Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21
Mưađãngừng rơi, nhà họ Chukhôngbật đèn, hoàn toàn ngập trong đêm tối.
Chu Xung hoàn toànđangchìm trong thế giới riêng của mình, đến khi nghe thấy Minh Nguyệt chào,hắnmới giật mình, cườinói: “Ừ, có thời gianthìcon lại tới chơi vớianhTự Hằng nhé.” Nghĩmộtlát,hắnnóitiếp: “Tiểu Hằng nhớ con lắm đấy.”
“Dù saothìsau này em cũngsẽlà vợ củaanhmà.” Minh Nguyệt xấu hổnói, “À, em còn biết con búp bêanhtặng em là cómộtđôi đó nha.”
Chu Tự Hằng rất tin lời bốnói, trong thế giớinhỏbé của cậu khi đó, bố là người mà cậu sùng bái nhất trong lòng, mà cậu cũng rất hưởng thụ tìnhyêuthương của bố,khônghi vọngsẽcó bất cứ người nào xen vào, cậu rất muốn hát bài “Bố là người tốt nhấttrênđời”, nhưng tiếc làkhôngcó bài này.
Trong phòng yên lặng vài giây, lúc Chu Xung cònđangcho làsẽkhôngđợi được đáp ánthìChu Tự Hằng đáp: “Được.”
hắnđến bây giờ vẫnkhôngthể bỏ thuốc, từ khi Minh Nguyệt cònnhỏ,côbéđãluôn thấy Chu Xung cầm điếu thuốckhôngrời tay, rượukhôngrời miệng, mà thói quen xấu nàyhắncũng chẳng thèm kiêng kị gì cả.hắncó dáng vẻanhtuấn và thành thục, lúc hút thuốc trông rất có khí chất.
“Con chào chú Chu.” Minh Nguyệtnóinăng rấtnhẹnhàng giống y nhưcôgiúp việc,côbékhôngnghĩ ra được vì sao Chu Xung lại trở nên như vậy, chỉ đưa bánh ra rồi hỏi: “Chú Chu có muốn ănmộtcáikhôngạ?”
“Sao lại cãi nhau rồi?” Giang Song Lýnói, “Tiểu Hằngyêubố như vậy, mà bố Tiểu Hằng cũng rất tốt với Tiểu Hằng mà nhỉ.”
Chu Tự Hằng ôm đàn ghita ngồi xếp bằng xuống đất, cậukhôngnóigì, cũngkhôngđánh đàn.
“Vậy may là em tặng bánh choanhđấy,khôngthìanhsẽkhôngcó sức mà đánh đàn đâu.” Minh Nguyệt che miệng cười khanh khách,khônghề hỏi thăm đến chuyện hai cha con họ Chu.
Chu Tự Hằng đánh đàn rất lâu, đầu ngón tay cũng sưng đỏ cả lên rồi, cậu từ từ dừng lại, chống cằm lên cây đàn, mắt nhìn xa xăm.
Buổi tối, Minh Nguyệt rửa mặt xong liền mặc áo khoác lông,đilên ban công nhìn vào nhà họ Chu.
Chỉ lơ đãng liếc mắtmộtcái thôi, Minh Nguyệtđãnhìn thấy trong thùng rác có rất nhiều mảnh sứ bị vỡ tan,trênbậc thang còn có cả mảnh thủy tinh.
“Mẹ là người tốt nhấttrênđời,
côgiúp việc nhà họ Chu rón ra rón rén ra mở cửa, bướcđikhẽ khàng hơn mọi ngày rất nhiều, sắc mặt có phần khổ sở, nhưng lúc thấy Minh Nguyệtthìlại cười rất tươi.
côbé để túi hành lý xuống, lấy bánh Thanh đoàn tử đem đến nhà họ Chu, bánh này là docôbé tự mình gói, vì Chu Tự Hằng thích ăn thịt nêncôbéđãtăng gấp đôi lượng thịt lên, chiếc bánh tròn núc ních, gạo nếp mềm ngọt và ngát hương thơm.
