Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 85

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85


“Có khi nào các cậusẽcảm thấy khó khăn quá rồi xin nghỉ họckhông?” Tiết Nguyên Câu lại hỏi.

Sầm Gia Niên và Chung Thần dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn Tiết Nguyên Câu, Chu Tự Hằng cũng ngồi dậy, nhưng cậukhônghề kinh ngạc, chỉ bình thản chờ nghe Tiết Nguyên Câunóitiếp.

Cậu lại im lặngmộtlúc rồi mớinóitiếp: “Mà bản thân tôi đến tận bây giờ vẫn chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ ănnóikhép nép hạ mình với người khác của bố bao giờ.”

Sau khi nghiêm túc trả lời xong, cậu lạiđivào giá sách, tìmmộtlúc rồi cũng tìm thấy cuốn mà mình cần, buổi chiều thư viện chỉ dùng ánh sáng tự nhiên bên ngoài nên trong giá sách hơi bị tối, khiến cho gương mặt cậu như lạc trong màn sương mù sâu thẳm, mơ hồkhôngrõ.

trênlĩnh vực chuyên nghiệp của mình, Chung Thần có biểuhiệnrất tích cực và say mê,khôngôn hòa ítnóinhư bình thường, có Chung Thần gia nhập cùng, tốc độ giải đề của Chu Tự Hằng cũng nhanh hơnmộtchút.

Chu Tự Hằng khiêm tốn đón nhận lời khen của thầy, cậuthậtsựcũng rất mong có được cơ hội này, cho nên đáp: “Nếu có thểthìem rất mong muốn được tham gia ạ.Mỗi ngày em cũng thường xuyên ngồi làm các bài tập ACM.”

Tê tay…

Lúc này, trong kí túc xá còn có người trầm mặc hơn cả Tiết Nguyên Câu.

Còn Tiết Nguyên Câu cậuthìlại chẳng giỏi giang gì.

Trong kí túc xá rất sáng, ánh đèn chiếu rọi lớp sương trắngtrênmặt đất, hoàn toàn khác với con đườngnhỏẩm ướt mờ tối trong rừng cây.

Chu Tự Hằng lắc đầu,nói: “đanggặp chút vướng mắc nên tôi đến tìm sách tham khảo.”

Vì trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào và hưng phấn nên cậu chọn cách tắm nước lạnh để áp chếđicảm xúc, còn tắm rất lâu nữa, đến cả hơi thở cũng trở nên lạnh ngắt.

“Tôikhônggiống như các cậu, tự mình thi đỗ vào Thanh Hoa.” Tiết Nguyên Câunói.

Chu Tự Hằng trước giờ chưa từng gặp mấy dạng bài như này, nhưng nếu biết tư duythìvẫnsẽhiểu được, sau khi tham khảo lời giải của mấy bài, cậuđãnhanh chóng nắm bắt được phương pháp, những bài sau đó có thể tự mình làm được rồi.

Sầm Gia Niên trợn mắt há hốc mồm,khôngnhịn được phải lên tiếng cảm thán: “Ôi mẹ ơi, Hằng ca, saoanhgõ nhanh vậy,khôngthấy tê tay à?”

Thời tiếtđãtrở lạnh, Trần Tu Tề mặc áo dài quần dài,đangtìm kiếm sách dựa theo mã số, gương mặt tuấn lãng, dáng vẻ điềm đạm khiến cho người khác cảm thấy an tâm.

Tuy phạm vi giải đề mới chỉ dừng lại ở những bài có độ khó thấp, nhưng Chu Tự Hằng giỏi ở chỗ là cậu có tốc độ đánh máy nhanh kinh người, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi màđãgõ được mấy trang code rồi.

“Phòng bên cạnh kí túckhôngphải vìkhôngcó ai vào ở nên mới để trống.” Cậunóitiếp, “Mà vốn dĩ tôi muốn được ởmộtmình trong phòng đó.”

Cả phòng kí túc lập tức trở nên yên lặng.

Chu Tự Hằng tựa vào đầu giườngkhôngnói, trong đầuhiệnlên rất nhiều hình ảnh.

Bây giờ cậuđãgiải được đề ở trình độ trung cấp vàđanggặp chút vướng mắc ở phần cao cấp, cho nên cậu quyết địnhsẽmượn thêmmộtquyển lời giải để tham khảo.

Sau khi gặp bạngáivề mà vẫn có thể tập trung học được, điều này khiến cho Sầm Gia Niên rất nể Chu Tự Hằng.

