Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22


Làmộtngười phụ nữ.

Sáng hôm sau, Chu Xung gọi cậu dậy.

Chu Tự Hằngnóixong liền liếc nhìn Tưởng Văn Kiệt, sau đóđilên xe, Tưởng Văn Kiệt bị cậu nhìn mà khẽ rùng mìnhmộtcái.

Mà Chu Tự Hằng, dường như cũngđãphần nào nguôi ngoai, tựa như đêm mưa hôm ấy chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

“Dạo này công việc hơi bận, con đừng lo lắng.” Chu Xung đáp, con trai lâu rồikhônghỏi han quan tâmhắnnhư vậy, dù chỉ là vô ý hỏimộtcâu thôi, nhưnghắncũng vui lắm, “Bốsẽkiếmthậtnhiềuthậtnhiều tiền cho con, sau nàysẽgiao lại hết cho con và Tiểu Nguyệt Lượng.”

Chu Xung tận dụng các mối quan hệ của mình để mời rất nhiều người, đích thânđixã giao với người ta, tuy cũng bị nhữngcônàng xinh đẹp quyến rũ, nhưnghắntuyệt nhiênkhôngtiến thêmmộtbước.

Mãi cho đến lúc về nhà, Chu Tự Hằng vẫnkhôngnóigì với Tưởng Văn Kiệt, dáng vẻ như thểkhôngai được quấy rầy.

Chu Xungkhôngđược tinh tế như Minh Đại Xuyên,hắnkhôngnhận ra đượcsựbiến hóa trong ánh mắt của Chu Tự Hằng, chỉ cảm thấy vui vẻ vì con traiđãmộtlần nữa mở lòng với mình.

Ngày cuối cùng của tháng năm, trường học tổ chức họp phụ huynh, chủ yếu là để dặn các bố mẹkhôngnên tạo áp lực quá lớn cho con cái.Mẹ của Minh Nguyệt đến tham dự, còn Chu Tự Hằngthìkhôngnóichuyện này cho Chu Xung biết.

côbé gục đầu vào cửa xe, cánh tay trắng trẻo giơ ra vẫy chào Chu Tự Hằng.Minh Đại Xuyên ômcôbé ngồi ổn địnhtrênghế, thắt dây an toàn lại chocôbé, tháng năm đối với các bậc phụ huynh rất quan trọng, Minh Đại Xuyên tuy công việc bận rộn nhưng ngày nàohắncũngđiđón Minh Nguyệt, giúpcôbé giải tỏa căng thẳng.

Chu Tự Hằng nhớ lại lời Chu Xungnóihôm Thanh Minh, cậu chậm chạp mở trừng hai mắt, ngẩng đầu nhìn bố trong gươngmộtlúc,khôngnóinăng gì, cuối cùng lại cúi xuống rửa mặt rồiđixuống lầu như mọi ngày.

Chu Tự Hằng cười đáp: “Bố con bận ạ,khôngđến được.” Sau đónóisang chuyện khác, “Dì Giang ơi, Tiểu Nguyệt Lượngnóilà có thể chiamộtnửa mẹ mình cho con đấy, dìđihọp cho con luôn đượckhông?”nóiđến đây, cậu có phần kích động lạ thường.

“Hồi bé bốkhôngcó cơ hội làm những điều mình thích, cũngkhôngcó cơ hội được sở hữu những món đồ mình ao ước, màhiệngiờ con lại được sống trong điều kiện tốt, cho nên bố hi vọng consẽsuy nghĩ kĩ, xem sau này mình muốnđitheo con đường nào.Bố nhất địnhsẽgiúp con, nhưng cũng mong rằng consẽcó trách nhiệm với cuộc sống mà con lựa chọn.” Minh Đại Xuyênnóivới congáitrước kì thi.

Cậu nhớ ra người phụ nữ này rồi, chính là ngườiđicùng bố cậu vào hôm Thanh Minh.

