Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 118
Là bậc trung niên chìm đắm trong tiểu thuyết võ hiệpđãnhiều năm, Minh Đại Xuyênđãđọc rất nhiều câu miêu tả tình cảm động lòng người, những câu thề non hẹn biển, quyết tâmkhôngthay đổi… Nhưng ôngkhôngthểkhôngthừa nhận, rằng việc Chu Tự Hằng làm còn khiến cho người ta phải lay động hơn bất kì những lời đường mật nào khác.
“[Minh Nguyệt,anhmuốnnóivới em].” Chu Tự Hằng v**t v* giấy hôn thú trong túi áo, nhớ lại ngày xưa, kí ức dường như vẫn còn rất mới.
Chuẩn bị cái gì?
Đột nhiên ông cảm thấy gọi như vậy có hơi cứng nhắc quá, nên lại đổi lại: “Tiểu Hằng, chú mong là con hiểu.”
Tâm trạng củaanhlúc này tựa như Alexandros Đại Đế chinh phục thế giới, vui sướng thúc ngựa chạy vạn dặm núi sông.
“Trước đâyanhthường đèo emtrênchiếc xe đạp, nhưng hôm nayanhđãphải chống gậy mà dắt emđi, trước đâyanhthường chọc cho em khóc, bây giờthìkhôngnóito nổi nữa rồi, chỉ đùa vài câu trêu em được thôi, trước đâyanhthường mua trà sữa cho em, bây giờ emkhôngthích uống nữa,anhđành tự mua tự uống vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dù hôm nayanhđã70 tuổi, nhưnganhvẫn luôn nhớ rằng, mối tình đầu củaanh, chính là em.”
Mặc dùđãhơn bốn mươi, nhưng khi cười nhìn ông vẫn rất tuấn tú, tựa như ánh mặt trời ấm áp, “Chú vàcôGiang của cháu kết hôn sau khicôtốt nghiệp đại học,khônglâu sauthìcó Tiểu Nguyệt Lượng.”
“Bố con muốn hai đứa tốt nghiệp đại học là kết hôn luôn, nhưng chúkhôngđồng ý.” Chu Xung sốt ruột muốn bế cháu, nhưng Minh Đại Xuyênthìlại có suy nghĩ khác, “Nguyên nhân mà chúkhôngđồng ý,mộtlà, chú cảm thấy khi đó con vẫn chưa đủ chín chắn và trưởng thành.”
Minh Đại Xuyên mỉm cười với Giang Song Lý.
“Nghethìcó thểsẽkhôngcảm thấy gì, nhưng khi đó chú vớicôđãcó Tiểu Nguyệt Lượng, mà con béthìcòn quánhỏ, lúc nào cũng cần có người ở bên chăm sóc, cho nênthậtrathìcôGiangđãphải rất khổ sở để đưa ra quyết địnhđidu học.”
Minh Đại Xuyên vỗnhẹtay congái, ngay khi giọt mồ hôi nơi thái dương Chu Tự Hằng chảy xuống đến cằm, ông mới mở lời vàng ngọc: “Về hônsựcủa con và Tiểu Nguyệt Lượng,thậtra bố con cũngđãtừng bàn bạc với chú từ lâu rồi.”
Minh Đại Xuyênnóitiếp: “côGiang học khoa tiếnganh, làmộtsinh viên giỏi, sau khi kết hôncôkhôngmuốn chỉ chuyên tâm làm bà chủ gia đình, chú cũng ủng hộ giấc mơ củacô,khôngmuốn làm maimộtnăng lực màcôcó, saucôGiang thi đậu nghiên cứu sinh, chú và Tiểu Nguyệt Lượng cùng ra sân bay tiễncôđidu học.”
anhlàm ra vẻ thờ ơ bấm chuông xe thúc giục Minh Nguyệt, cho đến lúc Minh Nguyệt ngồi vào rồi,anhlạinói: “Cái xe này giống với cái xe hồi trướcanhđãchở em đấy.”
“anhđãviết gì vậy?” Minh Nguyệt hỏi.
Minh Đại Xuyên nhìn vợmộtchút rồinóitiếp: “Cho nên chú vớicôcũngkhôngmuốn để Minh Nguyệt phải chịusựtrói buộc của gia đình khi còn quá trẻ, con bé có giấc mộng của mình, cũng cósựnghiệp của mình, chú vớicômuốn con bé hoàn thành xong chương trình cao học rồi mới lại tính tiếp chuyện hônsự.”
