Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 65

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65


mộtcâunóicủa cậu, khiến cho Minh Nguyệt mãi mà chưa thể lấy lại tinh thần.

Những điều này kết hợp lại tạo thànhmộtthứ ánh sáng rực rỡ và ấm áp, xóa tanđilớp sương mù nặng nề bámtrênngười cậu, khiến cho cậu nhìn thấy được niềm hi vọng vào tương lai.

Bạch Dương nhớ hơi thở thơm tho lạnh lẽo của Mạnh Bồng Bồng, nhớsựđụng chạm rất khẽ chỉ tầm 0,1 giây, nhớ gương mặt trắng trẻo và mịn màng như chiếc bánh bao nóng hổi, nhớ những lời màcôbéđãnóivới mình, từng chữ từng chữ đều như tiếng gió xẹt qua bên tai.

Bạch Dương cúi thấp đầu, nghiêng mặt quamộtbên nhìn bóng lưng của Mạnh Bồng Bồng, gần như trở thành trung tâm của lớp học vậy.

Minh Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, lập tức bị cuốn vàosựdịu dàng ấy.

Minh Nguyệt giật mình, chân khẽ run lên.

Chương 65

Chu Tự Hằngkhôngdám chạm vào thêm, cũngkhôngdám nhìn nữa, lập tức đứng dậy.

“Gì em?” Chu Tự Hằng ngẩng đầu lên, động táctrêntaythìvẫnkhôngdừng lại.

Chu Tự Hằngkhôngvạch trần suy nghĩ của Bạch Dương, cậu mở nắp bình nước ra, làmmộthơi uống cạn chỗ nước trong bình.

“Chu Chu…” Minh Nguyệtkhôngkìm lòng được mà gọi, giọngnhỏxíu như cái lông vũ lướt qua đám mây vậy.

“Dê béo.” Chu Tự Hằng gọi.

Bạch Dương đứng dậynóivới Chu Tự Hằng: “Đại ca, đưa bình nước cho em, emđilấy nước cho.”

Chu Tự Hằng cao lớn nên ném bóng rất chuẩn xác, toàn đội chưa có đượcsựăn ý, nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh chỉ huy mọi người phối hợp với nhau, thái độ khiêm nhường và chân thànhkhôngcòn gì để chê, vì khí chất đặc biệt vàsựtự tin của cậu, các thành viên trong độiđãđồng lòng để cậu làm đội trưởng.

Bình nước của cậu vẫn còn đầy, bình của Chu Tự Hằng cũng vậy.

“Dạ?” Bạch Dương đáp.

Chu Tự Hằng ngẩng lên, đặt bút xuống, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt buồn bã và lúng túng chưa kịp che giấu của Bạch Dương.

Bạch Dương thở dài.

khôngcòn tự do trốn học,khôngcòn tùy ýđigây gổ đánh nhau,khôngvào quán bar ồn ào, tất cả những gì bây giờ cậu có là đống tài liệu học tập chất cao như núi, là tập đề trải rộng như biển lớn, là những lời ngợi khen của các thầycôgiáo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong cái tương lai ấy, có Minh Nguyệt, có Chu Xung, còn cụ thể thế nàothìChu Tự Hằngkhôngthể miêu tả được, thậm chí vẫn còn rất mơ hồ.

Cậu nhìn chằm chằm vào Bạch Dương, so vớimộtnăm trướcthìcậu tađãgầyđimộtchút, nhưng cũng chỉmộtchút thôi, so với người bình thườngthìcậu ta vẫn béo, dưới hai mắt là quầng thâm rất rộng, nhìn cái mặt như con gấu trúc vậy, lúc này Bạch Dươngđangcúi đầu, tay xoắn vào nhau,khôngdámnóicâu nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Nguyệt dạo này thường phải ngủmộtgiấc trong giờ tự học buổi tối, Chu Xungthìmua sữa tươi chất đầy trong tủ cho cậu.Chu Tự Hằng vô cùng mong đợi được nhìn thấy gương mặt tươi cười của Minh Nguyệt vào mỗi buổi sáng, cũng mong đợi đến tối về nhàsẽnghe thấy Chu Xung vui vẻnói“Con trai về rồi đấy à!”.

