Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 90
Vìkhôngmuốn Chu Tự Hằng cảm thấy bị ép buộc khikhôngđược chọn nhóm, đội trưởng lại kiên nhẫn giới thiệu: “Người đó cũng cùng khoa với em, tuy chỉ hơn emmộtkhóa nhưng lại có kĩ năng cực kì nổi trội, trong số bọnanhcó rất nhiều người muốn được cùng đội với cậu ta, nhưng cậu tađãtừ chối hết.”
“Vậyanhđãlàm được bao nhiêu đề rồi ạ?” Chu Tự Hằng hỏi.
Nghĩ xongcôcũngnóira miệng luôn: “Hai người họ có giỏi thế nàothìem cũng chỉ thíchanhthôi.”
Bàn tay củaanhgiơ ra giữakhôngtrung, vài giây sau, Chu Tự Hằng đưa tay ra bắt: “Mong đượcanhchỉ bảo nhiều hơn.”
“Em ấy tốt đẹp về mọi mặt, còn tôithìcái gì cũng tệ.” Chu Tự Hằng cong môi cười nhạt, dáng vẻ có hơi xuất thần.
Chu Tự Hằng thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Cuộc thi khu vực châu Á được tổ chức ở năm địa điểm, nhóm của Chu Tự Hằng rút thăm trúng vào Thành Đô
Đội trưởng nhìn Chu Tự Hằng, thấy cậukhôngtỏ thái độ gìthìtrong lòng lại cho là Chu Tự Hằngđangcố giữ bình tĩnh, lại cố gắngnóithêm: “Mặc dù trong cuộc thi ACM, chỉ cần em quyết tâm cố gắng bằng bất cứ giá nàothìnhất địnhsẽđược đền đáp xứng đáng bằng vị trí thứ nhất, nhưngthậtra cũngkhôngđúng hoàn toàn, muốn giành được huy chương vàngthìyếu tố lớn nhất vẫn là phải có IQ cao.”
Minh Nguyệtkhôngnhìn, lạimộtlần nữa đánh trống lảng: “Vậyanhcó tự tinkhông?”
Nụ cười của cậu nhìn rất đẹp, khiến cho người takhôngthể rời mắt, Minh Nguyệt đành phảinóisang chuyện khác để phân tánsựchú ý: “Lần thi đấu này cácanhphảiđibao lâu?”
côcho rằng hành động nàysẽkhôngbị ai nhìn thấy, nhưng lại vừa vặn bị Tiết Nguyên Câu bắt gặp, cậu ta đứng sau giá sách nhìnmộtlúc, sau đó yên lặng rờiđi.
Chu Tự Hằng vừa lo ủ ấm tay cho Minh Nguyệt, vừakhôngkìm được mà khềunhẹchóp mũicô: “Cho nên em cũng đan choanhmộtcái khăn hả?”
Chu Tự Hằng liền cúi xuống hôn lên mắtcô.
Những lời này được Minh Nguyệt giấu kín dưới đáy lòng.
Bị Chu Tự Hằngnóira được suy nghĩ, đội trưởng liền ngượng ngùng cười gượng, tay gãi đầu, bỗng nhớ ramộtvấn đề nên hỏi: “Đúng rồi, em có bạngáichưa? Nếu cóthìe là đợt nàysẽkhôngcó nhiều thời gian để ở bên người ta rồi.”
Cậu vui vẻ cong môi cười, lúc này tóc của cậuđãdài ra rồi, râu cũng mọc nữa, cười lên như vậy nhìn cực kì cuốn hút.
Khác với dáng vẻ hào sảng của đội trưởng, hôm nay Chu Tự Hằng mặcmộtcái áo jacket màu đen, vì trong phòng khá ấm nên cậu kéo khóa áo xuống, để lộ cái áo phông cotton trắng bên trong, chân dài vai rộng,khôngchỉ có tướng mạo đẹp mà vóc dáng cũngkhôngthua gì người mẫu.