…
Chu Tự Hằng cười rất tươi,khôngphản bác lại lời Minh Nguyệt, chỉnóisang chuyện khác: “Hồi đóanhngồi kia viếtmộtbài văn, đó cũng là bài văn đầu tiên màanhđược điểm cao.”
Ba món đồ cùngmộtlời thề,khôngcần thêm bất kìmộtcâunóinào khác nữa.
Mà Chu Tự Hằngthìvẫn duy trì tư thế kính cẩn cúi người, gần nhưkhôngnhúc nhích.
Giang Song Lýnhẹvỗ vai chồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tìnhyêuvà hôn nhân.
Minh Nguyệtkhôngthểnóigiúpanh, chỉ có thể nhích lại cầm tay và mong đợi nhìn bố.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 củaanh, quay đầu nhìn lại, chúng tađãđiqua hơn nửa cuộc đời, có lẽkhôngcòn nhiều thời gian nữa, cho nên, Minh Nguyệt,anhmuốnnóivới em…”
Tất nhiên làanhhiểu,khôngchỉ vậy, Chu Tự Hằng cònnóimộttiếng cảm ơn.
Như thểđangphải vượt quasựtrừng phạt của địa ngục vậy.
Chu Tự Hằngkhôngthèm che giấusựbá đạo của mình, có thể vìđãkết hôn nênanhcàng được nước lấn tới, cầm hai tờ hôn thú nhét vào túi áo, còn nghiêm túcnóivới Minh Nguyệt: “Đểanhgiữ giùm cho.”
Vì là ngày nghỉ nên trong phòngkhôngmộtbóng người, cửa được khóa chặt, nhưng chỉ cần nhìn hàng ghế trống trơn kia thôi cũng đủ khiến cho người ta nhớ lại những kỉ niệm.
mộtchiếc thẻ ngân hàng mới tinh như xưa,mộtchiếc bao cao suđãhơi bạc màu,mộtbản thỏa thuận tuy đơn giản nhưng lại có giá trị ngàn vàng.
“Minh Nguyệt, đó là tất cả những gì màanhmuốnnóivới em.”
Nhắc tới những chuyệnđãtrải qua tất nhiênsẽcó ý nghĩa thực tế hơn.
Ánh mắt ông nhìn thẳng vào Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằngkhônghề xấu hổ hay tức giận mà hoàn toàn đồng ý với Minh Đại Xuyên: “Con cũng nghĩ như vậy ạ.” Nhưng đồng thờianhnóitiếp: “Nhưng bây giờ conđãchuẩn bị kĩ càng rồi.”
Minh Đại Xuyên ra hiệu bảo Chu Tự Hằng ngồi xuống, có vẻ như còn rất nhiều lời muốnnói.
mộtngườikhôngchỉ có vẻ ngoài xuất sắc, mà bên trong cũng cực kì phi thường, gần nhưkhôngthể xoi mói bắt bẻ được điều gì.
Ôngkhôngtrông đợi gì vàomộthọc sinh dốt Văn như Chu Tự Hằng có thể viết đượcmộtbài văn hay, chỉ cần câu cú mạch lạc là được rồi.Thế nhưng, Chu Tự Hằngđãkhiến ông phải nhìn bằngmộtcặp mắt khác.
Minh Đại Xuyênthìsuy nghĩ về lâu về dài cho congái, còn Minh Nguyệtthìvẫn luôn mơ màngkhônghiểu.
Minh Đại Xuyênthậtsựkhônglường trước được chuyện này, chỉmộtcâunóicủa mình thôi mà lại có thể khiến cho Chu Tự Hằng trịnh trọng đưa ra lời hứa hẹn.
Tháng mười có kì nghỉ dài,trêncầu những đôi tình nhânđiquađilại, Minh Nguyệt còn trông thấy có haicôcậu thiếu niên mặc đồng phục Nhất Trung Nam Thànhđangđèo nhautrênchiếc xe đạp, chậm rãiđixuống dốc.
Chính là trách nhiệm gách vácmộtgia đình.
Nhưng Chu Tự Hằngkhôngphải con trai ông.
Môn Văn củaanhkhônggiỏi, chuyện nàyđãtrở thành đề tài khiếnanhbị chê cười suốt, câu cú lúc nào cũng lủng củngkhôngđầukhôngcuối, dướisựnghiêm khắc của thầy Vũ hơn sáu mươi tuổi, điểm số môn Văn củaanhlại càng thê thảmkhôngnỡ nhìn.
Từng có thời gian Minh Đại Xuyênkhôngthể phân thân để lo được mọi chuyện, cho nên phải nhờ nhà họ Chu chăm sóc cho Minh Nguyệt.
Đúng là như vậythật.
