Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37
Chu Xung chính là ngườiđãphản bội lại lời hứa, mà cậu cũng chẳng thể làm gì được.
---
Có mấy thanh niênđãuống sayđitới, hùng hổ giơ nắm đấm ra.
Men rượu có thể làm tăngsựdũng cảm của con người.
Sau đó gần như cứ thấy cốc chén là cậu đập, thấy cái bàn nào là lật đổ cái bàn đó, đèn thủy tinh và đèn màutrêncao bị cậu dùng ghế đập rớt, tủ rượu đằng sau bartender cũng chịu chung số phận, rượu trong các bình cứ thế ào ào chảy ra.
Lạinóitiếp: “Dù có kết hônthìchú ấy vẫn là bố củaanhmà.”
Chu Tự Hằng đưa mắt nhìn xa xăm, ánh mắtkhôngcó tiêu cự,khôngbiết làđangnhìn về nơi nào.
“Nhưngsẽkhônggiống như trước nữa.” Chu Tự Hằng đáp.
Chu Xung lòng nặng nề, tay xoa bóp mi tâm: “Bốsẽkết hôn với Tô Tri Song, vào thángmộtsang năm.Bốkhôngmuốn giấu con, cũngkhôngmuốn gạt con, hôm nay bố ở đâynóirõràng với conmộtlần.”nóiđến đây,hắnkhẽ cười, dáng vẻ vô cùng khổ sở, “Bố luôn muốn làmộtsiêu nhân, nhưng đáng tiếc làkhôngthể, có rất nhiều chuyện mà mìnhkhôngthể làm chủ được.”
khôngcó bất kì màn dạo đầu nào, đầu óc cậu trống rỗng, trực tiếpnóivới Minh Nguyệt: “Minhcônương à, chúng mìnhyêusớmđi.” Dừngmộtlát, cậu bỗng xấu hổnóithêmmộtcâuđãgiấu trong tim bấy lâu nay: “anhthích em.”
Mặc dùđãcó con trai, nhưng Chu Xung vẫn mãi là người đàn ông độc thân có quyền có thế ở Nam Thành,hắnxuấthiệntrênrất nhiều trang bìa tạp chí và các tin tức trong ngày, mọi người ca ngợi phong thái của Chu Xung, ca ngợisựđiềm tĩnh ung dung của Chu Xung, cũng có nhiều người quan tâm đến cuộc sống cá nhân củahắn, nhất là phụ nữ, ai cũng rất muốn được trở thành vợ của người đàn ông này.
anhpha chế len lén nhìn vài lần,khôngdám nhiều lời nữa, mau chóng quayđiphamộtly rượu, liếc mắt liền trông thấy trợ lý Tưởng cũngđãđitheo vào.
Bạch Dương nghĩmộtchút rồinói: “anhvẫn còn có chị dâu Minh Nguyệt mà.”
“Đại ca,anhmà còn đánh nữathìbố emsẽbắtanhvề đồn mất.” Bạch Dươngnhỏgiọngnói, sợ hãi nuốt nước bọt, “Em nhất định phải cảnanhlại, vì em sợ bố em lắm.”
Khách trong quán sợ hãi hét ầm lên rồi chạy ra ngoài,anhpha chế lui vào trong góc,trêntay còn cầm bát mì Dương Xuân và bánh bao thịt mới mua về, nhân viên phục vụ ai nấy đều tránhđichỗ khác, ban nhạcthìđứng imtrênsân khấukhôngdám nhúc nhích.
Dưới đất nồng nặc mùi rượu, các mảnh thủy tinh vỡ và bàn ghế hỏng nằm la liệttrênsàn.
“Bố muốn bàn với conmộtchuyện.” Chu Xungnói, “Bố muốn kết hôn.”
Chu Xung dùng hai chữ “Muốn” liên tiếp, giọngnóikiên định, gần như chuyện bàn bạc chẳng qua chỉnóicho có lệ thôi.
Nhưng cậukhôngthu tay lại, như thểkhônghề cảm thấy đau đớn, hoặc có lẽ vết thương trong lòng còn đau hơn, cho nênđãkhiến cậu bỏ qua vết thươngnhỏtrêntay kia.
Chu Tự Hằng từ từ ngồi thẳng dậy, đặt cây đàn ghita sangmộtbên, yên lặng ngẩng đầu nhìn Chu Xung.
