa.

Cho nên đến tận giờ phút này, cậu vẫn chưa từngmộtlần ngồi xem thể loại phim đó, mànóithậtlà cũngkhôngcó ý định xem.

Cậu đưa mắt nhìn ra xa, nhưng Minh Nguyệt biết là trong lòng cậuđangcực kì mất bình tĩnh,côcó thể nghe thấyrõràng tiếng tim cậu đập mạnh, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậuđangngàymộttăng cao.

Nhất định làđãcó chuẩn bị từ trước.

Cậukhônghề cảm thấy lạnh, ngược lại còn thấy nhiệt độ cơ thể ngàymộttăng lên.

Cậukhôngnóilời nào, Minh Nguyệt lại cho rằng cậuđangnhẫn nhịn.

Tuykhôngtrang điểm nhưng mặtcôvẫn nhẵn nhụi như men sứ, hai má lại ửng hồng, đôi mắt to tròn ngập nước.

Hai ngày trước, trong trận đấu với toàn những cao thủ, cậu vẫn có thể bình tĩnh bày mưu tính kế, thoải mái đối mặt với áp lực và những đề toán phức tạp,khônghề bối rối căng thẳng như lúc này, đây thựcsựlàmộtthứ cảm xúc vừa hạnh phúc ngọt ngào nhưng cũng đầy đau khổ.

Cậu chỉ biết là… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vậy bọn mình đừngnóicho bố biết.” Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Chu Tự Hằng chăm chú.

“anhđưa thẻ cho em vào lúc này làmộthành động cực kìkhôngđúng đâu nhé.” Minh Nguyệt gối lên cánh tay Chu Tự Hằng, dáng vẻ nghiêm túc lấy ngón tay chọcnhẹlồng ngực cậu.

Cậu vẫn cònđangthở hổn hển, giọngnóicũngkhôngnhẹnhàng như bình thường, tâm trạng vô cùng căng thẳng, tiếng tim đập thình thịch mỗi lúcmộtrõràng hơn.

Hơn nữa còn mềm mại vô cùng.

Cậu cực kì cực kì muốn.

Mà cậuthìvừa bị hồ ly tinh hút mất sinh khí rồi.

Khắc cốt ghi tâm.

Những lời miêu tả trong giờ sinh học cùng với những hình ảnh kiều diễm trong giấc mơ cũng đủ để cậu hiểu ra nhiều điều rồi.

Chu Tự Hằng mới vừa từ phòng tắmđira, chỉ quấnmộtcái khăn tắm trắng quanh hông, mái tóc đen vẫn còn ướt, nước chảy xuống rồi lăn dọc theo lồng ngực khiến cậu thấy hơi lạnh, nhưng nhiệt độtrênngười Minh Nguyệtthìlại rất cao.

“anhcảm thấy thế nào?” Sau khi s·ú·c miệng xong, Minh Nguyệt hỏi cậu.

Lời cậunóilàthật,thậtsựcậu chưa từng xem, lúc còn làmộtđứa trẻ nổi loạn, cậu còn chưa kịp nhận lấy cái đĩa phim mà Chu Xung đưa, sau đó cậu lại tỉnh ngộ nên dành hết thời gian cho việc học, còn bây giờ khiđãvào đại học rồi, bạn cùng phòng của cậu có ngườithìngây thơ như trẻ con, có người lại chưa đủ tuổi vị thành niên.

Chắc là đầu óc choáng váng quá rồi, sắc đẹp khiến cho lý trí của cậu mất sạch, huống hồ ngườiđangnằm trong ngực cậu lại còn làmộttiểu hồ lyđãtu luyện thành tinh nữa chứ.

Làsựtin tưởng hết lòng,khôngmộtchút toan tính vụ lợi.

côcắn môi, hàm răng trắng nõn cùng đôi môi đỏ mọng vô cùng k*ch th*ch thị giác, nét mặt có chút ngượng ngùng, hành động lại cực kì bạo dạn.

Chu Tự Hằng hoàn hồn, cố gắng giữ tỉnh táo,nói: “Em biết là chú Minh…”

Đúng là như vậythật.