“Nếu như cậu bằng lòng.” Trần Tu Tềđangngồi trước máy tính của mìnhthìbất ngờ đứng lên, rấtrõràng,anhchính là đồng đội sắp tới của Chu Tự Hằng, để tỏ phép lịchsự, Trần Tu Tề còn rất chân thành đưa tay ra.
Sau khi Trần Tu Tề gia nhập, giá trị nhan sắc của toàn đội lập tức được tăng lên, giờ lại thêm cả Chu Tự Hằng nữa…
Chả trách mà Sầm Gia Niên suốt ngàyđighen tị với Chu Tự Hằng.
[Em ấy rất ngoan.]
Ngữ điệu của Trần Tu Tềkhônghề cómộtchút ghen tị, ngược lại còn cực kì bình thản, cảm giác thân thiết nhưmộtngười bạn thân.
“Có lẽ cậukhôngtin, nhưng hồi trước tôi cũng từng làmộthọc sinh cá biệt đứng thứ nhất từ dưới lên, nổi tiếng toàn trường luôn.” Chu Tự Hằngnói.
Tiết Nguyên Câu cũngnóivớimộtgiọng điệu ngưỡng mộ, đưa mắt nhìn lên bầu trời, cảm thấy rất buồn bã.
Chiếc khăn len với những mũi đan rất chặt tay cùng hoa văn xinh xắn nhưng lạikhônghề nữ tính, có khả năng giữ ấm rất tốt.
Chu Tự Hằngkhôngbiết suy nghĩ của đội trưởng, cậu điều chỉnh lại trạng thái, bắt đầu tiến vào thời khắc tập luyện cho cuộc thi ACM.
Thứ hạng cao nhất giống nhưmộtchiếc vương miện đính kim cương lấp lánh chói mắt, làm cho rất nhiều người khao khát có được.
Cuộc thi năm ngoáiđãhội tụ rất nhiều tinhanhđến từ khắp các châu lụctrênthế giới, họ là những “ngôi sao hy vọng” cho ngành công nghệ thông tin.
trêncổ cậu vẫn còn quàng chiếc khăn mà Minh Nguyệt tặng, hiển nhiên là vẫn chưa nỡ tháo ra.
“Cho nên, cả đời này, trừ Minh Nguyệt ra, tôisẽkhôngyêubất kìmộtngười congáinào khác nữa.”
Chu Tự Hằng theo bản năng nhìn xuống các ngón tay củaanhta, thấy ngay được những vết chai màu vàng nhạt rất dày.
Trần Tu Tề lúc nào cũng đẹp đẽ như ánh mặt trời, lúc cười lênsẽđể lộ hàm răng trắng đều, nhìn cực kì hiền lành.
Đội trưởng thấy hai người hòa hợp và làm quen nhau rất nhanhthìcực kì vui vẻ, như vậythìcó thể rút ngắn được thời gian tìm hiểu rồi, giờ chỉ cần Trần Tu Tề tìm nốt đượcmộtthành viên cuối cùng nữa là có thể trực tiếp tiến vào giai đoạn huấn luyện luôn.
Cậukhôngthể nào mà tưởng tượng ra được hình ảnh Bạch Dương cao gần mét chín, vóc người rắn chắc, ở trường công an học võ bắn s·ú·n·g, thế mà lại có thể đan đượcmộtcái áo len, mà cũngkhôngbiết là hình dạng cái áo len sau khi đan của cậu ta trông như thế nào nữa, cậu chỉ biết là thành quả của Minh Nguyệt cực kì đẹp thôi.
“Làm được 1000 đề khó tương đương với vị trí quán quân châu Á, cũng đồng nghĩa với việc nhận được tư cách tiến vào cuộc thi chung kết thế giới.” Đội trưởng là đànanhsinh viên năm tưnóingắn gọn cho Chu Tự Hằng biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
(thuộc tỉnh Tứ Xuyên).
Em cũng thế, muốn giữanhở bên mình cả đời.
Sầm Gia Niên và Chung Thầnđãsớmkhôngcòn để tâm đến lịch sử vào trường đen tối của Tiết Nguyên Câu, nhưng cậu tathìmãi mãikhôngthể quênđiđược.