Lúc này cậu chợt nhớ đến Minh Nguyệt, nhưng lạikhôngmuốn tâmsựchuyện này vớicôbé, tay cậu run run cầm di động gọi cho Bạch Dương: “Dê béo, chúng ta đến quán rượuđi,anhmời mày.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ có dựa vào hợp đồng hôn nhânthìmới bảo đảm đượcsựliên kết vững chắc, sau bao năm bôn ba và tiếp nhận nhiềusựủng hộ từ các nơi, giờ đây,hắnbị buộc phải trở thành vật hi sinh của hôn nhân chính trị.
anhpha chế giật mình khi thấy bộ dạng này của Chu Tự Hằng, dè dặt hỏi: “Vậy em có muốn uốngmộtly sữa nóngkhông?”
Mấy thanh niên say rượu bị đánh xongđãhơi tỉnh, sợ hãi bò ra cửa chạy trốn,anhpha chếthìrun rẩy tiến lên đưa mì Dương Xuân và bánh bao thịt cho bọn họ, lại dùng chút rượu còn sót lại để phamộtly.
Cậu vẫn luôn cẩn thận quan tâm đến ngôi nhà của mình như thế, cẩn thận gom góp lạimộtchút ấm áp, nhưng bây giờ bố lạinóivới cậu là bốsẽkết hôn.
Nhưng khi biết Chu Xung còn có những người phụ nữ khác, cũng được thôi, dù sao bọn họ cũngkhôngđược Chu Xung đưa về nhà, trong nhà vẫn chỉ có hai bố con cậu sống nương tựa vào nhau.
Từnhỏcậuđãbiết mìnhkhôngcó mẹ, cũng được thôi, cậukhôngcần, cậuđãcómộtngười bố chỉ thuộc vềmộtmình cậu rồi.
Chương 37
“anhkhôngthử làm sao mà biết?” Bạch Dương đập mạnh cậumộtcái, “Đại ca,anhluôn rất tự tin mà đúngkhông? Bốanhsẽkết hôn, nhưng Minh Nguyệtthìvẫn chưa kết hôn mà.”nóixong cậu ta lại học Chu Tự Hằng mà huýt sáomộtcái.
Chu Tự Hằng bật cười, lòng càng phiền muộn hơn,hiệngiờ cậuđangchuẩn bị tỏ tình với Minh Nguyệt, nhưng nghĩ lạithìthấy hơi buồn cười, “Em ấy ngoan như vậy, cả ngày chỉ nghĩ đến việc học hỏi người bạn cùng bàn của mình là Mạnh Bồng Bồng, sao em ấy có thể đồng ýyêumộttên học sinh hư hỏng nhưanhđược chứ?”
Người trong ban nhạc đến chào hỏi cậu: “Chu thiếu gia có muốn lên hátkhông? Hay là lên đánh ghita cũng được, Chu tổngnóilà dạo này cậu luyện bài ‘Đều tại vầng trăng gây họa’ rất tốt.”
Nếu là ngày thườngthìChu Tự Hằngsẽkhôngbao giờ dễ tính như vậy, có đồng ýthìcũng phảinóimộtcâu khó nghe trướcđã, nhưng hôm nay cậu lại rất bình tĩnh và mau chóng đáp ứng, điều này khiến cho Bạch Dươngkhôngkịp thích ứng, cũng nhận ra có chuyện gì đókhôngổn.Cậu tađangđịnhnóithêm gìthìChu Tự Hằngđãtắt máy rồi, chỉ còn lại tiếng tút tút vọng lạikhôngdứt.
Chung quy lạithìcon trẻ chỉ có quyền bị buộc lựa chọn, chứkhôngbao giờ có quyền được chủ động lựa chọn.
Bạch Dương cũng ngồi lên ghế, vui vẻnói: “Của em.” Cậu ôm lấy bát mì Dương Xuân, vẫn còn nóng hổi, nếm thửmộtmiếng, lại uốngmộtngụm rượu.
Bàn tay Chu Tự Hằng chạm vào tách trà Long Tĩnhtrênbàn, mặt ngoài táchthìkhôngnóng, nhưng vì tay của cậu hơi run lên, cho nênđãlàm nước trà bên trong sánh ra ngoài, chảy vào tay cậu, tạo thành mấy vệt hồngtrênmu bàn tay.
Chu Xung nhìn dáng vẻ này của con trai, theo bản năng lại muốn hút thuốc, nhưng mở hộp thuốc rathìchẳng còn điếu nào.