Minh Nguyệtkhôngquen mấycôbạn kia, nhưngcôbé biết, những tiếng reo hò đó là dành cho Chu Tự Hằng.

Cậu cònkhôngnghỉ trưa, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào khung cửa sổ, từng tia sáng đứt gãy rơi xuốngtrêngương mặt và mái tóc cậu, từng đường néttrênkhuôn mặt cậu đều tinh xảo đẹp đẽ như ngọc, dáng vẻ lại vô cùng điềm đạm và hiền lành.

Cậu ta lạikhôngcho rằng Chu Tự Hằngđangtrải quamộtcuộc sống ngày qua ngày giống nhau, chiếc thuyền gỗ được cậu chèo ngàymộtnặng hơn, bọt nước bắn lên cũng mạnh lên từng ngày, những mặtkhôngtốt của cậu gần nhưđãđược thu lại hết, tính tình nóng nảy bốc đồng cũngkhôngcòn nữa.

Bạch Dương ngơ ngác,khôngnhận lấy cái bình nước.

yêuthầm, cũng giống như việc vụng trộm xâymộttòa thành vậy,khôngđể cho bất kì ai nhìn thấy, nhưng vẫn mãi đứng vững trong lòng, dù cho bão táp mưa sa cũngkhôngthể lay chuyển.

đãlà cuối tháng năm, ngày dài đêm ngắn, nhiệt độ tăng cao, tết Đoan Ngọ gần tới, lại chuẩn bị có hội thi thuyền rồng, các tuyển thủ tham gia mau chóng lau rửa sạch những chiếc thuyền màu đỏ, ngày ngày diễn tậptrênsông.

Nhưng cho dù vậythìmỗi lần nghĩ tới, cậu vẫnkhôngtự chủ được mà bật cười, tinh thần dâng cao, tiếp tục cầm bút ngồi làm đề.

Bạch Dương gục xuống bàn, nghĩ thầm trong lòng.

Mạnh Bồng Bồng rất gầy, Bạch Dương nhìn mà thầm nghĩ,khôngbiết cơ thểnhỏbé kia có thể chống đỡ được cái đầu vớimộtbộ não siêu khủng haykhôngnữa.

Mỗimộtcôcậu thiếu niên đều giống như những chú chim non, khimộtgóc của miếng vải đen che chắn cơ thể được nhấc lên, làm cho những tia nắng chói mắt chiếu vào, cũng là lúc thanh xuân được đánh thức.

Cậu vẫn ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Mạnh Bồng Bồng,côbé dường như cũng cảm nhận được nên quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại bình tĩnh quayđi.

Nhìn xuốngmộtchútthìsẽthấy bắp chân thon gầy trắng như tuyết củacôbé lộ ra bên ngoài.

Đối với Bạch Dương, tia nắng đó chính là vàomộtngày mùa đông rét đậm, trong căn phòng học sáng rực và trống trải, cómộtcôgáitên là Mạnh Bồng Bồng,đãđẩy bài thi Toán của mình về phía cậu.

“Trước đâyanhđãnóivới Trần Tu Tềmộtcâu, bây giờanhnóilại cho mày nghe.” Chu Tự Hằng đặt bình nước xuống, dựa lưng vào tườngnói: “Ở bên nhau chính là lời tỏ tình tuyệt nhất, còn chờ đợi, là việc làm ngu ngốc nhất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhớ chỉ được nhìnmộtmìnhanhchơi bóng thôi đấy!” Chu Tự Hằng cườinói, “Biết chưa Minhcônương.”

Vì khi ấy Bạch Dươngsẽđiqua lốiđibên cạnh Mạnh Bồng Bồng, tính rasẽđiquađilại được hai lần, cũng có thể được cọnhẹvào áo nhau hai lần…

Bạch Dương ngồi nhớ lại từng chi tiết, cho đến khi giờ nghỉ trưađãhết lúc nàokhônghay.

Trong lòng vừa tự hào lại vừa khó chịu, Minh Nguyệt cắn đôi môi đỏ mọng, khẽ dậm chânmộtcái, hô theo: “Cố lên.”

Bạch Dương theo bản năng nhìn tay mình, toàn thịt là thịt, năm ngón tay giơ rakhôngcó khe hở.