Đợi bố nhắm mắt rồi, Chu Tự Hằng mới mở mắt ra, đôi mắt trong veo, chứng minh rằng cậu vẫn chưa ngủ.

Ồ, công việc hơi bận cơ đấy!

Chu Tự Hằng rút tay ra theo bản năng, thế nhưng người phụ nữ kia lạikhôngchịu buông, khí lựckhônghềnhỏ, nhưng giọngnóilại dịu dàng: “Tiểu Hằng, là cháu phảikhông?” Vừanóicôta vừa chỉnh lại váy, Chu Tự Hằng để ý thấytrênmặtcôta có trang điểmnhẹ, nhìnkhôngthể thanh tú và dịu dàng như Giang Song Lý được.

Chu Tự Hằng nghe cái giọng ưỡn ẹo củacôta,khôngchịu nổi phải lui về saumộtbước.

Người phụ nữ cúi người xuống, muốn giúp cậu cầm cặp sách, nhưng vì chiếc cặp nặng quá nêncôta khẽ cau mày,nhẹnhàng thu tay về: “Tiểu Hằng à, ôi quên mất,côquênkhôngnóicho cháu biếtcôlà ai.Chúng tađãgặp nhaumộtlần rồi đó, nhưng lúc ấycôcòn chưa kịp giới thiệu.”

Tưởng Văn Kiệt cảm thấy, đây giống như làsựyên bình trước giông bão vậy.

Sau hai tiếng, buổi họp kết thúc, Giang Song Lý đưa Minh Nguyệt đến đại học Nam Thành với mình.

hắnkhôngđigặp tình nhân nữa, giao cho Tưởng Văn Kiệt nhiệm vụ an bài thỏa đáng cho mấycôgáitrẻ đó.

Trợ lý và thư ký đềuâmthầm nghị luận, cảm thấy hôm nay Chu tổng như biến thànhmộtngười khác vậy,khônghiểu nguyên nhân là gì.Tưởng Văn Kiệtthìchỉ vùi đầu làm việc,khôngdám nghĩ nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngày hôm ấy, Nam Thành đónmộttrận mưa lớn, toàn thành phố đều ngập trong tiếng mưa.

Tấm gương trước mặt phản chiếu lại hình ảnh hai bố con, có lẽ vì ở cùng nhau suốt nên tư thế đứng đánh răng cũng rất giống nhau.

Tưởng Văn Kiệt cảm thấy Chu Tự Hằng cómộtsựthay đổinhỏ, nhưng cụ thể thế nàothìanhkhôngnóiđược, lại nghĩ đếnsựthay đổi của Chu Xung bây giờ, liền buồn rầu thở dàimộtcái.

Minh Nguyệt và Chu Tự Hằng học cùng khóa, tháng sáusẽcùng nhau thi lên cấp hai, cả Nam Thànhsẽsử dụng duy nhấtmộtđề thi chung do bộ giáo d·ụ·c cung cấp.

Tưởng Văn Kiệt suy nghĩmộtlát rồinói: “Chu tổng gần đây rất bận, có nhiều văn kiện giấy tờ cần xử lý.”

Chương 22

“Tối qua bốđiđâu?” Chu Tự Hằng đánh răng cùng bố, ra vẻ thờ ơ hỏi.

Chu Tự Hằngkhônghề biết gì cả, cậu chỉ biết duy nhấtmộtviệc là đến đêm khuya Chu Xung mới về, người sặc mùi khói thuốc và rượu, kèm theo mùi nước hoa gay mũi, khiến cậu tức giận đến chảy cả nước mắt.

hắnvà con trai sống nương tựa lẫn nhau, là chỗ dựa của nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côta lại tiếp tụcnóigì đó, vừanóivừa nhìn ra đằng sau Chu Tự Hằng, như thểđangmuốn tìm cái gì.