“Thế hệ trước họ vẫn rất cổ hủ, cho rằng chuyệnđinước ngoài chẳng có gì đáng để tự hào, chỉ có vào được Thanh Hoa hay Bắc Đạithìmới xem như là làm rạng danh tổ tông.” Tiết Nguyên Câu đáp, “Nhưng tôithìcực kìkhôngthích nơi này.”

Còn Tiết Nguyên Câu sau khi quan sátmộthồithìđảo tròn mắt, hưng phấnnói: “khôngbiết Trần Tu Tề có emgáikhôngnhỉ, nếu mà cóthì…”

Nếutrênđờikhôngcó ai thương cậu,thìvẫn còn có Chu Xung luôn vì cậu mà trăn trở suy nghĩ, nếutrênđờikhôngcó ai thương cậu,thìvẫn còn có Minh Nguyệt luônmộtlòngmộtdạ tin tưởng cậusẽlàm được.

Tự nhiên được điểm danh khiến Tiết Nguyên Câu thụ sủng nhược kinh.

(Editor: Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đôngthìmạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọngtrêncơ thể con người (mộtmạch thâu tóm các kinh dương vàmộtmạch thâu tóm các kinhâm).

Trần Tu Tề cũng gật đầunói: “Tôi cũng thế.”nóixong lại lắc lắc quyển sáchđangcầm trong tay, “Tôi tìm được sách tham khảo rồi.” Cậu nở nụ cười vui sướng như thể tìm được châu báu vậy, dáng vẻ thỏa mãn ôm sách rờiđi.

ACM làmộtcuộc thi giữa các sinh viên đại họctrêntoàn thế giới, mang tính thách đấu và đột phá rất cao, thườngsẽxếp ba người ởmộtnhóm, trongmộtkhoảng thời gian nhất định phải cùng nhau hoàn thành đề bài được đưa ra.

“Em có hứng thú muốn tham gia vào đội tuyểnđithi ACMkhông? Mùng 1 tháng 10 bắt đầu luôn.” Sau giờ học, thầy giáonóichuyện riêng với Chu Tự Hằng, “Em học rất tốt ngôn ngữ lập trình, bài tập làm cũng cực kì chỉnh chu.”

[Kĩ năng đặc biệt gì thế ạ?]

Nhưng cuối cùng cậuđãthay đổi quyết định, cậu muốn được hưởng thụ cuộc sống bốn người đoàn kết vui vẻ, muốn được trở thành bạn với ba người kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi vào đại học, Tiết Nguyên Câu cũng hiểu ra được nhiều điều, khiến cho cậu tỉnh táo lại sau quãng thời gian nổi loạn hồi trung học.Ở đây có Chu Tự Hằng vô cùng ưu tú, ưu tú đến chói mắt, tối nào cũng thức đêm để học, có Sầm Gia Niên hoạt bát nhanh nhẹn,khôngchỉ chăm học mà còn năng nổ tham gia các hoạt động tập thể, có Chung Thần với khả năng Toán học vượt xa cả sức tưởng tượng,khôngcần dùng máy tính cũng có thể cho ra kết quả ngay lập tức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ đó có thể thấy được là cậukhônghềnóidối.

Có lẽ, cậu và Tiết Nguyên Câu cũng chẳng có gì khác biệt cả.

Mãi đến khi Trần Tu Tềđãđithậtxa,khôngcòn nhìn thấy bóng dáng nữathìSầm Gia Niên mới hậm hực kéo ống tay áo Chu Tự Hằng, có phần ngạc nhiênnói: “Trời đất! Hai người có vẻ thân thiết quá nhỉ! Có phải là…” Sầm Gia Niên thử dò hỏi, “Bạn bèkhông?”

[Là kĩ năng này.]

Hô hấp của Minh Nguyệt trở nên dồn dập, mắt nhắm chặt, hai hàng lông mi khẽ run, b* ng*c phập phồng.

Khoa công nghệ thông tin ở trường Thanh Hoa chỉ có duy nhấtmộtđội tuyển, mà Trần Tu Tề chính làmộtthành viên trong đó.

Về quan hệ của cậu và Trần Tu Tề, cậu cũngkhôngthểnóirõràng, biếtnóithế nào đây? Cậuđãtừng đánh Trần Tu Tề đến sưng cả mặt mũi, bị thầy mắng xối xả, nhưng cậu cũngđãtừng nhận lấy đống vở ghi chép của Trần Tu Tề từ tay Tô Tri Song, từ đó học được rất nhiều kinh nghiệm quý báu.

