Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14
Nghe Chu Tự Hằng hỏi,anhcó phần mất tự nhiên, đáp: “thậtra cũng học rất lâu…”
khôngchỉ ở bên ngoài, mà Chu Xung còn sửa sang lại nhà cửa, ở thư phòng để thêm mấy cây trúcnhỏđắt tiền, cành lá xanh như ngọc, đặt thànhmộthàng thẳng tắp.
“Thử học theo?” Chu Tự Hằngnói, “Nhìn chúkhôngcó vẻ gì là như vậy cả.”
Năm nay Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt lên lớp bốn.
Chu Tự Hằng nghe vậy cũngkhônggiận, cậu ngồi xuống ghế salon ăn táo,nói: “Con đánh đàn trong thư phòng mà bố cũng nghe thấy, vậythìcửa cáchâmnhất định là hàng giả rồi!”
Mấy bé traithìkhôngưa mấycôbé yếu ớt, mấycôbé cũng chẳng thích mấy cậu con trai đáng ghét.
Minh Nguyệt suy nghĩmộtlát rồinói: “Được thôi.” (Editor: Ýcôbé là “Được thôi,khôngchơi với tớ nữa cũng được.” đó)
Thời gian dạy học là đến chiều tối.
“Chu Tự Hằng rất tốt với tớ, tớkhôngthể làm vậy được.” Minh Nguyệt hơi buồn, nhưng cuối cùngcôbé vẫn chọn đứng về phía Chu Tự Hằng, bốcôbé luôn dạycôbé là phải biết ơn những người đối tốt với mình.
Tưởng Văn Kiệt hiểu ra rồi, trong đầu nghĩ ngay đếncôbé nhà bên, miệng khẽ mỉm cười.
Nụ cười của Chu Tự Hằng có mà nhưkhông, rất nhạt, cậu có gương mặt trông như congáivậy, môi hồng răng trắng, nhưng cặp lông màythìrất đen và sắc, làm giảm bớtđisựnon nớt và ngây ngô.
anhtrợ lý trẻ vừa suy nghĩ vừa ngồi nhìn tiểu thiếu gia.
mộtlúc sau, Chu Tự Hằng ngẩng lên, cười hỏi: “Này Tưởng Văn Kiệt, hồi đại họcanhhọc kinh tế đúngkhông? Xong cũng học luôn ghita à?”
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu cầm lấy viên phấn.
A, bạn cùng bàn, làcôgáinhỏkia.
côbé đó vừa ngoan lại vừa lễ phép.
Nam Thành bước vào những ngày nắng nóng của mùa hè, cả thành phố bị bao phủ trongmộtbầukhôngkhí oi bức,đikhắp các hang cùng ngõ hẻm, đâu đâu cũng nghe thấy những tiếng than vãn của mọi người.
Tưởng Văn Kiệt dở khóc dở cười, nghĩ đến Chu tổng uy phong lẫm liệt như vậy mà lại bị con trai chê bai, trong lòngkhôngkhỏi cảm thấy buồn cười.
Tưởng Văn Kiệt hỏi: “Còn phải xem là cháu muốn đánh cho ai nghe nữa.”
Chu Tự Hằngđangtrong thời kì phát triển chiều cao, khuôn mặt bụ bẫm trẻ conđãmấtđi, trở nên góc cạnh hơn, cậu ngồi rung đùi,trênđầu cómộtnhúm tóc dựng thẳng lên, thỉnh thoảng lại lay động.
Chu Xung nhìn ngón tay đầy vết chai của conthìxót lắm,trênmu bàn tay còn có vết bị thương vì dây đàn,nói: “Chỉ làmộtbản nhạc thôi mà, sao phải khổ thế con! Ngày nào bố cũng nghe con đánh đàn mà muốn nổ tung hai lỗ tai luôn! Khó nghe chếtđiđược!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy đánh luôn bài ‘Bạn cùng bàn’đi, mấycôbé thích nghe lắm.” Tưởng Văn Kiệtnóixong liền đánh thửmộtđoạn nhạc dạo, kèm theo hai câu hát.
“Đại ca,anhvà Minh Nguyệt phải vạchrõquan hệđi, con trai chúng mìnhkhôngthèm chơi với bọn congái!”