Tất nhiên là Giang Song Lý đồng ý,cônhìn Chu Tự Hằng, biết là cậu béđangcố gắng tỏ ra tự nhiên thôi,khôngđợicôsuy nghĩ xongthìgiáo viênđãbước lên bục giảng rồi.

Minh Nguyệt đỏ bừng mặt, ôm trán chạy ra khỏi lớp.

hắnnằm xuống bên cạnh con, nhắm mắt ngủ.

Minh Nguyệt vì cuộc thi sắp tới mà lo lắng căng thẳng mãi, bỗng nhiên cảm thấynhẹnhõm hẳn, dường như bầu trời cũng trở nên trong xanh hơn rồi.

Sau mùa mưa, thời tiết trở nên ấm áp hơn, trời trong nắng ấm, từng đàn chim én từ phương nam bay tới.

“cô…khôngphải…”côta mở miệng muốn giải thích.

Việc xây dựng công trìnhđangđược từng bước giải quyết, phía người nhà công nhân bị thươngkhôngchịu chấp nhận phán quyết bồi thường của tòa án, cònnóilàsẽmời nhà báo đến để làm to chuyện này.Giờ là năm 2000, dường nhưkhôngai nhờ đến dư luận để làm thế cả, chắc hẳn gia đình công nhân bị thương đó có người đứng đằng sau chống lưng.

Tưởng Văn Kiệt từtrênxe bước xuống đón Chu Tự Hằng, lập tức nhìn thấy người phụ nữ kia.

Lại về muộn rồi.

Giang Song Lý và Minh Đại Xuyênđãsuy nghĩ kĩ rồi, cả hai đềukhôngép buộc congáiphải đạt kết quả cao,khôngai hoàn hảo cả, Minh Nguyệt làmộtcôbé nhân hậu, lại có năng khiếu về vũ đạo, Minh Đại Xuyên muốn con được làm những điều mà con thích.

Người phụ nữ kia cứng đờ mặt, nụ cười trở nên miễn cưỡng.

hắnkhôngnóinhững chuyện này cho Chu Tự Hằng, đây là công việc củahắn, màhắnchỉ muốn bao bọc chở che Chu Tự Hằng,khôngmuốn con trai tuổi cònnhỏđãphải lo nghĩ nhiều.

Tưởng Văn Kiệt mở miệng địnhnóirồi lại thôi, trong lòng có rất nhiều điều muốnnóivới Chu Tự Hằng.

Tháng năm, Tưởng Văn Kiệt được phân côngđitheo chăm lo cho Chu Tự Hằng.

“Bố của con đâu?” Giang Song Lý hỏi Chu Tự Hằng,côđitừ trường đại học Nam Thành tới đây, lúc đến còn buộc lại tóc cho congái, hônmộtcái lên trán con,nói: “Công chúanhỏcủa mẹ đángyêuquá.”

“Chu Xungkhôngđến đâu.” Chu Tự Hằng thờ ơnói.

Vì trời mưa bão nên Nam Thành bị lụt, đất đá trôi nổi, khu vực thành thị cũngkhôngtránh khỏi bị ảnh hưởng, các công trìnhđangđược xây dựng bị tổn hại nặng, thậm chí có nhiều công nhân bị ngã trong lúc làm việc, mặc dùkhôngchết nhưng lại bị thương nặng,hiệnChu Xungđangphải ngày đêm sứt đầu mẻ trán xử lý nhữngsựcố này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng làmộtđứa trẻ cực kỳ thông minh,khôngchỉ đẹp về ngoại hình mà đầu óc cũng vô cùng xuất chúng, là cậu học trò giỏi mà các thầycôluônyêumến và coi trọng.Mỗi lần đến kì thi là Minh Nguyệt đều rất ngưỡng mộ Chu Tự Hằng, bố mẹcôbé đều rất giỏi, thế màcôbé lại họckhônggiỏi lắm, nhưng vì luôn cố gắng chăm chỉ nên thành tích học luôn được giữ vững ở tầm trung.