Sau khi nghe được giọngnóinhỏnhẹđángyêucủa Minh Nguyệt, cậu liền nhớ đến đôi mắt xinh xinh và cái má lúm đồng tiềnnhỏcủacôbé.
Chu Tự Hằng mím môi, giọngnóinghekhôngrõvui buồn: “Sao cũng được.”
Cổ họng khô rát như bị thiêu đốt, cậu hờ hữngnóivới Bạch Dương: “Bốanhsắp kết hôn rồi.”
Bạch Dương sửng sốt hồi lâu rồi mới đáp lại: “Em muốn ănmộtbát mì Dương Xuân nữa.” Bổ sung thêm: “mộtcái bánh bao cũng ok.”
nóixong cậu bình tĩnh xoay ngườiđi, bình tĩnh cầm lấy áo khoác và mũtrênkệ, bình tĩnh ra mở cửa, lại bình tĩnh bước ra màn đêm lạnh lẽo tuyết rơi.
Chu Tự Hằng tức cười: “khôngcần mày giúp!” Cậu hất tay Bạch Dương ra, lạnh lùng cườimộtcái, nhưng rốt cuộc cũngkhôngđánh nữa mà lạiđitới ngồi xuống quầy bar.
Đóng cửa lại, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Vừanóira câu đó, dường như toàn bộ thế giới xung quanh đều trở nên tĩnh lặng.
hắnđãhơn bốn mươi rồi, nhưng phần tóc ở hai bên thái dương vẫn đen nhánh, hồi trẻhắnlàmộtlãng tử phong lưu, thường xuyên liếc mắt đưa tình với mấycôem xinh đẹp trong bar, miệng ngậm điếu thuốc rồi cười nhếch mép, khóe mắthiệnlên nếp nhăn khi cười.Nhưng những điều đó qua năm tháng lại trở thànhmộtkiểu quyến rũ khó tả, dáng vẻ củahắnkhi mặc tây trang rất đẹp, ánh mắt thu hút, phong thái thành thụcanhtuấn.
Mặc dù đêm nay tuyết rơi nhiều, nhưng các quán rượu ở hai bên bờ sông Tần Hoài vẫn náo nhiệt như cũ.Chu Tự Hằng đẩy cửa bước vào, ngồi ở quầy barnóivới người pha chế: “Chomộtly rượu vàmộtbát mì Dương Xuân, với cả…đimua cho em cái bánh bao thịt.”
Trong ly là đủ các loại màu sắc khác nhau, Chu Tự Hằngkhôngnóigì, lập tức uốngmộtngụm lớn, cậu chưa từng uống rượu, chỉ uống sữa tươi thôi, nhưng lúc này cậu hi vọng rượusẽgiúp giải sầu giống như lời người ta haynói.
Lại thêm chuyện của Chu Xung nên cậu càng trở nên bi quan hơn.
Trong quán vô cùng ầm ĩ, chỉ có Chu Tự Hằng là yên lặng, hai mắt rũ xuống, môi mím chặt thànhmộtđường thẳng, mặt mũi tái nhợt.
mộtđống hỗn độn.
Chu Tự Hằng ngơ ngẩn.
Máu có ngừng chảy haykhôngChu Tự Hằng chẳng thèm quan tâm, cậu nhìn thoáng qua ly rượu rồi hỏi Bạch Dương: “Có ngonkhông?”
Chu Tự Hằng giơ chân đạp mạnh vào ghế, làm đổ cả cái bàn bên cạnh.
Chu Tự Hằngkhôngnóigì, lại quay đầu nhìn quán barđãbị cậu đập phá tan tành,khôngphải cậu tức giận, chỉ là trong lòngđangquá buồn mà thôi, nỗi niềm bị nghẹn lại trong ngực, chỉ muốn trút hết ra bên ngoài.
Chu Xung rất ít khi có trạng thái ôn hòa như vậy, nụ cười củahắndường như có thể làm tan cả những bông tuyếtđangrơi đầy trời kia, nhưng thái độ củahắncàng dịu dàngthìchứng tỏ suy nghĩ củahắncàng kiên định,hắnsẽkết hôn, chuyện nàysẽkhôngthay đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lông mi của cậu có dính tuyết, đỉnh đầu cũng thế, hơi thở phả ra cũng rất lạnh.
Minh Nguyệt rụt rè đáp: “Emđanggật đầu.”
