Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 84
“anhcũng bỏmộtphiếu cho em đấy.” Chu Tự Hằng ngoắc ngoắc lòng bàn taycô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng cậu càng như thếthìMinh Nguyệt lại càng tò mò hơn, cứ quấn lấy cậu vòi vĩnh đáp án.
Song Chu thiếu gia lạikhôngđồng ý, cậu lắc đầu, thẳng thắnnói: “anhchỉ ngắm hình của em thôi, còn lưu hết vào trong máy rồi.”
“Em nghenóiBạch Dương cũng cắt tóc giốnganhđó.” Minh Nguyệt đứng cạnh tủ sách,nhỏgiọngnóichuyện với Chu Tự Hằng, “Việc huấn luyện ở trường công an cũng rất cực khổ.”
Câu hỏi này đúng là muốn làm khó Chu Tự Hằng.
Giọng củacônghe rất dịu dàng, tràn ngậpsựquan tâm.
Chu Tự Hằngkhôngngờ là cậu lại gặp lại Trần Tu Tề theo cách này.
Trong những năm tháng tuổi trẻ, bọn họđãcùng thíchmộtcôgái, Trần Tu Tề tuy thua cuộc, nhưng cầm lên đượcthìcũng bỏ xuống được,khôngcanh cánh trong lòng, chỉ dựa vào điểm này thôi, Trần Tu Tềđãhơn hẳn rất nhiều người bạn cùng tuổi rồi.Sau khi vào đại học, cậu vẫn tiếp tục kéo dài thời huy hoàng của mình từ thời phổ thông, cố gắng học tập.
Sau hơn hai mươi ngày xa cách, dáng vẻ của Chu Tự Hằngđãcó chút thay đổi, da hơi đenđi, người cũng gầyđi, mái tócthìngắn cũn, râu cũng mọc ra, nhìn ra dáng đàn ông lắm rồi.
côkhôngnóithẳng ra thành lời, chỉ rútmộtquyển sách từtrêngiá, mở ra che mặt mình, khẽ lắc đầu.
Cuốn này còn dư lại hai bảntrêngiá, lúc cậu cầm lấy quyển bên phảithìđồng thời cũng có ngườiđãlấy nốt quyển bên trái.
Nụ hôn rấtnhẹnhàng và nhanh chóng, hôn xongcôđưa tay vuốt mái tóc dài của mình, cố tỏ ra bình tĩnh nhưkhôngcó chuyện gì xảy ra, mở miệng hỏi để che lấpđisựxấu hổ: “Chiều tối nayanhđãcó kế hoạch gì chưa?”
Minh Nguyệtkhôngcó hứng thú tìm hiểu cuộc sống đại học của Trần Tu Tề,côchỉ muốn nghe chuyện của Chu Tự Hằng thôi.
côvẫnđangcẩn thận tìm sách chuyên ngành cho cậu, gương mặt trắng như tuyết tạo cảm giác nhưđangtan ra vào ánh đèn.
Qua khe hở của giá sách, Chu Tự Hằng trông thấymộtgương mặt đẹp trai tuấn tú, mày rậm mắt to, dáng vẻ chính trực.
“Vậy như bình thườngthìanhsẽlàm gì?” Minh Nguyệt hỏi.
Trần Tu Tề hình như cũng hơi bất ngờ nên ngây ngườimộtlúc,mộtlúc sau mới chớp mắtmộtcái.
Minh Nguyệt trong lòng nở hoa, nhưng vẫnnói: “Những bạngáikhác cũng rất xinh mà.”
Minh Nguyệt cũng có tâm trạng giống như cậu.
Cả tầng hai được bật đèn sáng rực, xuyên qua những giá sách có thể trông thấy rất nhiều bóng dáng của sinh viên, ngườithìvội vã tìm sách, người lại đứng yên đọc thầm, chỗ bàn đọc sách cũng có rất nhiều sinh viên ngồi tự học, trong thư viện chỉ vang lên những tiếng lật giấy và viết bút.
Chu Tự Hằng rất vô liêm sỉ tiếp nhận tấm lòng của Minh Nguyệt,khôngnóichocôbiết là cả ngày cậu ngồi trước cái máy tính chỉ là để ngắm ảnh củacôthôi.
