Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 66

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66


Bạch Dương vẫn đờ đẫnmộtlúc, hồi lâu sau mới ngẩng lên, hai mắt ngập nướcnói: “Đại ca, có phảianhcảm thấy em rất vô dụng haykhông?”

“khôngđịnhnóichoanhmày nghe lý do mày nhảy xuống sông à?” Chu Tự Hằng nghiêng người về phía trước, sống lưng cong lại.

[anhđâykhôngthèm chút tiềnnhỏđó,anhkhôngthiếu tiền.]

Bốn bề xung quanh đều là màu trắng, chăn cũng trắng, chỉ có bầu trời đêm bên ngoài là màu đen.

Lúc cậu nóng vội muốn nhận được câu trả lời từ Minh Nguyệt,côbéđãnhỏnhẹnói: “Emđanggật đầu.” Vừa đángyêulại vừa dũng cảm.

May có Minh Nguyệtđãkịp thời đỡ lại.

Lúc này Chu Tự Hằng mới nhìnrõđược bộ dạng của Bạch Dương.

Bạch Dương nhảy xuống sông Tần Hoài là vìmộtcâunóikia của Mạnh Bồng Bồng, trong lòngcôbé ngoàisựáy náy rathìcòn xen lẫn cảsựkinh ngạc.

“Mình muốn ăn bánh bao.” Bạch Dương chỉ cử động miệng chứkhôngphát ra tiếng được, “Bánh bao thịt.”

côbạn ấy rất lý trí và chân thành trả lời: “Mìnhkhôngthích cậu, càngkhôngbao giờ có chuyệnsẽở bên cậu.”

Chu Tự Hằngthậtsựkhônghiểu nổi, rốt cuộc là Bạch Dươngđãbịyêuma quỷ quái phương nào nhập vào mà lại làm ra chuyện như vậy.

“khôngphải mày vẫn còn cómộtngười đại ca làanhđây sao?” Chu Tự Hằngnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậuthậtsựrất lo cho Bạch Dương, Bạch Dương muốn nhát gan à?khônghề, hồinhỏcậu ta cũng làmộtđứa trẻ rất hiếu động, Bạch Dương muốn béo sao? Cũngkhôngđâu, chỉ là cậu takhôngkìm chế được cái mồm của mình thôi.

Ngay khi Bạch Dươngđangkể lại đầu đuôisựviệc cho Chu Tự HằngthìMạnh Bồng Bồng cũngđãngồi ở cái ghế dài trong vườn hoa của bệnh viện, kể lạisựviệc cho Minh Nguyệt nghe.

Nhìn cậu giống như con thúnhỏbị thương nặng,đangnằm th* d*c yếu đuối dưới bãi bùn.

Mạnh Bồng Bồng lạinóitiếp: “Giống như việc cậu sợ nước vậy, cho nên cậusẽkhôngbao giờ ngu ngốc mà nhảy xuống sông.Mìnhsẽkhôngyêusớm, cho nên mìnhkhôngthể chấp nhận lời tỏ tình của cậu được.”

“Tiểu Nguyệt Lượng.”

Câu này Chu Tự Hằngnóirấtnhỏ, sau đó còn khẽ thở dàimộttiếng.


mộtBạch Dương dũng cảm của ngày hôm nay,sẽchỉ xuấthiệnduy nhấtmộtlần trong đời, cho nên cậu cũng cực kì nhanh thầmnóicâu tạm biệt với chính bản thân mình.

khôngmuốn sống nữa hay sao.

*

Bạch Dươngkhôngngước mắt lên, như người mất hồn nhìn vào mu bàn tay, chỗ đóđãđổimộtmũi kim khác, vì để cho thuốc chảy quá nhanh nên hơi bị sưng.

Dường như cómộtsựthay đổikhôngtiếng động nào đóđangphát sinhtrênngười cậu, khiến chocôbé hơi sửng sốt.

“Dạ?” Minh Nguyệt quay đầu nhìn cậu, hai mắt sáng như sao.

Hành động này nghĩa là ngầm đồng ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mạnh Bồng Bồngkhôngđáp, mãi về sau mới từ từ nghiêngmộtbên mặt sang.

Con đườngyêuthầm này, Bạch Dươngthậtsựphảiđirất vất vả.


“anhbiết, là tại Bạch Dương nó ngu quá.” Chu Tự Hằng ôm vaicôbénói.

Miệngthìmắng vậy, nhưng cậu vẫn đưa tay chỉnh lại cho chai dịch chảy với tốc độ bình thường.

