Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89
Dáng vẻ của cậu lọt vào mắt Minh Đại Xuyên,hắnmỉm cười,nói: “Mắt nhìn người của congáichú đúng là tốt hơn chú nhiều.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những lời này của Minh Đại Xuyên là để tỏ ý muốn bảo vệ chăm lo cho congái, nhưng ngoài ý muốn lại khiến cho cậu tỉnh táo lại khỏi cơn mê. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tất nhiên là bây giờ cháu vẫn chưa đủ năng lực để gánh vác cuộc sống.” Minh Đại Xuyênnhẹnhàngnói.
(白富美 bái fù měi) để chỉ mấy nàng thiên kim tiểu thư hoặc nữ đại gia vừa giàu có, vừa thông minh trí thức, lại trắng trẻo xinh đẹp.)
Sầm Gia Niên biết Chung Thần tuổi cònnhỏnênkhônghiểu nhân tình thế thái, lập tức lên tiếng giải thích: “Bạngáicủa Hằng ca là bạch phú mỹ, điều này có nghĩa là Hằng ca có thể bớtđihai mươi năm phấn đấu rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cháu lớn hơn Minh Nguyệt hai tuổi,khôngcần chúnóithìchắc cháu cũng hiểu.” Minh Đại Xuyên chân thànhnói, “Minh Nguyệt rất thích cháu, chú biết, hơn nữa cũng nhìn ra được là cháu đối với nó cũng rất nghiêm túc.”
Thời gian tàn khốcmộtlần nữa thúc giục cậu phải nhanh chóng đẩy thuyềnđitớimộtnơi xa hơn, bêntrênlà bầu trời bao la, xung quanh là phong cảnh hùng vĩ.
trênbàn của cậu có đểmộtbộ sách của học kìmộtvới đủ các màu sắc, bên cạnh là mấy cuốn sách tham khảo mà Minh Nguyệt mua,trênmỗi trang bìa đều có viết tên của cậu, là nét chữ của Minh Nguyệt.
Sầm Gia Niênthìlại vô cùng kích động, thấy Chu Tự Hằng về phòng, con ngươi cậu bắt đầu quay trònkhôngngừng, do dựmộtlát, cuối cùngkhôngnhịn nổi nữa phải ghé vào hỏi: “Hằng ca, ai đưaanhvề đấy?”
Trong bóng đêm, Chu Tự Hằng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, trong lòng cực kì căng thẳng, miệng đắng lưỡi khô,khôngkìm được mà nuốt nước bọtmộtcái, lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi.
Lúc Minh Đại Xuyên đưa cho Minh Nguyệt hai món đồ này, Chu Tự Hằngđãcảm thấy là mìnhđangbị cảnh cáo, nhưng lúc này hai món đồ giống y như thế lại được đặt vào tay cậu, Chu Tự Hằng biết, đây coi như làmộtsựcho phép.
“Cho nên tôi càng phải nỗ lực nhiều hơn nữa mới được.” Cậu nắm chặt chiếc thẻ ngân hàng trong tay,nóivới Sầm Gia Niên, nhưng cũng giống nhưđangtựnóivới chính mình vậy.
Chu Tự Hằngđãtừng đọcmộtbàitrênbáo tài chính và kinh tế mà giới truyền thông viết về Minh Đại Xuyên, bài báo ca ngợihắnlàmộtthương nhân có học thức, phong thái nhã nhặn lịchsựnhưng dám nghĩ dám làm, hơn nữa còn rấtyêuthương vợ và congái, làmộtngười đàn ông tốt đáng để dựa vào.
Cuối tháng mười, khi tiết trời bắt đầu trở lạnh, Chu Tự Hằng chính thức vượt qua được vòng sơ tuyển để trở thành thành viên của đội tuyển tập huấnđithi đấu giải ACM.
Minh Đại Xuyênđãtừngđidu học, tiếp thu nền văn hóa Âu châu, nhưng tính tìnhthìvẫn rất bảo thủ và cẩn thận, mà điều này còn đượchắnvận dụng cả trongsựnghiệp lẫn cuộc sống,trênphương diện giáo d·ụ·c con cáithìhắnvà Chu Xung hoàn toàn trái ngược nhau.
Chương 89
Cuối tháng chín, Bắc Kinh rơi vào những ngày mưa liên miên, mà có cả những cơn mưakhôngnhìn thấy được, tưới mát thế giới của Chu Tự Hằng, vạn vật đềuđangđâm chồi nảy lộc, gột sạch bụi bặm trong trái tim cậu.
mộtlúc sau, cậu hỏi: “Trong này có bao nhiêu tiền ạ?”