Minh Nguyệt bị Chu Tự Hằng véo má, giận dỗi mở to mắtnói: “khôngphải là em dễ thỏa mãn đâu nhé! Mà là…”nóitới đâythìkhí thế củacôtrở nên yếu hẳnđi.
Chu Tự Hằng cũngđãsớm có dự định cho ngày hôm nay rồi, nhưng dù có tính toán sớm đến đâuđinữathìcũngkhônglường trước đượcsựthay đổi.
côđãphải vượtmộtquãng đường xa, hỏi người ta cáchđitàu điện ngầm, sau đó lại hỏi đường mấy lần rồi mới đến được đây để tạo bất ngờ cho Chu Tự Hằng, thế mà cuối cùng những thứcômuốn làm lại chỉ đơn giản như vậy thôi, Chu Tự Hằng véo mácônói: “Em dễ thỏa mãnthậtđấy.”
Cậunóichuyện rất nghiêm túc, Minh Nguyệt nghe xong liền kết luận rằng Chu Tự Hằng gần như dành hết tâm tư cho việc học, cậukhôngchỉ chăm chỉ lúc còn học cấp ba, mà lên đại học cũng chưa từng buông lỏng bản thân.côrất ngưỡng mộ điều này ở Chu Tự Hằng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đau lòng: “anhngồi máy tính để viết code sao? Hay là chuẩn bị bài trước khi lên lớp? Dù có thế nàothìanhcũngkhôngnên ngồi trước máy tính quá lâu đâu,khôngtốt cho xương cổ.”
Nghĩ vậy, Chu Tự Hằng bĩu môi, có phần kiêu ngạonói: “Nó cắt kiểu đầu này có đẹp được nhưanhkhông?”
Chu Tự Hằng có thể cảm nhận được điều này, sau khi thi tốt nghiệp xong, cậu vẫn cho rằng Ngữ Văn là môn học rất có ích cho cuộc sống, cho nênđãmượn rất nhiều sách về để nghiên cứu sâu hơn, lúc muốn còn đem áp dụng vào thực tế nữa, mà hiệu quả cũng rấtrõràng…
“Là kĩ năng này.” Chu Tự Hằng hôn lên cổ Minh Nguyệt, hơi thở nóng rực phả ra, hòa quyện vào tiết trời mát mẻ sau cơn mưa, hai taynhẹnhàng đặt lên n** m*m m** củacô.
Chu Tự Hằng nghĩ xong, lại nghiêng đầu nhìn Minh Nguyệt.
Hành động này khiến Chu Tự Hằng cực kì vui vẻ, lúc tìm sách vẫnkhôngquên nắm tay Minh Nguyệt.
Hai ngườiđangbướcđitrênmộtcon đường rợp bóng cây,mộtvài giọt nước mưa đọngtrênlá cây rơi xuống trúng vào xương quai xanh của Minh Nguyệt, giọt nước từ từ chảy dọc xuống, chui vào trong cổ áocô.
Chương Chi Vi chính làcôbạn cùng phòng của Minh Nguyệt,mộtcônàng Bắc Kinh rất nhiệt tình và phóng khoáng.
Buổi tối, Chu Tự Hằng dẫn Minh Nguyệt đến căn tin ăn cơm,khôngngoài dự đoán, bọn họđãnhận về rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn tiếc nuối của mọi người.
Sói bao giờ cũng nhiều hơn thịt mà.
Giờđãlà 5 giờ 40 phút chiều, mưa vẫn rơi và chưa có dấu hiệu ngớt, ngược lại còn có xu hướng ngàymộtto hơn, nước đọngtrênđường tạo thànhmộtdòng suốinhỏ, rất bất tiện cho việcđilại.Minh Nguyệt cũngkhôngcó ý địnhsẽra ngoài dạo phố hay xem phim trong cái thời tiết này,cônóivới Chu Tự Hằng là muốn đượcđithăm quan trường mới của cậu.
côtrời sinh có tính hay xấu hổ,khôngbao giờ thích làm chuyện gì quá khoa trương, ngay cả buổi dạ hội chào đón tân sinh viên cũngkhôngđăng kí tham gia, nhưngcôkhônghề cảm thấy đáng tiếc, chỉ nghĩ là làm vậysẽgiành ra đượcmộtchút thời gian để luyện múa.