Minh Nguyệt cảm thấy khả năng kìm chế của Chu Tự Hằng tốt hơncônghĩ rất nhiều, có lẽ việc khiến cậu e ngạikhôngphải làsựtức giận của Minh Đại Xuyên, mà là lời hứa của cậu giành cho Minh Nguyệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhưnganhcòn chưa nghiệm thu thành quả học tập của em mà.” Trước khi Chu Tự Hằng bỏ tay khỏi hôngcô, Minh Nguyệt nhanh chóng giữ tay cậu lại.

Chu Tự Hằng còn chưa kịp phản ứngthìđãbịcôrút khăn tắm xuống.

Thể loại phim gì mà lại cung cấp kiến thức về mấy chuyện này chocô? Thể loại phim gì mà lại dạy chocôcái trò tự thắt nơ cho chính mình để làm quà sinh nhật? Trong lòng Chu Tự Hằngđãcómộtđáp án.

“Tới đây thôi.” Chu Tự Hằngnói, “anhđãnhận được quà sinh nhật của em rồi.”

Mà trong đôi mắt ấy, chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của cậu.

Cậu dựa lưng vào thành giường, để Minh Nguyệt dịu dàng hôn mình, dọcmộtđườngđixuống dưới, mái tóc dài mềm mại như dải lụa buông xõa sau bờ lưng trơn bóng củacô, có những lọn tóc lại rủ xuống rồi chạm vào bụng cậu.

“anhđãtừng xem chưa?” Minh Nguyệt hỏi ngược lại cậu.

Dáng người của cậu cực kì đẹp, đường nétrõràng, lồng ngực phập phồng vì hít thở mạnh, dường như bên trongẩnchứamộtnăng lực cường đại, tuy việc học bận rộn nhưng cậu vẫnkhôngquên rèn luyện sức khỏe, ngày nào cũng giành chút thời gian để chạy bộ, thói quen này khiến cho cậu có cơ bụng đẹp và vóc người săn chắc.

Trong lòng Chu Tự Hằngđangcó hai luồng tranh cãi, mà chủ đề tranh cãithìkhôngcầnnóicũng biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côlại tiến gần cậu hơnmộtchút, gần như dựa sát vào ngực cậu: “Chúng mình dùng cách khác.”

Cómộtgiọngnóivang lên trong lòng cậu.

“Bố emsẽtức giận lắm đấy.” Chu Tự Hằngkhôngdám ôm Minh Nguyệt, cậu hít sâumộthơi, bụng căng cứng lại.

Mắt của cậu vẫn cố địnhtrênkhuôn mặtcô.

Trong lòng Chu Tự Hằngđangdao động kịch liệt, từng đợt sóngkhôngngừng nhấp nhô lên xuống trong tâm trí, cho nên cậu cúi xuống hôn lên môi Minh Nguyệt, c*n m*t cái lưỡi thơm mềm củacô, cho đến khi môicôsưng đỏ, hô hấp cũng trở nên khó khănthìmới chịu buông ra.

Cậu nênnóithế nào đây? Chu Tự Hằng vô cùng bối rối, cũng có thể vì họckhônggiỏi Văn nên cậukhôngthể nghĩ ra những câu chữ phù hợp.

Lời này Chu Tự Hằngkhôngnóira, nhưng trong đầu cậu chỉhiệnlên đúng hai câu đó thôi, cho nên cậukhôngnóigì, chỉ gật đầumộtcái.

“thậtrathìanhcũng cómộtmón quà muốn tặng em.” Cậu honhẹ,nóilảng sang chuyện khác, với tay cầm lấymộtcái thẻ ngân hàngtrêntủ đầu giường đưa cho Minh Nguyệt: “Trong này là tiền thưởnganhnhận được sau cuộc thi.” Cậu vốn rất hài lòng với thành quả mà mình đạt được, nhưng lúc này lại cảm thấy hơi xấu hổ, “Mặc dù chỉ có năm ngàn…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng thầm nghĩ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92