Cậu vò đầu bứt tai, cũngkhôngthèm để ý máuđãdính lên tóc, lúc này cậuthậtsựmuốn khóc, nhưng vẫn kìm nén lại, dùngsựtức giận để che giấuđisựbối rối, quát lên: “Sao emkhôngnóilời nào?khôngđồng ýthìthôi! Con mẹ nó, rốt cuộc emđanglàm cái gì thế hả!!!”
hắnnóimuốn kết hôn, nghĩa làsẽkết hôn, nhất địnhsẽkết hôn,khôngcó ý định thay đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong quánkhôngcòn nghe thấy tiếng nhạc, chỉ còn lại tiếng hét chói tai và tiếng chửi bậy, Chu Tự Hằngthìđangđứng cạnh sàn nhảy, nắm đấm của cậukhôngngừng rơi xuống người những thanh niên say rượu kia.
Chu Xung áy náy thở dài, nếu là hai mươi năm về trước, khihắnmới bước vào đời,mộtthânmộtmình,khônggì vướng bận,khônggì cản trởthìđãkhác.Bây giờhắncó con trai rồi,hắnphải dốc lòng bảo vệ gia đìnhnhỏbé này, dưới mái nhà chỉ có hai cha con,hắnmuốn dành cho con trai mình gấp đôi tình thươngyêu, cũng muốn con được sống trong cảnh khá giả.hắnngày càng có nhiều suy tính,khôngcòn làmộtChu Xungkhôngsợ trờikhôngsợ đất nữa rồi.
Bạch Dương rất nhát gan, lần nào đánh nhau cũng chỉ biết núp sau lưng Chu Tự Hằng, ngay đếnmộtviên phấn củacôgiáo thôi cũng đủ làm cho cậu sợ rồi, nhưng lúc này cậu lại can đảm hít sâumộthơi,đitới kéo Chu Tự Hằng ra.
“Đều tại vầng trăng gây họa.” Bạch Dương trả lời thay.
Chu Tự Hằng cứng đờ cả người, trong lòng trống vắng vô cùng.
Bạch Dương mặcmộtcái áo lông màu lam cực dày, vừa đẩy cửa vàothìnghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, lập tức sợ hãi co rúm người lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếp theo cậu vỗ tay mấy cái,nóivới ban nhạc: “Hátđi!”
“anhđừng buồn.” Môi Bạch Dương vẫn còn bóng loáng nước, chân tay luống cuống vỗ vai Chu Tự Hằng, cậu takhôngbiết an ủi người khác, chỉ biết đẩy ly rượu tớinói: “anhcó muốn uống thêmmộtchútkhông?”
Nam Thành tuyết rơi dày, ban nhạc trong quán barđanghát: “anhthừa nhận lỗi là ở ánh trăng, ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng, khiến choanhtrong nháy mắt muốn đượcđicùng em đến bạc đầu…”
“khôngcần.” Chu Tự Hằng cầm áo khoác ném sangmộtbên.
Chu Tự Hằng cầm giấy ăn lau qua loa vết thươngtrênmu bàn tay, là do bị thủy tinh cứa vào,khôngsâu lắm nhưng máu chảy rất nhiều.
Chu Tự Hằng ý thức được, rằng quán bar này và cả những khu đất xung quanh đây đều thuộc về Chu Xung, những thứ màhắncó thể đem hôn nhân và gia đình của bọn họ ra để đánh đổi.
Vì cậu mập quá nên Chu Tự Hằng đẩykhôngđược, bèn đạp cho Bạch Dươngmộtcước, đưa ngón tay lên lau vết máutrênkhóe miệng,nói: “Cút!”
“Tại sao lạikhônggiống?”
Trong nháy mắt Chu Xung gần như kiệt sức,hắnngửa đầu nằm vật ra ghế salon, nhắm chặt hai mắt, gọi điện cho trợ lý Tưởng Văn Kiệt,nói: “Tiểu Tưởng, cậu để ý từ xa giúp tôi, cảm ơn nhiều.”
mộttiếng cảm ơn này khiến cho lòng Tưởng Văn Kiệt chua xót,anhthở dàimộtcái, sau đó xuống xeđitheo sau Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng thường xuyên mắc lỗi, chuyện đánh nhau với đám học sinhthìnhư cơm bữa, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Dương thấy cậu ra tay tàn nhẫn như vậy.