Tưởng Văn Kiệt chính là tên củaanhtrợ lý,anhđãqua lại nhà họ Chu bao năm như vậy, thế mà đến tận ngày hôm trước đến dạy đàn cho Chu Tự Hằng, vị thiếu gia này mới tỏ vẻ chán ghét cầm lấy hồ sơ củahắnđặttrênbàn, bĩu môi lôi ra đọc: “Tưởng…Cùng họ với hiệu trưởng Tưởng, Văn…” Đại thiếu gia liếc nhìnanhtamộtcái rồinóitiếp: “Cũng có chút nho nhã đấy, Kiệt...Chả thấy có gì kiệt xuất cả.”
Mấycôbạn vui lắm,đangđịnh cầm tay Minh Nguyệtthìlại nghecôbénói: “Mìnhsẽkhôngkẻ đâu, nếu kẻthìChu Chusẽkhôngvui.”
anhtrợ lý vuốt mặt, thanh xuân của mình cũngđãhết rồi.
Cậu bé mới mười tuổi,khôngthể nào đạt đến mức độ đó được, nhưng vìkhôngmuốn làm cậu tức giận, nên Tưởng Văn Kiệt đành dối lòng giơ ngón cái lên.
Chu Tự Hằng ăn táo xongthìlại lau tay rồiđitập đánh đàn tiếp, còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Minh Nguyệt rồi.
Cáccôbé vây quanh Minh Nguyệt, nghiêm túcnói: “Minh Nguyệt, cậu phải tách Chu Tự Hằng rađi, kẻ vĩ tuyến 38trênbàn ý,khôngthìbọn tớsẽkhôngchơi với cậu nữa.”
“Khai giảng á?” Tưởng Văn Kiệt bấm đốt ngón tay tính thời gian,khôngkhỏi kinh ngạc.
Mà quảthậtChu Xung cũng hay đưa Chu Tự Hằng ra ngoài với mình,hắnchỉ cómộtđứa con trai này,yêuthương con như trân bảo, lúc nhìn thấy người bảo vệ màhắnchướng mắt nhất ở công ty,hắncũngsẽmỉm cười mànói: “Đây là Chu Tự Hằng con trai tôi, nó học rất giỏi, năm nào cũng đứng nhất.” Lúcnóihắncòn quên lấy điếu thuốcđangngậmtrênmôi ra, vẻ mặt rất vui và tự hào.
Vấn đề này Tưởng Văn Kiệtkhôngtrả lời được, Chu Tự Hằng mới học được ba ngày, chỉ nhận biết được nốt nhạc và thangâm, sao có thể đánhmộtbản nhạc được?
“Vậy chúnóixem tôi nên đánh bài gì?” Chu Tự Hằng lại hỏi.
“Tôinóikhai giảng là khai giảng, saoanhhỏi lắm thế!” Chu Tự Hằngkhôngbiết xấu hổ mà tức giận, hậm hực quát lên.
Chu Tự Hằng được khen ngợithìrất vui.
Chu tiểu thiếu gia lớn rồi, trở thành đại thiếu gia rồi.
Ấp úng mãi cậu mớinói: “Cho bạn cùng bàn nghe.”
Chu Tự Hằng rũ mắt xuống, sau đó kẻmộtđường “Vĩ tuyến 38” thẳng tắptrênbàn.
anhtrợ lýkhôngkìm được mà nhìn Chu Tự Hằng thêmmộtlúc, trong lòng thổn thức, cảm thấy thời gian trôi quathậtnhanh.
Cho đến buổi họp thường niên của công ty, Tưởng Văn Kiệt có lên đánhmộtbài ghita, lúc đấy Chu Tự Hằng mới chú ý đếnanh, bảoanhđến dạy ghita cho cậu.
Cònkhôngphải vì sợ Tiểu Nguyệt Lượng pháthiệnra cậuđihọc ghita hay sao! Cậu phải vào thư phòng học là vì cái gì chứ? Để cáchâmkhôngcho nhà bên nghe thấy chứ còn gì!
Mà lúc này, Chu Tự Hằng lại bảoanhtrợ lý dạy ghita trong thư phòng, cũng bởi vì chỗ này là nơi cáchâmtốt nhất.
Chu Tự Hằng rất thông minh, đầu óc linh hoạt, tay cũng nhanh,thậtsựđãhọc xong được bài “Bạn cùng bàn” trước ngày khai giảng.
Mấy năm nay việc làm ăn của Chu Xung rất tốt, có thể coi làmộtdoanh nhân thành đạt.Mà càng thành đạtthìngười ta lại càng có những thú vui mới đẳng cấp hơn, Chu Xung dần dần bỏđitác phong củamộtđại ca xã hội đen ngày trước, xây dựngmộthình tượng tốt hơn,khôngđila cà các quán bar mỗi tối nữa, mà bây giờ ngày nào cũng chỉ thíchđiđánh gôn thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù Chu Tự Hằng trưởng thành sớm, nhưngkhôngthể hiểu hết được hàm nghĩa trong những câu hát, chỉ cảm thấy tên bài hát rất phù hợp vớiyêucầu của cậu, liền gật đầunói: “Được, ngày mai chú bắt đầu dạy luôn nhé, tôi phải học xong trước khi khai giảng năm học mới.”