“anhkhôngbiết.” Tiết Nguyên Câu ra vẻ thoải mái nhún vai, “Nhưng chắc là rất nhiều.”

Buổi tối hôm nay, chỉ có duy nhất Tiết Nguyên Câu là dùng máy tính để chơi game, còn bàn học của ba người còn lạithìđều sáng đèn, ai cũng chăm chỉ học tập, nỗ lực phấn đấu.

Có thể vì thầy tròđãtrở nên gần gũi hơn, hoặc có thể tính cách của thầy vốn là như thế, cho nên mớinóiđùa với Chu Tự Hằngmộtchút.

Chu Tự Hằng gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ Tiểu Nguyệt Lượng của cậu luôn là người đẹp nhất.

Nhưng việc này cũngkhôngđủ để khiến cậu bình tĩnh lại, những hình ảnh tươi đẹp cứkhôngngừnghiệnđihiệnlại trong đầu.

Chung Thần trợn tròn mắt, đưa tay sờ lên mái tócđãhơi dài ra của mình rồi gật đầu.

Tiết Nguyên Câu ngơ ramộtlúc, sau đó gật đầu.

Chương trình học của Minh Nguyệtkhôngnhiều, nêncôthường xuyên chạy đến trường học tìm Chu Tự Hằng, có lúccôtới sớm, cậusẽdắtcôvào giảng đường ngồi học cùng luôn,mộtcôgáixinh đẹp tỏa ra hào quang tứ phía tất nhiênsẽbị người khác chú ý, thầy giáo ngôn ngữ lập trình C cũngkhôngphải ngoại lệ.

Bắc Kinh bắt đầu vào thu sau trận mưa tầm tã, nhiệt độ đột ngột giảm xuống chỉ trongmộtngày, lá cây ngô đồng rơi rụng, đêm rất lạnh, niềm an ủi lớn nhất chính là được tắm nước nóng.Trong kí túc xá công viên Tử Kinh, đầu hàng lang có rất nhiều sinh viênđangđứng xếp hàng, nhiệt độ tỏa ra trong nhà tắm công cộng cực cao, lớp gạch mentrêntường dính đầy hơi nước, trong buồng tắmnhỏkhôngngừng truyền đến tiếng nước chảy xối xả.

Vìkhôngmuốn nghĩ ngợi lung tung nữa, Chu Tự Hằng liền mở bộ đề thi ACM mà hôm nay mới mượn ở thư viện ra đọc, bật máy tính lên, bắt đầu luyện tập từ bài đầu tiên.

Chu Tự Hằng trả lời rất thànhthậtvới Sầm Gia Niên: “Cũng hơi têmộtchút.”

“Vậy tại saokhôngdùng tiền đó đểđidu học?” Sầm Gia Niên hỏi.

Các dây thần kinh vẫn cònđangtrong trạng thái hưng phấn, cho nên suy nghĩ lúc lập trình cũng cực kì nhạy bén, giống như hai mạch Nhâm Đốc được thông suốt, trong nháy mắt từmộttay mơ trở thành cao thủ võ lâm.

Giọng của cậu rấtnhẹvà trầm, tựa nhưmộttiếng thở dài từ nơi phương xa truyền đến.

“Nếu gặp vấn đề khó khăn về số liệuthìcứ đến hỏi tôi, nếu tôi có thể giải quyết đượcthìtuyệt đốisẽkhônggiấu diếm.” Thầy giáo biểu lộ thái độ của mình, ôngthậtsựrất hài lòng với Chu Tự Hằng, nhân tiện lại giới thiệu cho cậu mấy cuốn sách hay, “Có thời gianthìđến thư viện nhiềumộtchút,sẽthu hoạch được rất nhiều điều đấy, trong sách có giấu mỹ nhân,khôngthua kém bạngáicủa em đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lòng Tiết Nguyên Câu nổi lên rất nhiều vấn đề, khiến cho cậu cứ bứt rứtkhôngyên cả buổi chiều, mãi đến đêm khuya, khi kí túc xáđãtắt đèn, cậu mới chợt lên tiếng hỏi: “Các cậu vào học ở Thanh Hoa là vì cái gì?”

khôngngờ lạimộtlần nữa chạm mặt Trần Tu Tề ở chỗ giá sách.