“Bây giờ mình đến căn tin trường ăn cơm, sau đó làm chuyện màanhmuốn làm, emsẽở bên cạnh nhìnanh.” Minh Nguyệt kéo cánh tay cậunói, “Hi vọng là emsẽkhônglàm phiền đếnanh.”
Chu Tự Hằng rất ít khinóivềmộtngười nào đó như vậy,mộtkhiđãnóithìchứng tỏ kĩ năng của người đó chắc chắn phải vượt xa cậu.
Nhưng tính cách của cậuthìvẫnkhôngthay đổi.
Đương nhiên làkhôngrồi.
Điều này giống nhưmộtlời nhắc nhở cậu về tầm quan trọng của việc đến học viện múa Bắc Kinh để tuyên bố chủ quyền.
Minh Nguyệt xấu hổnói: “Bạn cùng phòng củaanhsao lại tìm được diễn đàn của trường em vậy?” Hôm naycôđãvào thư viện của trường Thanh Hoa, các sinh viên ai cũng giỏi giang và chăm chỉ học hành, cho nêncônghĩ các bạn cùng phòng của Chu Tự Hằng cũng phải giống như vậy, thế màkhôngngờ là mấyanhsinh viên khoa công nghệ thông tin này lại còn có thời gian mà theo dõi mấy cái cuộc bầu chọn hoa khôi nhàm chán của các trường khác.
Bây giờđãtan học rồi, trời mưa nên sắc trời mờ tối, các sinh viênđanglục đục từ trong giảng đườngđira,trêntay là những cái ô với màu sắckhônggiống nhau, ngườithìđiđến nhà ăn, ngườithìvề kí túc xá, cũng có người đến thư viện, hầu như đềuđãcó kế hoạch từ trước.
Do dựmộtlát, Minh Nguyệt mới xoắn ngón tay, ấp úngnói: “Chương Chi Vinóilà,mộtchàng trai ưu túsẽthu hút rất nhiềucôgái, cho nên, em…em phải tới trườnganhđidạo vòng quanhmộtchút, công khai tuyên bố chủ quyền.”
Chu Tự Hằng rất vui, cậu cầm tay Minh Nguyệt, hôn lên mu bàn taycô,nói: “Cho nên toàn bộ thời gian còn lại ngày hôm nay,anhsẽnghe theo ý em hết.”
“anhđangtìm cuốn gì vậy?” Minh Nguyệt hỏi, ngụ ý là muốn tìm giúp cậu.
“…Ba người bạn cùng phòng củaanhai cũng khen em xinh đẹp, còn bắtanhphảinóicho em biết là bọn họđãủng hộ mỗi ngườimộtphiếu để em trở thành hoa khôi của trường đấy.” Chu Tự Hằngnóivới Minh Nguyệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở thư viện có ghi mã để xếp sách, phạm vi tìm kiếmkhônglớn, nhưng chỗ để cuốn ‘Thái độ lập trình’thìđãtrống trơn rồi.
Chu Tự Hằngkhôngvì những ánh mắt ấy mà kiêu ngạo, vẫn vui vẻ như cũ, vẫn là những món ăn ấy, đồ uống ấy, cái bàn ăn ấy, khung cảnh xung quanh quen thuộc ấy, nhưng vì có thêm Minh Nguyệt ngồi đối diện, khiến cho cậu cảm thấy hương vị của bữa cơm hôm nay trở nên rất ngọt ngào.
côôm chặt cánh tay Chu Tự Hằng, b* ng*c qua lớp vải chạm vào da thịt cậu, lúccôlắc người làm nũng, cậu có thể trông thấy cái dây áo lót màu xanh da trời vàmộtphần ngực trắng như tuyết lộ ra.
Trong lúc Chu Tự Hằngđangcúi đầu tìm sách trong thư viện, Minh Nguyệtkhôngnhịn được mà đưa tay ra sờ l*n đ*nh đầu cậu.
Câu hỏi này nghe giống nhưmộtcôbạngáiđangquản lý bạn trai rất chặt, nhưng Chu Tự Hằng lại rất sẵn lòng trả lời, còn kể rất chi tiết: “Lúc rảnhthìanhsẽvề kí túc xá đọc sách, hoặc đến thư viện, nhưng phần lớn thời gian là ngồi trước máy vi tính.”