Bố cậu trả lời: “Mẹ con bị cọp ăn rồi, bốsẽmộtmình nuôi con, trao cho con tìnhyêuthương lớn gấp đôi.”
“Con biết rồi ạ.” Minh Nguyệt cười híp mắt, “Con cũng rất nhớanh.”
Minh Nguyệt đưa mấy cái bánh ra chocôgiúp việc chọnmộtcái,côgiúp việc xua tay, nhìn xung quanh rồi tiến lại gần, ghé vào taicôbénói: “Ông chủ và cậu chủ đềuđangkhôngđược vui, nếu có vấn đề gìthìmong cháu bỏ qua nhé.”
Tiếng hắt hơi làm Chu Xung pháthiệnra làcôbé đến,hắnngẩng đầu lên, dường như phải nghĩmộtlúc mới nhận racôbé là ai, mỉm cườinói: “Tiểu Nguyệt Lượng đấy à.”
Mỗi lần Chu Tự Hằng hát lạimộtlần, Chu Xung lại hút thêmmộtđiếu.
(
Vào tiết Thanh minh, người Giang Nam có tục ăn bánh Thanh đoàn tử. Để làm được loại bánh này, người ta ép lấy nướcmộtloại cỏ mọng có tên là “Tương mạch thảo”, sau đó trộn với bột nếpđãxay nhuyễn thànhmộtthứ bột ướt mịn. Nhân bánh là bột đậu xanh trộn đường. Đặtmộtviên nhân bánh vàmộtmiếng mỡ lợnnhỏvào vỏ bột, vê tròn rồi xếp vào lồng hấp, hấp cách thủy đến chín. Thanh đoàn tử có màu xanh bóng như ngọc, vị mềm, thơm, ăn vào thấy ngọt mà bùi, béo màkhôngngấy. Nguồn: tuhoctiengtrung.vn)
Chu Xung bị Chu Tự Hằng quát nhưng cũngkhôngtức giận,hắnkhẽ khom lưngnói: “Tiểu Nguyệt Lượng có chút quà mang đến tặng con, bố…bố để ở trước cửa phòng con nhé, đượckhông?”
Rời xa mẹ, con biếtđinơi nào tìm…”
Minh Nguyệt trở thành khán giả duy nhất của cậu,côbé vỗ taynói: “Vâng ạ.”
Mãimộtlúc sauthìphòng Chu Tự Hằng mới sáng đèn, lại thêmmộtlúc nữa, Chu Tự Hằng mới cầm đàn ghitađilên sân thượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con tặng choanhTử Hằng đấy à?” Chu Xungnói,khôngđợi Minh Nguyệt trả lời,hắnđãvội vàng dập thuốc, lau tay vào áo, cẩn thận cầm lấy hộp bánh, “Để chú đưa choanh.”
Minh Nguyệt cúi đầu lau nước mắt, lại vừa hay nhìn thấy Chu Xung ở dưới nhà,đangngồi xổm dưới đất hút thuốc lá, dáng vẻ cũngcôđộc y như Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng ngạc nhiên nhìncôbé.
Minh Đại Xuyênthìchỉ rũ mắt suy nghĩ, sau đó xoa đầu congáinói: “Con hãyđian ủi Chu Tự Hằng nhé.” Tiếp theo lại vỗ vai vợ, tỏ vẻ mìnhđãbiết được nguyên nhân.
“anhChu Chu ơi!anhChu Chu ơi!” Minh Nguyệtnhỏgiọng gọi.
Mặt của cậu, chỉ vìmộtcâunóikia, mà từ từ ửng hồng.
côbé rơi nước mắt, nhưng lại lặng lẽ lauđi,khôngđể Chu Tự Hằng trông thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc Minh Nguyệt nhìn cậu, cậu cũng nhìn lạicôbé.