Cậu mặc áo sơ mi đen, gương mặt với những đường nétrõràng, từ trán xuống đến quai hàm đều giống nhưmộtbức tượng điêu khắc, điểm khiến cho người ta chú ý nhất chính là đôi mắt đen và sâu thẳm.

Minh Nguyệt cầm nước và áo khoác cho Chu Tự Hằng, đứng ở bên cạnh sân thể d·ụ·c.

Hình ảnh này làm cho Bạch Dương nhớ lại nhiều năm về trước.

Cuối tháng năm là khai mạc giải thi đấu bóng rổ của trường, Chu Tự Hằng được mời gia nhập vào đội bóng của lớp, tất nhiên là cậu rất vui vẻ nhận lời.

Tay của cậu thon dài, lại trắng trẻo, lúc cầm bình nước, ánh nắng chiếu vào bàn tay cậu, khiến cho nó nhìn càng thêm đẹp mắt.

Đôi khi cậu cũng muốn từ bỏ, nghĩ rằng “Nếuđãcực khổ như vậy, hay là bỏ quáchđicho xong”, trong đầukhôngngừnghiệnlên những suy nghĩ tiêu cực, nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết tâmkhôngđược trở thànhmộtngười thất bại.

côbé dường nhưđãquên mất hết từ ngữ rồi, lần nào cũng vậy, Chu Tự Hằng vừa ngồi thấp xuống, vừa giúpcôbé xịt nước hoa lên chân.

Hai ánh mắt nhìnthìrất gần, nhưng cũng lại rất xa, tựa như hai người ở kiếp trước và kiếp sau vậy.

Trong số đó, Chu Tự Hằng là người tỏa sáng nhất.

Từ sáng sớm cho đến tối muộn, cùng Minh Nguyệtđiđivề về.

Nhưng Chu Tự Hằngthậtsựrất thỏa mãn với cuộc sống như vậy.

Chu Tự Hằng muốn trở thànhmộtngười tốt, nỗ lực phấn đấu hết mình vì tương lai sau này.

“anhquên mấtkhôngxịt nước hoa cho em.”trênmặt cậu chảy xuống những giọt mồ hôi trong suốt, làn da trắng trẻo đỏ lên vì vận động nhiều, đầu tóc cũng ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào hai bên thái dương, càng làm nổi bật lên đôi mắt đen sáng rực như lưu ly.

Chu Tự Hằngkhôngkhát, lại uống cả bình nước nên bụng hơi chướng, nhưng cậukhôngtỏ ra khó chịu, rất tự nhiên đưa bình nướckhôngcho Bạch Dương, đưa tay chùi nướctrênkhóe miệng.

Minh Nguyệt còn chưa kịpnóigìthìChu Tự Hằngđãngồi xổm xuống, cẩn thận xịt nước hoa từ mắt cá chân lên đến đầu gốicôbé.

Minh Nguyệt đứng bên ngoài sân, dáng vẻ duyên dángyêukiều, ôm áo khoác và bình nước của cậu, miệngnóicố lên, thậm chí còn hơi kích động nhún nhảy nữa, làm mái tóc đen dài cũng đung đưa theo.

Thấy cậuđitới, Minh Nguyệt ngơ ngáckhônghiểu gì,côbé quay đầu nhìn xung quanh, lại chớp mắt hỏi: “Sao vậy?”

Chu Tự Hằngđãnhìn thấu tâm tư của Bạch Dương từ lâu rồi.

Trước khi tiếng chuông vào học vang lên, cậu đáp: “Ừm.”

“Đại ca…Bạch Dương…Bạch Dương…cậu ấy…cậu ấy…nhảy xuống sông rồi…”

Thời gian tập luyện của đội là vào buổi chiều tối.

hiệngiờ cậuđãcao 1m87, lúc này lại cúi người gập chân cho thấp xuống, nhìn có phần gượng gạo.

Nhưng hôm nay, cậuđãthoải mái hòa nhập với mọi người, nhiệt huyết đổ mồ hôi ở sân bóng.

Tiếng củacôbékhônglớn nên rất dễ dàng bị áp đảo, nhưng giọngnóidịu dàng dễ nghe đó, Chu Tự Hằng chỉ thoáng nghe cái là phân biệt được ngay.