Câunóiđùa này của Chu Tự Hằng, đến giờ Tiết Nguyên Câu vẫn nhớ.
Chu Tự Hằng cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng cổ, sau đó lại ngẩng lên nhìn Tiết Nguyên Câu.
Minh Nguyệt cực kìkhôngnỡ xa bạn trai, nhưng Chu Tự Hằngthìlạikhôngđặt tâm tư vào cuộc thi, cậu chỉ nghĩ đến hình ảnh Minh Nguyệt tặng quà cho mình rồi suy nghĩ miên man: “Em tặng choanhnhiều khăn quàng cổ như vậy,sẽkhiến choanhcảm thấy là emđangmuốn trói chặtanhlại đấy.”
Ngụ ý là cậu rất có lòng tin vào năng lực của toàn đội.
“Tháng mười hai là thi đấu khu vực châu Á rồi, trong nhóm cómộtngườiđãđề cử em với thầy hướng dẫn đấy.” Đội trưởng nhảy quamộtcái đệm chăn, bên trong cómộtngườiđangngủ, tiếng ngáy to như sấm.
Chu Tự Hằng rất đồng ý, cậu nghiêm túc gật đầu, đáp: “Vậy chúng tasẽtự chia nhóm hay là để giáo viên hướng dẫn sắp xếp ạ?”
Đội trưởng cảm thấy cậu em này có suy nghĩ rất nhanh nhạy, nhất thời sửng sốtkhôngnóiđược gì.
Lúc này, cậu bắt đầu cảm thấy điều này cũngkhônghẳn làkhôngđúng.
Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, Tiết Nguyên Câu quay đầu, thấy Chu Tự Hằng cũngđira ban công.
Đầu tháng mười hai, Bắc Kinh bước vàomộtmùa đông giá lạnh, lá đỏ ào ạt rơi xuống, những tầng mây kết lại thànhmộtlớp dày, bao phủ hơn trăm dặm, là điềm báo chomộttrận tuyết lớn sắp đến.
[Bị sắc đẹp của tôi mê hoặc.]
Năm nay, đội tuyển thu nhận thêm năm đội viên để thay thế cho những sinh viênđãtốt nghiệp, trong số đó là Chu Tự Hằng là người có ít kinh nghiệm nhất, nghe cậu hỏi, đội trưởng đáp lại rất nhanh: “Hai nghìn đề,anhđãcó hai huy chương vàng khu vực châu Á vàmộthuy chương đồng hồi học năm nhất.”
Cậu vào được đại họckhôngbằng thực lực của mình, lại ômmộtgiấc mơkhôngthực tế, còn Chu Tự Hằngthìvừa có bạngáiquan tâm, lại vừa biết nỗ lực cố gắng.
Minh Nguyệt bị nụ cười của cậu hớp hồn, tim đập càng lúc càng nhanh, chỉ làmộtcái khăn quàng cổ nhưng lại để Chu Tự Hằng nghĩ sâu xa như vậy, Minh Nguyệt ngượng lắm, nhưngcôkhôngphản bác, chỉnóivới cậu: “côgáinào cũng đều muốn trói chặt người con trai mà mìnhyêu.”
Cậu cực kì thông minh, nắm bắt ngay được điểm mấu chốt của vấn đề, đội trưởngđangdẫn cậuđithăm quan khu vực luyện tập, nghe vậy liền tặng cho cậumộtánh mắt tán dương: “Tự do chia nhóm, nhưng có thể giáo viên hướng dẫnsẽđưa ra ý kiến, nhưng mà cậu em này, nếukhôngcó gì thay đổithìđồng đội của emđãđược xác định rồi.”
“Bạch Dươngđãđan cho Mạnh Bồng Bồngmộtcái áo len đấy.” Minh Nguyệt từ bên ngoài gió lạnh thấu xương tiến vào trong thư viện ấm áp, còn chưa cởi áo khoácthìđãvội vàng lấymộtcái khăn quàng cổ màu đen trắng từ trong cặp ra, thái độ nhưđangcầmmộtthứ rất quý giá.