Cậu trấn tĩnh lại rất nhanh, thoải mái tự nhiên gật đầu chào hỏi Chu Tự Hằng,nói: “đãlâukhônggặp.” Nhìn thấy Minh Nguyệt ở bên cạnh, Trần Tu Tề rất tự giác rờiđingay,khôngcam tâm trở thành bóng đèn.
Văn hóa Trung Hoathậtsựrất phong phú và tinh thâm.
Mượn ánh đèn đường, từ góc độ của Chu Tự Hằng có thể nhìn thấyrõràng giọt nướcđangchảy xuống kh* ng*c của Minh Nguyệt, cho đến khikhôngcòn nhìn thấy được nữa.
côhi vọng Chu Tự Hằng đừng có ca ngợi mình quá,khôngsẽlàm chocôkiêu ngạo mất.
Trong ngôi trường này, có rất nhiều người còn nỗ lực hơn Chu Tự Hằng, chăm chỉ và có thiên phú hơn cả cậu nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 84
Cậu cúi đầu nhìn Minh Nguyệt.
Chu Tự Hằng tiếp nhận tấm lòng củacôtrợ lý ngoan ngoãn này, nhưng vẫn phải tiếc nuốinóichocôbiết: “anhtìm cuốn ‘Thái độ lập trình’ và ‘Hướng dẫn quy tắc mã hóa C++’, lúc lên lớp thầy giáo có giới thiệu hai cuốn này để tham khảo, nhưnganhnghĩ mọi ngườiđãnhanh tay mượn trước mất rồi.”
“Chuyện hoa khôi nàykhôngbiết là ai đề cử em nữa.” Minh Nguyệt dở khóc dở cườinói.
Cả hai lúc nào cũng luôn nhớ đến nhau.
Như thể bị tẩu hỏa nhập ma vậy.
Chu Tự Hằng có phần căng thẳng, cậu honhẹmộtcái, quyết định lảng tránh vấn đề này: “Sau nàyanhsẽnóicho em biết.”
“Chiều nay học xonganhđịnhsẽđến trường thăm em đấy.” Chu Tự Hằng cườinói, “Nhưng em lại đến đây trước rồi.”
Chu Tự Hằng để cho Minh Nguyệt sờ tóc mình thoải mái, Minh Nguyệt chà chàmộtlúcthìthấy nhột nên thu tay về, Chu Tự Hằng cũng đứng thẳng lên ngay sau đó.Tất nhiên là cậu biết rấtrõvề tình trạng của Bạch Dương bây giờ, nghe cậu ta kểthìcũng có thể cảm nhận được là cậu tađangphải vất vả mệt mỏi thế nào, nhưng lúc này cậu lạikhôngmuốn nghe Minh Nguyệtnóivềmộttên con trai khác ngoài cậu.
Vu sơn vu hải, vu thủy vu tân, song mộc phi lâm, hạ điền hữu tâm.
Chu Tự Hằng cầm cuốn sáchtrêntay, mím môikhôngnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì thế Minh Nguyệt rất tò mò, luôn miệng hỏi: “Kĩ năng đặc biệt gì thế ạ?”
Cómộtđiểm đặc biệt của Chu Tự Hằng chính là dúm tóc luôn vểnh caotrênđầu, phần tóc này mọc cũng nhanh hơn các chỗ khác, kiêu ngạo dựng thẳng lên giống như cái lá thông vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng vuốt mái tóc dài của Minh Nguyệt, sau đó cầm lấymộtcuốn sách chuyên ngành, là bộ đề thi ACM.
Buổi tối bầu trời u ám, vầng trăng tròn bị mây che mất, Chu Tự Hằng gọi xe đưa Minh Nguyệt về trường, lại cùngcôđibộ đến kí túc xá.
đãthế còn rất dễ nuôi, chỉmộtbữa cơm ở căn tin là xong.
Đây có thể coi là tâm ý tương thông.
Minh Nguyệt thầm nghĩ.
Minh Nguyệt vì cảm thấy rất ngọt ngào nên liền kiễng chân lên hôn Chu Tự Hằngmộtcái.
Chu Tự Hằng đáp: “Cách thức cụ thểthìanhkhôngbiết, nhưng cậu bạn cùng phòng củaanhlà Tiết Nguyên Câu rất giỏi mấy chuyện này, hơn nữa cậu ta còn có…” Cậu dừngmộtchút rồi mớinóitiếp, “mộtkĩ năng rất đặc biệt.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.