Chu Tự Hằng dựa vào lưng ghế, chờ Tưởng Văn Kiệt trả lời.
nóixong lại cười nhạo bố: “Chu tổng,khôngphải ngài bị người ta lừa đấy chứ?”
Chu Tự Hằng vừa cười vừa kiêu căngnói: “Văn Kiệt,khôngtệ! Bố mẹ chú đặt tên giỏi hơn Chu Xung nhiều.”
Sau này,hắnlại dùng phương thức vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng để giáo d·ụ·c con, hi vọng congáihắnsẽtrở thànhmộtngười lạc quan và lương thiện.
Tưởng Văn Kiệt suy nghĩ rồi đáp: “Có vẻ rất thích, congáithường thích những người đẹp trai và lạnh lùng.”anhlấy góc độ củamộtsinh viên ra để trả lời, nhữngcôgáitrẻ thường theo đuổisựlãng mạn, buổi tối ngồi đánh đàn ghitatrênbãi cỏ trông cực kì ngầu.
Lần đầu tiênanhtới nhà họ Chu, Chu Tự Hằng vẫn chỉ làmộtcậu nhóc bénhỏkiêu căng mà cũng rất đáng thương, cái mặt bánh bao trắng trẻo, mặc đồ ngủ khủng long, bướcđinghênh ngang, thế mà dường như chỉ vừa mới chớp mắt thôi, tiểu thiếu giađãlớn rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấycôbé nghe vậythìngạc nhiên lắm, cònnóithẳng Minh Nguyệt là đồ ngốc.
Cậuđãtính toán xong, vào hôm đósẽcó rất nhiều người đến dự sinh nhật của Minh Nguyệt, cậu muốn ở trước mặt mọi người đánhmộtbản nhạc tặng Minh Nguyệt, chắc chắn Minh Nguyệtsẽcực kì ngưỡng mộ cậu cho xem. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng cảm thấy cái vĩ tuyến 38 kia quá trẻ con,đangđịnh phản bácthìđám đàn em lại ồn ào: “Đại ca,anhlà đại ca của bọn em mà, phải làm gương tốt chứ!”
Cậu chỉ thờ ơ hỏimộtcâu thế thôi, còn chưa đến giai đoạn vỡ giọng nên tiếngnóicủa cậu nghe vẫn rất trẻ con, nhưng cũng lên bổng xuống trầm rất ra dáng người lớn.
Lạimộtlần nữa bị đâm vào chỗ đau, Chu Tự Hằng tức tốinói: “anhtrợ lý này,anhđangmuốn quản tôi đấy à?!”
Chu Xungkhôngdámnóilà mình nghe lén Chu Tự Hằng luyện tập, chỉ giả bộ tức giận rút thuốc ra hút.
“Vậy congáicó thíchkhông?” Chu Tự Hằng chưa ngheanhnóixongđãngắt lời.
Chu Tự Hằng chỉ mới tưởng tượng đến ánh mắt sùng bái củacôbé thôi làđãthấy vui rồi, trong lòng rất ấm áp.
Chu Tự Hằng tự dưng đỏ mặt, nhúm tóctrênđầu cũng lắc lư theo, hai mắt nhìn xuống đất.
Chương 14
Tưởng Văn Kiệt lại hỏi thêmmộtcâu màanhđãmuốn hỏi từ trước: “Sao cháukhôngđihọc lớp cấp tốcđi?” Cứ thích tìm đến mình làm gì cơ chứ!
Nhưng ở trong nhà họ Chuthìmát lạnh, vì điều hòa luôn được bật, ngay cả những chậu cây nhìn cũng xanh mướt hơn những cây ở bên ngoài.
Thời kì nàyđãbắt đầu cósựphân biệt giới tính giữa nam và nữ,khôngbiết người nào khởi xướng mà ởtrênbàn học tự nhiên cómộtđường kẻ ngăn cách gọi là “Vĩ tuyến 38”, dần dần được mọi người rất ủng hộ.
“Đúng ạ!”
Cùng lúc Minh Nguyệtđangbị vây quanh, Chu Tự Hằng cũng bị đám đàn em quấn lấy.