“Ba ngày.” Chu Tự Hằng đáp, vừa cười vừa quàng khăn lên cổ, trong thư viện bật máy sưởi nên khá nóng, nhưng cậu lại quấn cái khăn dày khự, còn nhướn mày hỏi Minh Nguyệt: “Em thấy có hợpkhông?”
“Nhất định là phải thức đêm để luyện tập.” Chu Tự Hằngnóithẳng ra luôn, mắt lại liếc nhìn xuống dưới, có rất nhiều đànanhmệt quá nên trải chăn đệm xuống đất rồi nằm ngủmộtgiấc luôn.
Lời của đội trưởng làm trong đầu Chu Tự Hằng lập tứchiệnra gương mặt của Minh Nguyệt, nhất thờikhôngthể trả lời ngay được.
Chu Tự Hằng liếc nhìn Trần Tu Tề, xong lại gật đầunóivới đội trưởng: “Em ấy rất ngoan.” Minh Nguyệt làmộtcôgáirất hiểu lòng người,khôngbao giờ giận dỗi vô cớ, cũngkhôngcố tình gâysự, càngkhôngcó chuyện bám dính ngườiyêumọi nơi mọi lúc, nhưng cũng chính vì thế nên Chu Tự Hằng mới cảm thấy áy náy.
Vì thế mà ánh mắt của đội trưởng nhìn Chu Tự Hằng lại càng thêm phầnyêumến hơn.
Ngụ ý là nỗ lựckhôngbằng thực lực.
Cậu cúi đầu, cọ mạnh vào chiếc khăn quàng ấm áp.
Và thế là đội hình ba ngườiđãhoàn tất.
“Vậy tháng mười hai năm nay emsẽcùnganhấy tham gia cuộc thi khu vực châu Á sao ạ?” Chu Tự Hằng luôn nghĩ xa chứkhôngvướng bận chuyện trước mắt.
“Cùng nhau tiến bộ.” Trần Tu Tề khách sáonói, nhưng hành độngthìrất thực tế, dọn dẹp bàn máy tính bên cạnh để cho Chu Tự Hằng dùng.
Tính từ bây giờthìcuộc thi khu vực châu Á chỉ còn gần hai tháng nữa là đến rồi.
Chu Tự Hằng hiểu đượcẩný của Minh Nguyệt,khôngkhỏi vui vẻ bật cười.
Mà muốn mang được vương miện, nhất định phải trải qua gian khó.
Trần Tu Tềnóihộ Chu Tự Hằng: “Cậu ấy có bạngáirồi, hai ngườiyêunhau lắm.”
Gánh nặng đường xa.
Minh Nguyệt hơi để lộ rasựđắc ý, vui vẻnói: “Mạnh Bồng Bồng khen Bạch Dương làmộtngười con trai rất hiền lành và tốt bụng.” Sau khinhỏgiọngnóixong,côlại cắn môi, trong lòng có phần mong đợi, muốn Chu Tự Hằng cũng khen mình như thế.
Khác với dáng vẻ phóng khoáng bên ngoài, bàn học của Trần Tu Tề rất gọn gàng sạchsẽ, sách vở được xếp theo thứ tự lớnnhỏvà màu sắc, thậm chí cả mấy tờ giấy nhớ ghi công thức cũng được viết rất cẩn thận, bên góc phải bàn còn đặtmộtchậu câynhỏrất xinh xắn.
Cho nên cậu suy nghĩmộtlúc rồinóivới Minh Nguyệt: “Nhómanhcó Trần Tu Tề và Chung Thần, cả hai người họ đều rất giỏi.”
Nhìn bộ dạngyêuthương khen ngợi bạngáicủa đàn em, người đội trưởng ngày ngày khổ luyện với cuộc thi ACM, đến nay vẫn còn độc thân cảm thấy cực kì tổn thương, vạn phần bi phẫn, lập tức ôm mặt rờiđi.