Mùa hèđãtới, thời tiết bắt đầu trở nên nóng bức, Chu Tự Hằng híp mắt lại vì nắng, cứ thế đứng immộtchỗ mãi, chờ lúc hoàn hồn lạithìtayđãbị người khác nắm.

Chu Tự Hằng bỗng dưng nở nụ cười, khuôn mặt đẹp rạng rỡ hẳn, đôi mắt sáng như ngọc,nói: “Tôikhôngcónóivới Chu Xung về chuyện họp phụ huynh.”

côta mặcmộtcái váy liền màu trắng, tóc buộcmộtnửa, để lộ vùng cổ và vành tai trắng ngần, dưới tà váy làmộtđôi chân trắng như tuyết.

anhcòn chưa kịp phản ứngthìđãnghe thấy Chu Tự Hằngnói: “Chu Xung có người phụ nữ khác rồi, hơn nữa, ông ta cũngkhôngcó tư cách đến họp phụ huynh cho tôi.”

Cuộc thi này nếu lấy thành tích của Chu Tự Hằng ra xétthìChu Xungkhônglo lắng chút nào, nhưnghắnvẫn sợsẽcó chuyện ngoài ý muốn, cho nên để Tưởng Văn Kiệt đưa đón con trai mỗi ngày.

Xe của Minh Đại Xuyênđãrờiđi, Chu Tự Hằng cũng ra mở cửa xeđivề, cậukhônghi vọng Tưởng Văn Kiệt tới đón, nếu có thểthìcậu thích được cùng về với Tiểu Nguyệt Lượng hơn, hoặc là đích thân Chu Xung tới đón.Trong lòng vẫn mong cómộtchút may mắn, Chu Tự Hằng hỏi: “Bố cháu đâu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng đó cũng chỉ là Chu Xung tự cho là như thế mà thôi, vì mặc dù Chu Tự Hằng vẫnkhôngnóichuyện nhiều vớihắn, nhưng cuối cùng cũngđãchịunóirồi, ít rathìcũng có chuyển biến.

Quả nhiên, Chu Tự Hằngđangđè nén cơn giận trong lòng, và hoàn toàn bộc phát ở kì thi.

Chu Xung bận việc đến khuya mới về, việc đầu tiên khi về nhà làđivào phòng của Chu Tự Hằng, lúc ấy Chu Tự Hằngđãngủ say, Chu Xung cúi xuống hôn lên trán conmộtcái, chỉ như vậythìmọisựphiền lo mỏi mệt mới tan biến.

Còn lạimộtmình Chu Tự Hằng, đeomộtcái cặp sách nặng trữu ra khỏi trường.

Minh Nguyệt bị bố kéo về, liền xấu hổ mỉm cười xin lỗi Chu Tự Hằng.

Qua kính chiếu hậu,anhnhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh của Chu Tự Hằng, điều này rất ít khi xảy ra, phần lớn thời gian cậu bé này đều rất kiêu ngạo và sôi nổi, lúc nào cũng tràn đầy sức sống.

Cậu nộp giấy trắng, thậm chí đến họ tên cũngkhôngđiền.

Tuy cậuđangcười, nhưng người phụ nữ lại cảm thấy rét lạnh,rõràng trờiđangrất nắng, hai châncôtađangbị ánh mặt trời thiêu đốt, song lại bị ánh mắt của cậu làm cho đóng băng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng thoáng nhìn ra cửa xe, thấy các đàn emđãđược bố mẹ tươi cười đến đón về nhà, cậu gật đầu, dáng vẻ như thểkhôngmấy để ý, đóng cửa xe lạinói: “Về thôi.”

Chu Tự Hằng nghĩ thầm trong lòng, cậu quay lưng lại với bố, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng sáng tỏ, khung cảnh trước mắt dần trở nên mờ ảo, cuối cùng cậu ngủ thiếpđilúc nàokhônghay.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22