Điều hòakhôngngừng phả hơi lạnh, hệ thống tuần hoàn làm cho nhiệt độ bên trong xe rất dễ chịu.
Cậu chưa có gì trong tay cả, thế mà lại cứđimơ mộng vềmộttương lai tốt đẹp, trong khi vẫn giậm chân tại chỗ,khôngcó hành động gì thiết thực, chỉ tự lừa mình dối người.
Chu Tự Hằng thuận theo ánh mắt của Minh Đại Xuyên, nhận lấy rồi mở phong bì ra.
Chu Tự Hằngkhônglên tiếng, dùng thái độ trịnh trọng cất cái thẻ ngân hàng và hộp bao cao su vào túi quần.
Ánh đèn mờ chiếu lên gương mặt Minh Đại Xuyên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hiệngiờ cậu vẫn chưa tự chủ được về kinh tế, cho nên lần nàođichơi với Minh Nguyệt cũng phải dùng tiền của Chu Xung.
“Chú biết cháu từ khi cháu chỉ làmộtđứa trẻ.” Xe của Minh Đại Xuyên dừng lại trước công viên Tử Kinh,hắnđột nhiênnói.
Chu Tự Hằngkhôngnhận ra ánh mắt của Sầm Gia Niên và Chung Thần, tay của cậu vẫn đút trong túi quần, sờ vào cái thẻ ngân hàng mỏng manh nhưng cứng chắc.
Sau khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc, Minh Đại Xuyên đưa Chu Tự Hằng về trường.
Minh Đại Xuyên yên lặngmộtlúc rồi cười nhạt: “Nhưngsựthậtđãchứng minh là chú sai rồi.”
bạch phú mỹ
Minh Đại Xuyên tuổiđãhơn bốn mươi, cũng giống Chu Xung, là điển hình cho kiểu người gây dựngsựnghiệp với hai bàn tay trắng.Nhưng khác là Chu Xungkhôngđược ăn học đàng hoàng, chỉ dựa vàosựmay mắn và can đảm của mình để xông pha thương trường, còn Minh Đại Xuyênthìlà dân trí thức,đãtừng ra nước ngoài học, dùng chính thực lực của bản thân, cố gắng từng ngày đểđitới thành công.
“Chú mong rằng cháusẽhọc được cách gánh vác trách nhiệm, cả về cuộc sống lẫn sinh mạng.”
Minh Đại Xuyên hờ hững liếc nhìn Chu Tự Hằngđangngồi nghiêm chỉnhtrênghế xe: “Khi ấy chúđãnghĩ, lớn lên cháu nhất địnhsẽlàmộtngười rất mạnh mẽ và bá đạo.”
“Chú…”
Cậu bắt đầu lười biếng, cũng bởi vìđãđạt được thành tích xuất sắc nên có phần kiêu ngạo chủ quan, cứ thế đắm chìm vào thứ cảm xúc ấy.
“Ừ.” Chu Tự Hằng hờ hững đáp.
Vì chuyện quá lâu rồi nên Chu Tự Hằngkhôngcó chút ấn tượng nào hết, nhưng nghe Minh Đại Xuyênnóivậy, toàn thân cậu lạikhôngkhỏi căng cứng.
(Editor: Thuật ngữ đối xứng với "cao phú soái"
Chu Tự Hằng ngẩn người.
Cậukhônghề có ý kiếm cớ để biện minh, mà thànhthậtnhìn thẳng vào quá khứ của mình.
Hai mươi năm trước công ty thiết kế Minh Thị vẫn chỉ làmộtcông tynhỏkhôngmấy tiếng tăm, nhưng hai mươi năm sau,đãcó vô số các sinh viên kiến trúc có mong ước được làm việc cho công ty này.
Càng nghĩthìcậu lại càngkhôngnhịn được mà nhìn Chu Tự Hằng,mộtmặtthìtặc lưỡi khen ngợi,mộtmặt lại phục Chu Tự Hằng sát đất.
Chu Tự Hằng chỉ cườinhẹmộtcái,khônglên tiếng phản bác.
Nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho Sầm Gia Niên kinh sợ há to mồm,mộtlúc lâu sau mới tìm lại được hồn phách, tay đập mạnh vào bànmộtcái,nói: “Bố Minh Nguyệt lái Porsche đấy, trời đất ơi, Hằng ca, Minh Nguyệt đâu phải chỉ là hoa khôi thôi đâu, người ta hội tụ đủ cả ba yếu tố bạch phú mỹ, làmộtthiên kim đại tiểu thư chân chính đó!!!”
Vìđangđắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, nên nét mặt cậu rất bình thản, điều này khiến cho Sầm Gia Niên phảiâmthầm than thở.
“Chị dâu đúng là bạch phú mỹ điển hình.” Vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại xinh đẹp đángyêu, khiến cho Sầm Gia Niên độc thân 18 năm nghĩ đến mà thở dàimộtcái, “Hằng ca,anhmay mắnthậtđấy.”
Dây an toàntrênghế láiđãđược tháo ra, nhưng Minh Đại Xuyên vẫn ngồi rất ngay ngắn, gương mặt tuấn tú và đôi mắt đào hoa, nhưng vì dáng vẻ nghiêm túc và thành thục nên nhìnkhônggiống những người phong lưu đa tình.Minh Nguyệt có vẻ ngoài giống bố đến sáu phần, còn tính cáchthìgần như là giống hệt.
Suốt quá trình, cả hai đềukhôngnóivới nhau câu nào.
Chu Tự Hằng mởmộtquyển sách tham khảo ra, ngón tay m*n tr*n lên dòng chữ Minh Nguyệt viết, chữ củacôrất đẹp, nhìn chữ cũng như gặp được người, hơn nữa cậu còn có thể thông qua mấy chữ này mà nhìn ra đượcsựkì vọng và khích lệ của Minh Nguyệt dành cho mình.
“Chúnóivới con bé rằngtrênđời có rất nhiều loại người, có người đầu óc nông cạn, có người chỉ biết tô vàng nạm ngọc bên ngoài, còn bên trong lại thối nát.Cómộtngày, consẽgặp đượcmộtngười mà con cảm thấy rằng người đó tựa như cầu vồng rực rỡ, sau khi con gặp được rồi, consẽcảm thấy những người khác chỉ như mây trôi mà thôi.” Minh Đại Xuyên gõnhẹlên tay lái, thở dàimộthơi, “Nhưngthậtrathìchú muốn khuyên con bé rằng,khôngnên vìmộtáng mây trôi, mà bỏ qua cầu vồng.”
“Bố của Minh Nguyệt.” Chu Tự Hằngkhôngbiết là cậu tađanghiếu kỳ, nhưng cậu cũngkhôngmuốn giấu diếm.
hắngiơ tay lên minh họa,nóitiếp: “Mới chỉ cao từng này thôi, nhìn như củ cải đỏ vậy, tính cách lại ương bướng,rõràng có thểnóinhưng lạikhôngchịunói, cả ngày làm người ta phải đoán xem là thằng bé nàyđangnghĩ cái gì, trong khu có nhiều hộ gia đình hay đến trêu chọc cháu, và cháuthìchưa bao giờ thôi tỏ thái độ khó chịu với bọn họ.”
Sầm Gia Niên làmộtchàng trai có tính tình ngay thẳng, cậu cho rằng quen biết bạngáilà chuyện hiển nhiên, nhưng để đến mứcđigặp phụ huynh của người tathìlại là việc lớn rồi.Thế mà hôm nay bố Minh Nguyệtkhôngchỉ gặp Chu Tự Hằng mà còn lái xe đưa cậu ấy về trường nữa, khẳng định là ông ấy rất hài lòng với cậu bạn trai của congáimình.
“Lúc cháu và Tiểu Nguyệt Lượng mớiyêunhau, chúđãđưa cho con bémộtbức thư.” Minh Đại Xuyên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, nơi để bức ảnh chụpmộtnhà ba người, Minh Nguyệt đứng đằng sau ôm cổhắnvà Giang Song Lý, miệng nở nụ cười rất tươi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“anhgặp phụ huynh của Minh Nguyệt rồi cơ á?!!” Sầm Gia Niên trợn tròn mắt, trong giọngnóitràn đầysựngạc nhiên, “anhra mắt phụ huynh nhà người ta, người ta còn chởanhvề trường nữa?” Sầm Gia Niênthậtsựrất kích động, cứđivòng quanh phòngkhôngdừng được.
Ba phần vui sướng, hai phần đứng đắn, năm phần kính trọng, thái độ này của Chu Tự Hằng làm cho Minh Đại Xuyên rất hài lòng, đây đúng là hình mẫu củamộtchàng traiđangtrong giai đoạn dần trở nên thành thục, biết gánh vác trách nhiệm rồi.