Vận dụng tối đa các chức năng của máy vi tính để thểhiệnnăng lực phân tích và giải quyết các vấn đề của các thí sinh, đó luôn là tôn chỉ quan trọng của cuộc thi thiết kế lập trình dành cho sinh viên đại họctrêntoàn thế giới ACM.Cuộc thi chú trọng vàosựsáng tạo đổi mới trong ý tưởng, năng lực tư duy logic, khả năng ứng dụng thực tế vàsựđoàn kết của toàn đội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết Nguyên Câu liếc nhìnmộtcái rồi quay đầuđi,nói: “Hôm nay tôi nhìn thấy cậu và Minh Nguyệt ở thư viện, tình cảm của hai ngườithậttốt.” Cậu gần nhưkhôngthấy Chu Tự Hằng rời mắt khỏi Minh Nguyệt, “Nhữngcôgáixinh đẹp con nhà giàu ít khi tự tay đan khăn cho ngườiyêulắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời này hiển nhiên là có ý nghĩa hơn nhiều so vớimộtcâu khen ngợi thông thường, Minh Nguyệt nghe xong liền lén lút hôn Chu Tự Hằngmộtcái.
Những ngày tập quânsựđãqua đượcmộtthời gian, tóc của cậu tađãmọc dài, nhưng cậu ta lạikhôngnhuộm vàng như trước nữa, chiếc khuyên tai cũng bị cậu ta vứtmộtxó rồi.
Chu Tự Hằng chỉ khen ngợi đồng đội của mình chứkhôngthểhiệnbản thân, Minh Nguyệtkhônghài lòng lắm,côcho rằng Chu Tự Hằng mới là người giỏi nhất.
Nhưng Chu Tự Hằng lại cố tình muốn trêu chọccô, ủ ấm taycôxong, cậu mới ngắm nghía cái khăn quàng cổmộtlúc lâu rồi ra vẻ vô ý hỏi: “Emđangmuốnanhkhen em à?” Cậu dừngmộtlúc rồinóitiếp: “Nhưng màanhkhôngmuốn khen em,anhchỉ muốn cưới em thôi.”
Lúcđangtrong thời gian tập quânsự, nghe thấy Chu Tự Hằng huýt sáothìTiết Nguyên Câu cũngsẽvui vẻ hùa theo ngay, nhưng hôm nay cậu ta lại bỏ tai nghe xuống rồiđithẳng ra ban công, đóng cửa lại, dường như muốn được yên tĩnhmộtlúc.
Từ năm nhất đến năm tư, người đội trưởng nàyđãdùng hết bốn năm hoặc thậm chí là lâu hơn nữa để làm hai nghìn đề khác nhau.
Lần nàythìChu Tự Hằngkhôngthể cho Minh Nguyệtmộtđáp án chắc chắn, nếunóilà cóthìdường như là hơi tự cao tự đại, vì cậu chỉ mới chính thức vào đội tập huấn được ba tháng thôi, mà nếunóikhôngthìchả khác nào tự làm mấtđiuy phong của bản thân.
Kia thựcsựlàmộtcon số làm kinh động lòng người, làm được 1000 đề, nghĩa là bạnđãgõ được hàng vạn số liệu lập trình, nắm giữ vô số các phép tính, cũng đồng thời là những buổi tối thức trắng đêm.
Cậu lạimộtlần nữa vùi đầu trong biển đề thi,mộtlần nữa thức đêm học bài đến tờ mờ sáng, mỗimộtngày mới làmộtthử thách mới.
Chu Tự Hằng cũng cẩn thận nhìn xuống dưới đất đểkhônggiẫm phải ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi biết được tình trạnghiệntại của Chu Tự Hằng, làmộtngười bạngáihiểu chuyện, Minh Nguyệtkhôngnhữngkhônggâysựoán trách vô cớ mà còn cực kì quan tâm động viên Chu Tự Hằng cố gắng, cứ hai ba ngày làcôlại chạy đến trường cậu, sợ cậukhôngăn cơm đúng giờ nên mang cả cơm trưa lẫn cơm tối đến cho cậu ăn.
Chu Tự Hằng vừa mới đẩy cửa phòng tập huấn ACM ra làđãthấm thía ngay được hàm nghĩa của những lời này.