Cậu mặc nguyênmộtcây đen, nhưng sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy trắng,trêntóc vẫn còn bám tuyết, chỉ có vết máu ở khóe môi và mu bàn tay là nổi bật nhất.
Bạch Dươngđangăn bỗng khựng lại, chậm chạp nhai vài cái rồi nuốt xuống, ngây ngốc nhìn Chu Tự Hằng.
Bạch Dương nhút nhát co rúm người lại, hốc mắt đỏ lên, nhưng vẫn rụt rè lắc đầu.
Cậu nhìn ra bên ngoài cửa, chỉ thấy mây mùđãtan biến, nhường lối cho ánh trăng.
Mười lăm năm trước, trong đêm tuyết rơi ấy, khihắnôm con trai về nhà,hắnđãthề làsẽcho con trai cómộtcuộc sống tốt nhất.
mộttiếng “Chu tổng” kia tựa nhưmộtmồi lửa châm vào thùng thuốc nổ vậy.
Cậu gần nhưkhôngngờ rằng Chu Xungsẽkết hôn, có lẽ cũngđãtừng nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng theo bản năng, cậu thường chọn cách trốn tránh nó.
Chu Tự Hằng vẫn cúi đầu, sườn mặt bị ánh sáng chia cắt,mộtlúc sau, cậu ngước mắt lên, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào mắt Chu Xung, giọngnóicó phần bướng bỉnh và trẻ con: “Chúng ta có thể sống màkhôngcần quá nhiều tiền,khôngcần quyền thế mà.”
Chu Tự Hằng có đôi con ngươi rất đen và sáng, lúc này lại mở to nên nhìn rất ngây thơ.Chu Xung vươn tay xoa đầu con trai,nói: “không, chúng takhôngthể.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc nàyhắnmới nhớ là dọc đường về nhàhắnđãhút tận hai bao thuốc, khói nồng nặc làm tài xế phải hắt hơimộtcái.
Chu Tự Hằng cho đến giờ vẫn nhớ như in câunóicủa Chu Xung khi ở Hồng Kông – [Bốsẽchăm sóc conthậttốt, chỉ có hai chúng ta mới là ngườimộtnhà.], đêm đó trăng rất sáng, cậu vẫn cònnhỏ, nhưng câunóiđóđãđược ghi nhớ đến tận bây giờ.
nóiđúng hơn làkhôngcó cách nào để thay đổi.
Chu Tự Hằng gạt tay bốđangđặttrênđầu mình ra rồi đứng dậy, hai tay đút túi áo, nhìn Chu Xungmộtlúc lâu.
Chu Tự Hằng cúi đầu nhíu mày.
Chu Tự Hằng cầmtrêntaymộtcái áo lông đen, nhưng cậu lạikhôngmặc, tuyết rơi vào khiến cho chiếc áo ướt đẫm và lạnh như băng.Bầu trời mây phủ kín, che lấpđinhững ngôi sao,trênđường ngườiđilại cũng ít, ánh đèn kéo chiếc bóng của cậu thànhmộtđường rất dài.
Chu Tự Hằng lại uống thêmmộtngụm rượu, cườinói: “Màynóicũng đúng.”
Chu Tự Hằng hai mắt đỏ ngầu, cậu cầm lấy chai rượu, cứ thế nhắm thẳng vào đầu bọn họ mà đập, mấy cái ghế chân cao cũng bị cậu cầm lên, điên cuồng phang vào đầu bọn họ.
Lồng ngực của cậu phập phồng mãnh liệt, tiếng hít thở cũng rất nặng nề, trong ánh mắt nhưđangsáng rực lênmộtngọn lửa.Chu Xung cho rằng con traisẽtức giận, nhưngkhông, Chu Tự Hằng chỉ gật đầu,nhẹnhàng đáp: “Con biết rồi.”
“Cậu muốn nghe bài gì?”
“Ngon lắmanh.” Bạch Dương đưa ly rượu cho cậu, “Vị hơi ngọt ngọt.”
Cậu rất khổ sở, cũng rấtcôđơn.
Chu Tự Hằng rất hiểu, lúc này đầu cậuđãhơi choáng váng, đưa tay lấy điện thoại từ trong túi quần ra rồi gọi cho Minh Nguyệt.
Đầu bên kia đột nhiên im lặng, hồi lâu vẫnkhôngcó tiếng đáp lại.
Nhưng tối nay trờikhôngcó trăng, mà Minh Nguyệt cũngkhôngtrả lời cậu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.