Đến bây giờ Chu Tự Hằng vẫn nhớ như in xúc cảm mềm mại đó, các đầu ngón tay cũng vì thế mà trở nên tê dại.

trênmàn hình máy tính vẫn là trang mật mã, hình nền Minh Nguyệtđãbị che phủ, Chu Tự Hằng cố gắng bình tĩnh lại, tiếp tục vùi đầu vào làm đề, quay lưng lại với Sầm Gia Niên.

Việc tự học và luyện tập trước chomộtmục tiêu cụ thể là việc rất đáng được khen ngợi.

Nhìn đángyêunhưmộtcon thỏ trắng vậy.

Chu Xung cũng từng như vậy, từng tặng quà cho người ta, xã giao thâu đêm, uốngkhôngnổi nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, trong bụng chỉ toàn rượu chứkhôngcó nổimộthạt cơm.

Cậukhônghề cảm thấy xấu hổ khi phải tìm đếnsựgiúp đỡ vìkhôngvượt qua được cửa ải khó.

Nhưng nguyên nhânthậtsựthìcậusẽgiấu trong lòngkhôngnóira.

Nghĩ tới đây, Sầm Gia Niên cất quyển tài liệu tuyên truyền của hội sinh viênđi, lôi sách Toán đại học trong cặp ra, bật đèn bàn, lấy thái độ nghiêm túc của học sinh lớp 12 ra để học bài.

Bàn luận sau lưng người khác quả làmộtviệc làmkhôngtốt, ba người cho là giọng của mình quá lớn nênđãbị người ta pháthiện, đồng loạt cúi thấp đầu.

Trong vườn cây vắng người,trênchiếc ghế ướt, bàn tay Chu Tự Hằng chui vào trong lớp áo mỏng của Minh Nguyệt, men theo đường cong tuyệt đẹp của cơ thểcô, chạm vào phần da thịt trơn bóng như ngọc.

“Ừm…Bốanhdùng hết bao nhiêu tiền vậy?” Chung Thần cực kì sốc, tất nhiên rồi, vì cậu sinh ra và lớn lên trongmộtgia đình gia giáo, hoàn toàn chưa từng ngờ đến làsẽcó chuyện như vậy, cho nên giọngnóicũng có phần cứng nhắc.

Sầm Gia Niên cũng chú ý tới điểm này, cậu tađangbận chuẩn bị để tham gia vào hội sinh viên, trong lúc lơ đãng quay đầu, cậu ta liền thấy các ngón tay của Chu Tự Hằngđanglướt rất nhanhtrênbàn phím, như thểđangluyện Phật Sơn Vô Ảnh Cước vậy, tiếng gõ cũng cực kì ổn định.

“Tôi muốn xin nghỉ học, nhưng mà…” Tiết Nguyên Câunóirấtnhỏ, có chút nghẹn ngào, “Nhưng bố tôiđãmất rất nhiều công sức mới đưa tôi vào được đây, ôngđãphải cố gắng tạo quan hệ, tặng quà,đixã giao, uống đến chảy máu dạ dày…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiết Nguyên Câu ngồi dậy, dựa lưng vào tườngnói: “Tôiđicửa sau.”

Chương 85

“Bố tôi dùng tiền để tôi được vào đây học, chứthậtrathìthành tích của tôi rất kém,khôngđủ trình để vào được Thanh Hoa.” Tiết Nguyên Câu theo bản năng sờ lỗ tai, chiếc khuyênđãbị cậu tháo ra, chỉ còn lại cái lỗ tai trống trơn.

mộtgiọt nước mưa rơi vào trong ngựccô, được cậu tìm thấy trong lớp áo lót màu xanh lam.

Chu Tự Hằng rơi vào trầm tư,mộtlúc lâu sau cậu mới lên tiếng gọi Tiết Nguyên Câu.

“Trần Tu Tề, làanhhọ của tôi.” Chu Tự Hằng giới thiệu, lại ra vẻ tiếc nuối bổ sung, “Cũng có thể chỉ có duy nhấtmộtcậu em họ là tôi thôi.”

Mà con thỏ này còn nuôi hai đại bảo bối nữa,mộttay Chu Tự Hằngkhôngthể cầm hết, da thịt trắng như tuyết lộ ra giữa các ngón tay cậu, quảanhđàonhỏđính bêntrêncũngthậtdiễm lệ trong màn đêm mờ tối.

Cái danh từ bạn bè này khiến cho Chu Tự Hằng hơi sửng sốt.

Sầm Gia Niênnhỏgiọngnóivới Chung Thần: “Kia chính là con ngựa chiến tiếng tăm lẫy lừng, đứng đầu bảng ở khoa chúng ta đấy.”