Bạch Dương chậm chạp ghé mặt vào, tựa nhưmộtthước phim quay chậm, cuối cùng cực kìnhẹnhàng chạm môi vào má Mạnh Bồng Bồng.

Bạch Dương được các đội viên trong đội đua thuyền rồng kéo lên từ dưới sông.

Cậuthậtsựquá vô dụng mà, tính tình nhát gan sợ đủ thứ, yếu ớtkhôngthể tả.

Cuối tháng năm, tết Đoan Ngọ sắp đến, vì để cho các đội đua thuyền được luyện tập thuận lợi, người tađãxả nước từtrênthượng nguồn xuống, cho nên nước sôngsẽsâu hơn bình thườngmộtchút, vậy mà Bạch Dương còn chọn lúc chiều tối, khi các đội đua thuyềnđãvãn gần hết để nhảy xuống sông.

Thoáng cáiđãnăm năm trôi qua, vậy mà Bạch Dương giờ đây vẫn làmộtcậu con trai béo ú nhát gan, luôn thu mình lại trong cái vỏ ốc.

Mạnh Bồng Bồng lập tức đứng dậy.

“Mình muốn hôn má cậumộtcái.” Cậu tha thiếtnóivới Mạnh Bồng Bồng.

Mặt củacôbé có ánh đèn chiếu vào nên càng thêm trắng, cái cằm tròn tròn rất đángyêu.

Bạch Dương nghĩ lại, lúc ấy mình trả lời như thế nào nhỉ?

Từng câunóiấy lạimộtlần nữa xoay vòng trong đầu Mạnh Bồng Bồng.

Chu Tự Hằngkhôngnóinữa, cậu đứng bên cạnh Minh Nguyệt, tay đút túi quần, bộ đồ và mái tóc đen dường như tan vào trong đêm tối.

Chu Tự Hằng trực tiếpđivề phía giường bệnh, nhìn chai truyền dịchđangchảy rất nhanh.

Nếu bây giờ tráo đổi thân phận, Bạch Dương đổi thành cậu, Mạnh Bồng Bồng đổi thành Minh Nguyệt,côbé ấy cũng từ chối cậu như vậy, cũngnóira câu đó, vậy liệu cậu có giống như Bạch Dương mà nhảy xuống sông Tần Hoài haykhông?


“Choanhhônmộtcái.” Cậunhẹnhàng ôm lấy mặtcôbé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng biết Bạch Dương sợ nước, đặc biệt là nước ở sông Tần Hoài.

Nhưng câu đó Chu Tự Hằngkhôngnóira ngoài.

Mạnh Bồng Bồng nhìn Bạch Dương.

Và cũng tạm biệt cậu, Bạch Dương thầmnóitrong lòng như vậy.

Cậu kéo cái ghế lại rồi ngồi xuống, thở dàinói: “anhđóng tiền thuốc thang cho mày rồi, đêm nay ở lại viện để bác sĩ theo dõi, rồi mới quyết định được là ngày mai có được xuất việnkhông.”

“Cậu có muốn ănmộtchútkhông?”côbé hỏi.

Mạnh Bồng Bồngkhôngtrả lời câu hỏi của cậu mà hỏi lại: “Có những việc cậu biết chắc chắn rằng nókhôngtốt,sẽtạo thành hậu quả xấu cho tương lai sau này, liệu cậu có còn tiếp tục làm nữa haykhông? Nhất định làkhông, đúng chứ?”

Chu Tự Hằng dựa đầu vào vai Minh Nguyệt,nói: “Bạch Dươngđãgọianhlà đại ca suốt năm năm nay rồi.”

“Đúng! Bạch Dương rất nhát gan!” Bỗng có tiếngnóivang lên, Chu Tự Hằng từ trong phòng bệnhđixuống đây, bước nhanh về phía Mạnh Bồng Bồng.

mộtngười sợ nước như vậy, sao tự nhiên lại nhảy xuống sông?

Chu Tự Hằng tiếp tụcnói: “Bạch Dương cũng rất mập! Thành tích họckhôngtốt! Lại còn tham ăn! Cực kì nhát gan! Trông thấy con chuột thôi cũng giật mình được! Ngay cả khi bị thầycôném phấn vào cũngkhôngdám tránh! Nhưng Mạnh Bồng Bồng, cậu phải nhớmộtđiều rằng, Bạch Dương tuy nhát gan là thế, nhưng vì thích cậu, nóđãkhôngchút do dự mà nhảy xuống sông đấy!”