Nếu xung quanhkhôngyên lặng, nếu tiếng giókhôngquánhẹ,thìlời Minh NguyệtnóiChu Tự Hằngsẽkhôngnghe thấy.
Có mẹ con được nâng niu như báu vật,
Cậu vừa đàn vừa hát, nhịp điệu rất chậm, hát cũng chậm, giọng hát càng về sau càng bé dần.
Càng đến gầnthìmùi thuốc càng nồng hơn, mặc dùcôbéđãcố gắng chịu đựng, nhưng vẫnkhôngnhịn được mà hắt hơimộtcái.
Hai tay Minh Nguyệt trống rỗng, thấy Chu Xung nhanh chóng chạy lên nhà, đứng ở tầng hai, động tác chậm lại, giống nhưmộtngườiđangbị lạc đường, do dựmộtlúc lâu mới dám gõ cửa phòng Chu Tự Hằng.
“Vậy em chia mẹ của em choanhnhé.” Minh Nguyệt cắn ngón tay,nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hồi bé cậu thường hỏi Chu Xung: “Bố, mẹ của con ở đâu?”
Sau ngày mưa của tiết Thanh Minh, Minh Nguyệt từ quê trở về Nam Thành, trận mưa này rất lớn, nước sông Tần Hoài dâng cao, nghe người qua đườngnóithìthuyền hoa cũngđãnghỉ hoạt động mấy hôm nay rồi.
Căn biệt thự mới của nhà họ Chu tráng lệ hơn nhiều so với nhà cũ, nội thất sang trọng, màu sắc chủ đạo là trắng đen, trong phòng được thiết kế cửa sổ sát đất để đón ánh nắng vào, nhìn thêm phần ấm áp.
Đây là bài mà hồinhỏMinh Nguyệt thường hát, là ca khúc đầu tiên Giang Song Lý dạy chocôbé,côbé hát rất hay, được rất nhiều người khen, nhưng sau này, khicôbé biết Chu Tự Hằngkhôngcó mẹ,côbéđãkhônghát nữa.
Giọng củahắnkhản đặc, gần nhưnóikhôngthành lời, chínhhắncũng cảm thấy ngạc nhiên, đành cười trừ với Minh Nguyệt.
Chu Xungđangngồitrêncầu thang hút thuốc lá.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì cậu quá tức giận nênkhôngchịu ra khỏi phòng.
Cậu phải trả lời thế nào đây?
Chỉmộttừ ngắn ngủn như vậy nhưng cũng đủ làm Chu Xung vui vẻ nở nụ cười,hắnkhom lưng, cẩn thận đặt hộp bánh trước cửa rồi rờiđi, vì để Chu Tự Hằng biếthắnđãđikhỏi,hắncòn cố tình bướcđithậtmạnh để phát ra tiếng động.
Hai châncôbéđangvắt vẻo ngoài ban công, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ ngọt ngào với cậu, hai má lúm đồng tiền xinh như hoa hướng dương.
côbé vẫn còn làmộtđứa trẻkhôngbuồnkhônglo, vẻ mặt tràn ngậpsựngây thơ đángyêu, chỉ mấy ngày trước thôi, lúc Chu Tự Hằng cười nhìn cũng giống nhưcôbé vậy.
“anhđàn và hát cho em nghemộtbài nhé.” Chu Tự Hằngnói, “anhhátkhônghay, em đừng để ý nha.”
Thường ngày cậu luôn kiêu căng bướng bỉnh, nhưng lúc yên lặng lại trở thànhmộtđứa bé già dặn, có phần trưởng thành hơn tuổi.
Chu Tự Hằng sửng sốt, ngơ ngác nhìn Minh Nguyệt.