Chu Tự Hằngđangtrưởng thành lên qua từng ngày.

Minh Nguyệt vì thế mà tim đập rất nhanh.

Bạch Dương ngơ ngác nhìn Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng vốn cao ngạo, trước nay chỉ thíchmộtmình, trừ Bạch Dương rathìcậukhôngchơi với bất kì cậu con trai nào trong lớp cả, vì thái độ tự cao nên cũngkhôngcó ai chủ động đến bắt chuyện làm thân với cậu, ngay cả khi chơi bóng rổ cậu cũngmộtmìnhmộtsân, bá đạo ngang ngượckhôngchịu nhường cho ai.

côbạn mặc đồng phục học sinh, quạt trần quay ngaytrênđầu, làm chiếc áo sơ mi mỏng khẽ lay động, mái tóc ngắn chỉ dài quá mang taimộtchút, lộ ra cái cổ thon dài.

Sau khi cậu lạimộtlần nữa hoàn thành màn ba bước lên rổ đẹp mắt, Minh Nguyệt lập tức nghe thấy tiếng hoan hô và gào thét củamộtnhóm nữ sinh.

Chu Tự Hằng nhíu mày, đưa tay ra dấu tạm dừng rồi chạy đến chỗ Minh Nguyệt đứng.

Cậu vừa dịu dàngnóivừa rất tự nhiên lấy lọ nước hoanhỏtừ trong túi áo khoác mà Minh Nguyệtđangcầm, Nam Thành vào hè rất nhiều muỗi, da Minh Nguyệt mềm mại nhẵn nhụi nên thường xuyên bị muỗi đốt, ngứa màkhôngdám gãi, sợ để lại sẹo.

Minh Nguyệt cảm thấy, đây cũng làmộtmặt thay đổi của Chu Tự Hằng.

“Cảm ơnanh…” Minh Nguyệt lắp bắpnói.

Mãi mãikhôngthể đến được với nhau.

Ánh nắng chiều chiếu rọi xuống mặt đất, ngay tại sân thể d·ụ·c rộng lớn, mọi ngườiđangđánh bóng rổ, hết thảy đều giống nhưđanglàm nền cho Chu Tự Hằng vậy.

Lúc ấy cậu bị bọn côn đồ chặn lại đòi tiền, Chu Tự Hằngthìđứng ở đầu ngõ, ánh nắng dường như chỉ tập trung chiếu vàomộtmình cậu.

Chu Tự Hằngkhôngbiết cái chữ “Ừm” kia của Bạch Dương là có ý gì, chỉ biết là tối nay cái tên dê béo luônđitheo sau mông cậu kiakhôngbiếtđãbiến đâu mất rồi.

Tựa nhưmộtngười hoàn toàn khác.

Vừa trẻ con lại vừa đángyêu, vừa ngốc nghếch mà cũng cố chấp vô cùng.

Hoàng hônđãbuông xuống, sắc trời nhuộm màu hoa đào, những đám mây giống như vây cá tầng tầng lớp lớp trải rộng khắp bầu trời.

Sao tự nhiên lại muốnđilấy nước?

Sau khi luyện tập xongmộttrận, ánh mặt trờiđãtắt, bỗng có người chạy vội tới chỗ Chu Tự Hằngđangđứng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuộc sốnghiệntại của Chu Tự Hằng cũng giống nhưmộtchiếc thuyền gỗ, an tĩnh vững vàng trôitrênmặt nước, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ngày qua ngày nhưmộtvòng tuần hoàn.

Chu Tự Hằngkhôngpháthiệnra làcôbéđangđỏ mặt, bởi vì chính cậu cũngđangrất căng thẳng, đầu ngón tay xịt nước hoa cũng hơi run lên, trong lúc vô ý có chạm vào làn da mềm mại trắng nõn củacôbé.Đây là lần đầu tiên cậu chạm tay vào chân Minh Nguyệt, vì thường xuyên tập múa nên đôi chân này cực kì thẳng, lại trắng như ngọc, phần mắt cá chânthìvô cùng mảnh mai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh chiều tà kéo dài những cái bóng của các cậu con traiđangchơitrênsân.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65