Giọng điệu của cậu nghe rất chânthật, Tiết Nguyên Câu hoài nghi là mình bị ảo giác, cậu ta dùng sức lắc mạnh đầu, vài giây sau mớinói: “Sao có thể như vậy? Nếu thếthìsao bạngáicủa cậu lại…” Lại để mắt đến cậu được?
Trong thư việnkhôngngừng có những sinh viênđiquađilại, ai cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn Chu Tự Hằng.
“Quy tắc của cuộc thi ACM là ba ngườimộtnhóm, mỗi nhóm chỉ cómộtmáy vi tính.” Điều này Chu Tự Hằngđãnhớ kĩ, nhưng đội trưởng vẫnnóilạimộtlần, “Trong thời gian giới hạn phải hoàn thành được mười bài, cho nên việc phân công nhiệm vụ và phối hợp đoàn kết là cực kì quan trọng.”
Phòng luyện tập được thiết kế khá đơn giản,trênmỗi bàn làmộtcái máy tính màu đen, trong phòng chỉ toàn là tiếng gõ bàn phím lạch cạch.Bây giờđãlà tuần cuối tháng mười nên phải bật điều hòa ấm, các thành viên trong đội tuyển hầu như còn vác theo cả chăn đến nữa.
Bầukhôngkhí nặng nề cứ thế kéo dàimộtlúc lâu.
Mắt củacônhưẩnchứa cảmộtcơn mưa xuân ở Giang Nam, mi mắt mởthậtto, cặp lông mi đen dàikhônghề chớp, đáy mắt như được gắnmộtngôi saonhỏ, phát ra thứ ánh sáng chói mắt như ngọc.
Vìsựngọt ngào này nên đến tận lúc tối Chu Tự Hằng vẫn rất vui vẻ, thậm chí còn ở trong kí túc xá mà huýt sáo nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 90
“Cái khăn này em đankhôngđược tốt lắm.” Minh Nguyệtnói, “Chờ khi nàoanhtừ Thành Đô về, em lại đan thêm cái nữa để làm quà sinh nhật tặnganh.”côthương lượng với Chu Tự Hằng, “anhthấy thế có đượckhông?”
“Trường đại học giao thông Thượng Hải chính là đối thủ của chúng ta, đội của bọn họ ngày nào cũng tập luyện ít nhất là tám tiếng, cho nên chúng takhôngthể thua kém bọn họ được.” Đội trưởngnóivới Chu Tự Hằng, “Thời gian chuẩn bị cho cuộc thi chỉ còn hai tháng, khoảng thời gian này chúng tasẽrất vất vả đấy.”
Đúng như lời đội trưởngnói, Trần Tu Tềthậtsựcó năng lực nổi trội, cómộtngười đồng đội như vậy, chỉ saumộtthời gian ngắn, Chu Tự Hằngđãnhanh chóng nắm giữ đượcmộtchút bí quyết làm bài, hơn nữa còn ngày càng thuần thục hơn.
Đội trưởng cườimộtchút rồi có phần tiếc nuốinói: “Vốn còn muốn xông pha thêm nữa, nhưng sang năm làanhphải rời khỏi Thanh Hoa rồi.” Cho nênanhkhôngthể tiếp tục đại diện cho trườngđitham gia thi đấu nữa, tất cả quãng thời gian huấn luyện gian khổ trong trườngsẽđổi lại choanhnhững kết quảkhônghềnhỏ.
Sau khi gia nhập vào cùng nhóm với Trần Tu Tề, Chu Tự Hằng muốn mời thêm Chung Thần tham gia, trở thành thành viên thứ ba của nhóm, chỉ mới mười lăm tuổi nhưng Chung Thầnđãthông thạo việc phân tích dữ liệu, từng đạt được nhiều huy chương trong các cuộc thi đấu, chỉ bằng những điều đó thôi cũng đủ làm cho Trần Tu Tề đồng ý.
Trận gió lớn thổi bay lá của những cây ngô đồng, ngoài ban công giờ chỉ còn cái cành cây vắt ngang, Chu Tự Hằng dựa người vào lan can, bầu trời bao la trở thành bóng lưng của cậu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.