Cậu nhóc này rất kiêu căng tự đại,nóinăng như người lớn, cộng thêm việc sống trong gia đình bố đơn thân nên suy nghĩ có phần già dặn hơn.
anhtrợ lýkhôngdámnóinữa.
Thư phòng được thiết kế rất kì công và nhiều nội thất đắt tiền của Chu Xung lại trở thành nơi vui chơi của Chu Tự Hằng, dưới sàn vương vãi đầy máy chơi game và mô hình lắp ráp, bừa bộn vô cùng.
Minh Đại Xuyên là người trọng tình cảm và ân nghĩa, nămhắnhọc đại học, người nàođãtừng chohắndù chỉmộtít tiền để đỡ đần học phí,hắncũngsẽđáp trả lại gấp nhiều lần.
“…”
thậtrathì, mấy năm nay Tưởng Văn Kiệt làm trợ lý cho Chu Xung, từ người còn non kinh nghiệm cho đến nayđãtrở nên chuyên nghiệp, lúcthìbê thùng sữa tươi đến nhà cho Chu Tự Hằng vào mùa đông, lúc lại mặc tây trang đến dự hội nghị, từmộtcậu trai trẻ mặt vẫn có mụn cho đến bây giờđãtrở thànhmộtnhân vật trẻ tuổi xuất sắc nhất của công ty, vậy mà Chu Tự Hằng lạikhônghề nhớ đếnanh.
Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn cậu, im lặngkhôngnói.
Tưởng Văn Kiệt lúc đó chỉ muốn bỏđithôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng vắt chân ngồitrênghế, tay ôm ghita, điềm tĩnh đánh đàn.Cậu cómộtgương mặt rất đẹp, đôi mắt sáng như lưu ly, bóng những nhánh trúc chiếu vào phần giữa hai lông mày, nhìn nhưmộtbức tranh đen trắng tuyệt đẹp.
Chu Tự Hằng nhất thời rơi vào tiến thoái lưỡng nan.
Tưởng Văn Kiệt hơi ngại ngùng vìđãmải suy nghĩ, tuyđãra ngoài xã hội nhiều năm, nhưng lúc này vẫn thấy hơi bối rối: “Hồi đó giới trẻ thịnh hành chơi ghita mà, còn thích nghe nhạc Rock and roll, dân ca, nên chú cũng thử học theo người ta thôi.”
Chu Tự Hằng cũngkhôngphụsựkỳ vọng của bố, mới mười tuổi mà cậuđãcao lớn hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi, thành tích học tập xuất sắc, Chu Xung còn cho conđihọc cưỡi ngựa, học đánh gôn, Taekwondo vân vân.
“Đẹp trai? Lạnh lùng?” Chu Tự Hằng đámộtcái vào ghế Tưởng Văn Kiệtđangngồi, “Chú nhìn tôi thấy thế nào?”
anhtrợ lý hết giờ nhưngkhôngdám ra về, đành ở lại lắng nghe.
Mấy ngày sau, Tưởng Văn Kiệt đều đặn đến ngồi điều hòa dạy đàn, còn được tổng giám đốc Chu Xung động viên khích lệ, cảm thấy nhiệt độ ở Nam Thànhđãgiảm xuống rồi.
Ngay cảmộtcục tẩy thôi cũngkhôngđược vượt qua ranh giới vĩ tuyến 38.
Chu Tự Hằng chỉnh đốn tư thế chuẩn, chân giậm xuống đánh nhịp, luyện tập lại bản nhạc mới học.
“Này! Tôiđanggọi chú đấy! Ngồi đó than thở cái gì vậy?!” Chu Tự Hằng giơ chân đá vào ghế màanhtrợ lýđangngồi, vẻ mặt có phần mất hứng, “Tiếp tụcđi, chú tới đây để dạy tôi đánh ghita chứkhôngphải đến để ngồikhôngđâu nhé!”
Tưởng Văn Kiệt đương nhiênkhôngphải học theo trào lưu, vìanhdành khá nhiều thời gian cho việc học đàn, chứkhônghời hợt như mấy nam sinh khác.
anhtrợ lý nghĩ, Chu Xungkhôngcần ngày ngày cố gắng làm mọi thứ để phô trương, chỉ cần dẫn tiểu thiếu giađicùng ra ngoài là cũng có thể tạo được danh tiếng rồi.
“Đúng ạ!”
anhtrợ lý mất tập trung, suýt nữathìngã lăn ra đất, lập tức lấy lại tinh thần dạy Chu Tự Hằng đánh đàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.