Bố Minh Nguyệtnóimộtcâu với ý tứ sâu xa phá vỡ bầukhôngkhí tĩnh lặng, Chu Tự Hằng nghe thấy trong lòng kêu lộp bộp, như cómộttảng đá lớn mắc ở cổ họng, cảm nhận đượcsựáp lực chưa từng có, cho nên cậu liền lặng lẽ hít sâumộthơi, ngồi thẳng người, bày ra dáng vẻ chú ý lắng nghe, khiêm tốn tiếp nhận lời dạy bảo.
Vậy cậu có cònđangcố gắngkhông? Có chứ, nhưng vẫn chưa đủ.
Ra mắt từ bé rồi cơ.mộtnửa câu sau này, Chu Tự Hằngkhôngcónóira.
Cái thẻ ngân hàng chính là cuộc sống, còn hộp bao cao su, là sinh mạng.
“50 vạn.” Minh Đại Xuyên đáp, dựa người vào ghế, dùng thái độ thương lượng đểnói, “Trước khi hai đứa kết hôn, mọi khoản chi phí mà cháu trả cho Minh Nguyệt, chú muốn mìnhsẽlà người gánh chịu chứkhôngphải là bố cháu.”
"
là
Nghĩ vậy, trong lòng Sầm Gia Niên lập tức bừng bừng nhiệt huyết,mộtlần nữa vỗ mạnh bàn để kìm hãm lạisựhưng phấn, lòng bàn tay cũng vì thế mà tê rần.
Chu Tự Hằng đáp lạihắnbằngmộtnụ cười khiêm nhường.
Bên trong cũng làmộtcái thẻ ngân hàng vàmộthộp bao cao su.
Ánh mắt của Chu Tự Hằng vẫnkhônghề mảy may dao động.
Cuối cùng cậu lễ phép cảm ơn Minh Đại Xuyên rồiđivào kí túc xá, dáng vẻ rất bình tĩnh, thần sắc giống y như ngày thường.
[Trước khi hai đứa kết hôn, mọi khoản chi phí mà cậu trả cho Minh Nguyệt, tôi muốn mìnhsẽlà người gánh chịu chứkhôngphải là bố cậu.]
hắnnóimộtcách rất thẳng thắn, hơn nữa hiển nhiên làđãtrải qua nhiều lần suy nghĩ và chuẩn bị.
Tiếng đập rầm rầm vang lên khiến cho Tiết Nguyên Câu phải tháo tai nghe xuống, Chung Thầnthìló đầu ra hỏi: “Bố của chị dâu lái Porschethìcó liên quan gì đến Hằng ca chứ?”
“Lúc chú và dì Giang của cháu chuyển đến ở đối diện nhà cháu, lúc đó cháu mớimộttuổi chín tháng.” Minh Đại Xuyên khẽ quay đầuđi,khôngnhanhkhôngchậmnói.
Đôi mắt vừa sáng vừa kiên định vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Minh Đại Xuyên.
"
Chu Tự Hằng rũ mắt xuống, cặp lông mi dàikhôngnhúc nhích dưới ánh đèn, ngón tay v**t v* phần chữ nổitrêntấm thẻ ngân hàng.
Nghĩ lại hồi tháng bảy, tháng tám và tháng chín, ngày nào cậu cũng đắm chìm trong việc thư giãn sau kì thi,khôngcòn áp lực thi đại học,khôngcòn phải quyết tâm chứng tỏ bản thân,khôngcòn có nhu cầu muốn trưởng thànhthậtnhanh nữa.
Minh Đại Xuyên từ trước đến nay luôn coi congáinhư trân bảo, luôn cho rằng Chu Tự Hằng có ý đồ xấu với congáihắn, cho nên chưa bao giờhắntỏ thái độ ôn hòa với cậu, lúc cho conđidu lịch cũng phải đề phòng xem xét rất cẩn thận.
Nhưng Chu Tự Hằng lại bắt đầu toát mồ hôi, lưng áo sơ miđãhơi ướt, vìkhôngmuốn làm ướt ghế nên cậu cố gắng ngồi thẳng người lên, cố giữ bình tĩnh đáp chuyện: “Đúng là cháuđãtừng rất bướng bỉnhkhônghiểu chuyện, làm cho người khác phải bận tâm.”
Cậu yên lặng rất lâu, như thểđangrơi vào trầm tư.
hắndùng phương thức như vậy để khen ngợi Chu Tự Hằng, khiến cho cậu bất ngờ đến sững sờ cả người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.