Giọng điệu của cậu có phần buồn bã, làm Sầm Gia Niên giật mình, vén chăn lên ngồi dậy: “Thầy giáo Tiết bị nước vào đầu đấy à? Hay là chơi game nhiều quá làm mụ mị đầu óc rồi? Chúng tađãchiến thắng được biết bao đối thủ, đấu tranh đến sứt đầu chảy máu, vất vả lắm mới vào được Thanh Hoa, thế mà giờ cậu lại muốn xin nghỉ học là sao?!!!”

Còn cậuthìchẳng biết làmmộtcái gì cả.

Chung Thần cũng đồng tình với lời của Sầm Gia Niên.

Các ngón tay của Chu Tự Hằng lập tức khựng lại, các đầu ngón tay run lên, cậu rũ mắt xuống, gập các ngón tay lại giấu trong lòng bàn tay.

“Cậu vừa bảokhôngbiết Trần Tu Tề có emgáihaykhôngđúngkhông?” Chu Tự Hằng hỏi.

Lời này Chu Tự Hằngkhôngnóivới thầy, cậu chỉ mỉm cười, chào thầy rồi ra về.

Trung Quốc bắt đầu tham gia vào cuộc thi này cách đâykhônglâu lắm, nhưng vì ngành công nghệ thông tin trong nước phát triển rất nhanh chóng nên các trường đại học cũng bắt đầu chú ý đến những cuộc thi như vậy, cố gắng hết sức bồi dưỡng sinh viên đểđithi đấu.

Cậu ngồi nghe Chu Tự Hằng và Chung Thần bàn luận với nhau, toàn là từ ngữ chuyên ngành, câu chữ cũng rất ngắn gọn, nhưng lời ít mà ý nhiều, tuy mới chỉ học đượcmộttiết ngôn ngữ lập trình C thôi, nhưng cả hai đềuđãtự học thêm được rất nhiều rồi.

Nhìn bóng lưng Chu Tự Hằng, Sầm Gia Niên cảm nhận đượcsựkhác nhau giữa người với người, có ngườikhôngnhững đẹp hơn bạn, mà còn luôn biết nỗ lựckhôngngừng nữa.

Sầm Gia Niên nhanh chóng đáp: “thìlà để tiếp thu kiến thức và kĩ năng nghề nghiệp thôi, còn là vì cái gì nữa?”

Tiết Nguyên Câu cảm thấy mìnhkhônghợp với mọi người.

Vừanóiđượcmộtnửa câuthìTrần Tu Tềđãtrực tiếpđithẳng tới chỗ bọn họđangđứng.

Tiết Nguyên Câu yên lặng tắt cửa sổ gameđi, lại tắt cả đèn,nhẹnhàng rón rén bò lên giường, nằm trằn trọc thao thức suốt đêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thầy giáo gật đầu, tiếp tục hỏi thêm Chu Tự Hằng vềmộtsố thủ pháp chuyên môn, câu nào Chu Tự Hằng cũng trả lờimộtcách rất trôi chảy.

Chu Tự Hằng sau khi trở về từ học viện múa Bắc Kinh, cũngđiđến gia nhập vào đội quânđangxếp hàng.

Cuối tháng chín, buổi tối trong sân trường yên tĩnh tiêu điều, chỉ có tiếng ve sầu kêu đến bi ai, từng tiếng từng tiếng truyền vào trong phòng, nổi bật lênsựảm đạm của ánh trăng.

“Cậu làm xong bộ đề chưa?” Trần Tu Tềnói, giọng điệu rất thân thiện cởi mở.

Cuối tháng chín, Bắc Kinhđãhoàn toàn vào thu, chương trình học của khoa công nghệ thông tin cũng chính thứcđivào quỹ đạo, Chu Tự Hằng được thầy giáoyêuquý nhờ thái độ học tập nghiêm túc và chăm chỉ, qua quá trình trao đổi, thầy giáo còn pháthiệnra là tư duy của Chu Tự Hằng rất logic và đặc biệt.

Chung Thần cũng rất hứng thú với cuộc thi ACM, cậu nhảy từtrêngiường xuống, kéo ghế ngồi cạnh Chu Tự Hằng, yên lặng ngồi xem màn hình máy tính và đề bài, lúc cầnsẽnóira ý kiến của bản thân, có thể đối phươngsẽkhôngtiếp thu, nhưng việc trao đổi có thể khiến cho cả hai cùng tiến bộ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85