“Mình cứ nghĩ là…Cậu ấy…Rất nhát gan…” Mạnh Bồng Bồng ấp úngnói, cầm chặt tay Minh Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên, Mạnh Bồng Bồngđingược lại lý trí của mình.

Bạch Dương rất đồng ý với câunóicủa Mạnh Bồng Bồng, nhưng cậu quyếtkhônggật đầu.

Bạch Dương nằmtrêngiường bệnh của bệnh viện, nhìn chai thuốcđangtừng giọt từng giọt chảy xuống truyền vào tay mình, tựa như những giọt nước mắtđangrơi trong lòng cậu vậy.

Lửa giận trong lòng Chu Tự Hằng giống như bịmộtchậu nước lạnh dập tắt.

Phòng bệnh lúc này trở nên sáng rực rỡ, như được rải đầy ánh trăng.

Có rất nhiều con ếch muốn được hôn, nhưng chỉ cómộtcon biến thành hoàng tử.

Có thể sau này, cậusẽkhôngdũng cảm được như hôm nay nữa, nhưng cậu vẫn muốn cảm ơn Mạnh Bồng Bồng, cảm ơn vìđãcho cậu biết thế nào làyêuthầm, thế nào là thanh xuân, cảm ơn vìđãcho cậu biết, cảm giác khi hôn là như thế nào.

Cảnh tượng này rất giống với nhiều năm về trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tại sao?” Bạch Dương cũng giống như những cậu thiếu niên khác, bướng bỉnh muốn nhận vềmộtđáp ánrõràng.

Nhưngthậtmay, người mà cậu thích là Minh Nguyệt.

Chu Tự Hằng nhếch môinói: “khôngcần trả,anhmàykhôngthiếu tiền.”

“Em…” Bạch Dương ho khan hai tiếng, “Em tỏ tình với Mạnh Bồng Bồng rồi.”

Bạch Dương sợ run người.

Lúc ấy, cậuđãlắc đầunói: “khôngđượckhôngđược.”

Bạch Dươngkhônglên tiếng, người co rúm lạikhôngnhúc nhích, Chu Tự Hằng phải tận dụng lợi thế sức mạnh của mình để lôi cậu ta từ trong chăn ra.

Đại ca của cậuđãnóivới cậu - Ở bên nhau là lời tỏ tình lâu dài nhất, chờ đợi là việc làm ngu ngốc nhất.

côbé hít sâumộthơi, mở hộp đựng thức ăn ra, trong đó làmộtbát cháo cá nóng hổi.

Nhưnghiệngiờ, Bạch Dương lại nghĩ, nếu Mạnh Bồng Bồng đồng ý làm vợ mìnhthật,thìcậu sẵn sàng quỳ ván giặt đồ mỗi ngày luôn.

Lúccôbé làm mặt lạnh nhìn giống nhưmộtpho tượng điêu khắckhôngcảm xúc, khiến cho người ta sợ hãi.

“Cảm ơn cậu.”

Y tá trưởng tuổi trung niên đổimộtchai truyền nữa cho Bạch Dương, nhìn thấy Mạnh Bồng Bồng đếnthìnói: “Thực quản của bệnh nhân bị tổn thương do nhiễm lạnh, dẫn đến việcnóihơi khó khăn, mấy ngày tới chỉ được ăn thức ăn lỏng thôi nhé.”

“Nhảy sông xong giờ đầu óc cũng bị úng nước luôn rồi à!” Chu Tự Hằng vội vã từ trường học chạy tới đây, trong lòng vốnđãtức giận rồi, giờ lại thấy Bạch Dương chỉnh ống để truyền dịch nhanh, cậuthậtsựkhôngthể chịu nổi phải mắngmộtcâu.

“Bạch Dương chắc đói bụng lắm rồi, ở đây có cháo này.” Minh Nguyệtnóivới Chu Tự Hằng, lại vỗ vai Mạnh Bồng Bồng, “Cậu vào thăm cậu ấyđi.”

nóixong vị y tá trưởng liền đẩy xe rờiđi, Mạnh Bồng Bồng đứng tại chỗmộtlúc rồi mớiđiđến cạnh giường.

Nhưng Mạnh Bồng Bồng lại chẳng thèm để tâm đến thành ý của cậu.

Bạch Dương vẫn hơi sợ, hai tay giữ chặt lấy cái chănkhôngchịu buông ra, hai chân co lại.