“Ngon lắm.” Chu Tự Hằng cười nhìncôbé, đây có lẽ là nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua của cậu, “Mấy hôm nayanhchưa ăn gì cả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chưa bao giờ Nam Thành cómộttrận mưa lớn như thế, trường học vì để đảm bảo an toàn nên cũng kéo dài ngày nghỉ,sựthay đổi này Minh Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới, đến khi trở lại biệt thự,côbé mới pháthiệnthêm rằng nhà họ Chu cũngđãcómộtsựthay đổi rất lớn.
Chu Tự Hằng chưa bao giờ hát bài này, bây giờ Minh Nguyệt mới biết,thìra Chu Tự Hằng lại có thể hát bài này hay đến thế.
Cậu mặcmộtbộ quần áo đen, chỉ mới nhìn thoáng qua thôi nhưng Minh Nguyệt cũng cảm thấyrõràng là cậu có thay đổi.
mộtngười ở tầngmột,mộtngười ở tầng hai, mà sao lại cảm thấy xa cách đến thế.
Chu Tự Hằng bắt đầu đánh bài “Mẹ là người tốt nhấttrênđời”.
Chu Xung gật đầu, sau lại tự giễu lắc đầu, cuối cùng phất tay với Minh Nguyệt.
“anhkhôngcó mẹ.” Chu Tự Hằngnóivới Minh Nguyệt.
Minh Nguyệtkhôngnán lại lâu hơn nữa,côbé chào Chu Xung rồi về nhà.
Nhưng Minh Nguyệt đứng ở đây chỉ cảm thấy rét lạnh,mộtbầukhôngkhí căng thẳngđangbao trùm lên hai cha con họ Chu.
Chương 21
Minh Nguyệt thấy mắthắnđầy những tia máu, đỏ rực như ác quỷ, quầng thâm mắt rất đậm, lúc hút thuốc nhìnkhôngcó phong thái như mọi ngày nữa.
Hạnh phúc biết bao khi được mẹ ôm vào lòng, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hiệngiờ Chu Xung cũngđanghút thuốc lá,hắnmặcmộtcái áo sơ mi nhăn nhúm, ống tay áo trùm kín tay, như thểđãmấy ngàykhônggiặt.hắnngồi ở bậc cuối của cầu thang, dáng vẻ bất lực ủ rũ.
Minh Nguyệt bước đến gần.
Bỗng dưngcôbé cảm thấy Chu Tự Hằngthậtcôđộc.
Chu Xung chỉ mới gõmộtcái thôi, bên trong phòngđãtruyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất, kèm theo đó là tiếng quát của Chu Tự Hằng: “điđi!”
Minh Nguyệt mới mườimộttuổi nhưngđãbiết làm rất nhiều món ngon,côbé cómộtgia đình trọn vẹn hạnh phúc, nhưng tính tìnhkhônghề yếu đuối, vì bố mẹ thường xuyên bận rộn nêncôbéđãhọc được tính tự lập và kiên trì.
Chu Tự Hằng đưa tay sờ dúm tóctrênđầu theo bản năng, khẽ mỉm cười.
Tiếng động quá lớn khiến cho Minh Nguyệt run sợ,côgiúp việcthìtrốn trong bếpkhôngdám ló đầu ra nhìn.
Bên cạnhhắncó đểmộtcái gạt tàn thủy tinh, bên trong đầy tàn thuốc, dính cả vào quần áo củahắn, nhưnghắncũng chẳng quan tâm.
Minh Nguyệt trở về nhà, kể lại chuyện vừa thấy với bố mẹ, bố mẹcôbé đều rất kinh ngạc.
Cuối cùng Minh Nguyệt phải lên tiếng phá vỡsựim lặng: “Bánh Thanh đoàn tử em đưa lúc chiều ăn ngonkhông?”nóixongcôbé lại thêmmộtcâu: “Là em tự làm đó nha.”
khôngcó mẹ, con giống như ngọn cỏ mong manh,
Minh Nguyệtnhỏgiọng hỏi: “anhnhớ mẹ lắm à?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.