Mạnh Bồng Bồngkhôngquen với việc chăm sóc quan tâm người khác,nóiđượcmộtcâu kia tuy hơi lạnh nhạt nhưngđãlà có tiến bộ rồi.

Thời kì phản nghịch, Chu Tự Hằng kiêu căng ngạo mạn, cư xử tùy ý, còn bây giờ khiđãhiểu chuyện, cậu lại giữ đượcsựbình tĩnh và điềm đạm.

“Bạch Dương.”côbé nhìn bát cháo trong tay, “Đợi khi nào thi xong đại học, nếu chúng mình có thể học cùngmộtthành phố, nếu lúc đó cậu vẫn còn thích mình…thì…chúng mình thửyêumộtlần nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

đitheo cậu, Bạch Dương nhát gankhônghề phải lo lắng hay sợ hãi bất cứ chuyện gì, thậm chí ở bên cạnh lâu năm, Bạch Dương còn học được vài chiêu từ người đại ca này.

Chu Tự Hằng nhìn thấy được hình bóng của mình từ cậu ấy.

Thíchcôbạn ấy như thích bánh bao thịt, mì Dương Xuân, thịt kho tàu, màkhông, có lẽ so với những thứ đóthìcậu thích Mạnh Bồng Bồng hơnmộtchút.

Bạch Dương tuy mập nhưng lại có làn da trắng nõn như đậu hũ, tính tình xấu hổ lại nhát gan, cái mặt béo nhìn cũngkhôngđến nỗi nào, cái miệng nhai thức ăn nhìn như con gấu trúc.Nhưng lúc này, cậu tađangtựa vào giường bệnh, chăn đắptrênngười bị xô lệch, sắc mặt tái nhợt, môi cũng thâm tái cả lại.

đãmộtthời gian dài Bạch Dương tự hỏi mình như vậy, nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra từ gì để hình dungthìMạnh Bồng Bồngđãxuấthiệnrồi xâm chiếm toàn bộ đầu óc cậu.

côbé cảm thấy,khôngphải là mình thương hại Bạch Dương, mà làcôbéđanghọc cách dũng cảm, giống như cậu ấy vậy.

Mạnh Bồng Bồng gõ cửađivào phòng bệnh.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Bồng Bồng thấy Chu Tự Hằng kích động đến vậy, từng câu từng chữ của cậu như hóa thành mưa đá đánh mạnh vào lòng Mạnh Bồng Bồng, khiếncôbékhôngkhỏi sợ hãi lảo đảo lui về saumộtbước.

[Ngay đến cả tính mạng nó cũngkhôngcần nữa rồi.]

“Nhưng bây giờ cậu chỉ được ăn thức ăn lỏng thôi.” Mạnh Bồng Bồng kiên nhẫnnói.

Câunóinày cũng lập tức gợi lênsựquen thuộc.

Chỗ Bạch Dương nhảy xuống lại đúng là chỗ sâu nhất, nếukhôngcómộtđội thuyền rồng tranh thủ tập thêmmộtlần nữathìe là Bạch Dươngsẽhoàn toàn chìm sâu dưới lòng sông rồi.

Chu Tự Hằng thầm nghĩ, chắc là có.

Cháokhôngphải là của Mạnh Bồng Bồng mua, mà là Minh Nguyệt mua, nhằm tạo cơ hội cho Mạnh Bồng Bồng vào gặp Bạch Dương.

Bạch Dương ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Bạch Dương chỉnh ống để tốc độ truyền dịch được nhanh hơnmộtchút, nước thuốc chảy dọc theo cái ống nhựa, qua kim tiêm chảy vào trong máu cậu, cảm giác vừa lạnh vừa đau nhức, phải như vậythìmới khiến cho cậukhôngthể suy nghĩ lung tung được nữa, yên lặng nằm ngửatrêngiường bệnh, mắt nhìn vàokhôngtrung.

“Cậukhôngthích ăn cháo à?” Mạnh Bồng Bồng lại hỏi, “Thế cậu muốn ăn gì?”


Bạch Dương có chút ngoài ý muốn, hoặc có vẻ vẫn hơi sợ, theo bản năng muốn kéo chăn che kín mặt, nhưng tứ chi lại cứng nhắc, dưới ánh mắt của Mạnh Bồng Bồng, cậukhôngthể nhúc nhích được cơ thể, chỉ đành rũ mắt xuống.

Chương 66

[Nhưng Mạnh Bồng Bồng, cậu phải nhớmộtđiều rằng, Bạch Dương tuy nhát gan là thế, nhưng vì thích cậu, nóđãkhôngchút do dự mà nhảy xuống sông đấy!]

Chu Tự Hằngđãtừng trêu Bạch Dương là – [Dê béo, mày sợ Mạnh Bồng Bồng như vậy, ví dụ mà sau này người ta có trở thành vợ màythìchắc là ngày nào mày cũng phải quỳ ván giặt đồ nhỉ?]

[Bạch Dương rất mập! Thành tích họckhôngtốt! Lại còn tham ăn! Cực kì nhát gan! Trông thấy con chuột thôi cũng giật mình được! Ngay cả khi bị thầycôném phấn vào cũngkhôngdám tránh!]

Năm ngoái cũng vào đợt này, Bạch Dươngđãbị trượt chân ngã xuống sôngmộtlần, bị sặc đến nỗi thởkhôngra hơi, từ đó về sau mỗi lầnđiqua đó, Bạch Dương đều luôn rất cẩn thận.

Chu Tự Hằng nhớ lại lần đầu gặp Bạch Dương, cậu ta bị bọn côn đồ đuổi theo đòi tiền phí bảo kê,trênmặt bị thương đầy những vết xanh tím, cũng co rúm người lại như vậy, trốn trong con ngõnhỏ.

Mạnh Bồng Bồng mím môi, run rẩy cầm lấy cháo rồiđivào viện.

Ngu đến mức nào? Phảinóilà cực kì cực kì ngu!

Bạch Dương há miệng ăn, phải mất rất nhiều thời gian mới nuốt xuống được.

mộtlúc sau, cửa phòng bệnh mở ra, Bạch Dương theo bản năng co rúm người lại, vung chăn lên phủ kín toàn thân, nhưng vì quá mập nên chăn chỉ che được đầu màkhôngche được chân, cuối cùng cậu đành co rúc người lại như trái bóng.

“Vậy…Chờ lúc nào bố mẹ em từ Bắc Kinh về, emsẽtrả tiền choanh…” Bạch Dương thều thàonóikhôngra hơi.

“Ngay đến cả tính mạng của mình nó cũngkhôngcần nữa rồi!!!”

Chỉ là hơi có chút…

Làsựngưỡng mộ, sùng bái, rồi khao khát màkhôngthể có được, tựa như dải ngân hà xa xôi.Cậukhôngphải Ngưu Lang, Mạnh Bồng Bồng cũng chẳng hề thích cậu, hết thảy, đều chỉ làmộtmình cậu đơn phương tình nguyện.

Dường như chỉ trong nháy mắt, cậu và Bạch Dương, từ hai đường thẳng song song, trở thànhanhem tốt của nhau.

Cậu thích Mạnh Bồng Bồng.

[Đại ca, em…em đưa hết choanh,anh…anhcầmđiạ!]

Sao mà cậu lại may mắn đến thế.

Liệu mìnhsẽthíchmộtngười như thế nào nhỉ?

“Bạn ấykhôngcố ý mà.” Minh Nguyệt kéo Chu Tự Hằng ngồi xuống ghế, tuy lời giải thích có hơi qua loa, nhưngcôbé vẫn muốnnóigiúp Mạnh Bồng Bồngmộtcâu.

Minh Nguyệt thấy tay Mạnh Bồng Bồng rất lạnh, còn hơi rịn mồ hôi, lộ rasựyếu đuối, trong ấn tượng của mọi người, Mạnh Bồng Bồng làmộtcôbạn rất lý trí và quyết đoán, chứkhônghoang mang và bối rối như lúc này.

Nhưng mà Mạnh Bồng Bồng lạikhôngmuốn.

Cuối cùng cậu cũng ngước mắt lên, yên lặng nhìn Mạnh Bồng Bồng, từ mái tóc ngắn xuống đến cái cổ mảnh mai, từ đôi mắt sáng cho đến đôi môinhỏxinh, rồi dừng lại ở gương mặtcôbé, trắng trẻo giống như vỏ bánh bao vậy.

Mạnh Bồng Bồng nhớ lại những lời này,côbé bưng bát cháo lên, xúcmộtthìa rồi đưa đến trước miệng Bạch Dương.

Cậu hơi nghiêng người về phía trước, sắc mặt trầm trọng, dù mới chỉ làmộtcậu con trai mười bảy mười tám tuổi, nhưng cậuđãcó thể xử lý ổn thỏa rất nhiều chuyện, có thể tự mình đảm đương mọi việc, là hình mẫu mà Bạch Dương muốn trở thành.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66