Như bình thườngthìMinh Đại Xuyênsẽvuốt tóc Minh Nguyệt để đáp lại hành động làm nũng của con, nhưng lần này ông lạikhônglàm vậy mà đứng dậyđilên gác,mộtlúc sau mới quay lại phòng khách, trong tay cầm theo quyển sổ hộ khẩu.
Chu Tự Hằng véo má Minh Nguyệt,nói: “Đây là con đường mà chúng mìnhđãcùng nhauđisuốt sáu năm.”
Hồi học đại học, có rất nhiều động tác trong bài múa mà Minh Nguyệt mãi vẫnkhôngthể hiểu được hàm nghĩa của nó, nhưng sau khi học chuyên sâu hơn,cômới tích lũy được những kiến thức nâng cao, cũng biết phỏng đoán được ý tứ trong bài múa.
trêncửa sổ phản chiếu hình bóng của hai người, nhưng cả hai đềukhôngmặc đồng phục học sinh, khuôn mặt cũng có chút thay đổi so với trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Minh Nguyệt chỉ nhìnmộtcái xe đạp, nhưng Chu Tự Hằngđãhiểu ngay suy nghĩ củacô,anhnhanh chóngđimuamộtchiếc xe đạp trắng đen đơn giản, dùng đôi chân dài đạp xe đến trước mặt Minh Nguyệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đây là lớp học của chúng mình.”khôngcần Chu Tự Hằng lên tiếng, Minh Nguyệtđãnóitrước, “Em ngồi hàng thứ ba,anhngồi hàng cuối cùng, trong giờanhtoàn nhìn trộm em, làm emkhôngthể tập trung nghe giảng được.”
“Cho nên bốn năm nay chú vẫnkhôngđồng ý cho hai đứa lấy nhau.” Minh Đại Xuyênmộtlần nữa quay về chủ đề chính, “Chu Tự Hằng…”
anhđạp xe qua cây cầu đá rộng rãi, hai bên khắc hoa văn rất đẹp, dưới cầu là những chiếc thuyền hoađanglướttrênsông.
“Nhưng Minh Nguyệt à, mọi thứ về emanhđều nhớ hết.”
“Chúđãxem lịch rồi, ngày kia là ngày đẹp.” Minh Đại Xuyênnói, “Hôm đấy hai đứađiđăng kíđi.”
“anhcòn nhớ rấtrõ, rằnganhyêuem.”
Giang Song Lý vuốt mái tóc dài của con, ấm giọng bổ sung: “Tìnhyêuvà hôn nhân đều có thể bị cướp mất, nhưng năng lực và kiến thứcthìkhôngnhư vậy, conđanghọc cao học, có phải cảm thấy mình học được nhiều thứ hơn hồi học đại học đúngkhông?”
Tại sao lại có cảm giác như thế? Vì Chu Tự Hằng dùng giọng điệu củamộtngười 70 tuổi để viết, tựa như bọn họđãthậtsựđiqua những năm tháng rất dài vậy.
Cả hai cũngđãtừng là nhữngcôbé cậu bé ngây ngô như vậy, thế mà bây giờđãtrở thành vợ chồng rồi.
“anhnhớ mái tóc đen dài của em, dù hôm nayđãbạc trắng, nhưng nhìn vẫn đẹp vô cùng.anhnhớ những điệu múa của em, dù hôm nay có múakhôngnổi nữathìem vẫn làmộtbà lão duyên dáng đoan trang.anhnhớ hồi trẻ em rất xinh đẹp, hôm nay nhìn em ngủ say bên cạnhanh, gương mặt ấy vẫn đẹp như thế.”
Sống được 26 năm cuộc đời, Chu Tự Hằngđãcó nhiều kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế, đối vớimộtMinh Đại Xuyên có lối suy nghĩ bảo thủ,anhkhôngchọn cáchđicầu độc mộc, mà quang minh chính đạiđiđường vòng, bộc lộ hết cõi lòng của mình ra, chờ câu trả lời từ Minh Đại Xuyên.
Mà khianhnắm tay Minh Nguyệt cầm hai tờ giấy hôn thúđira khỏi cục dân chính,thìcảm xúc ấyđãđạt đếnmộtđộ cao trước nay chưa từng có.
“anhđã70 tuổi, tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, lưng còng chân yếu,nóinăngkhôngcònrõràng.”
Cuối con đường quen thuộc này, chính là trường Nhất Trung Nam Thành, sân trường rộng rãi và yên ắng, quen đường quen nẻo, Chu Tự Hằng dẫncôđến lớp học xưa.
Minh Nguyệt cũngnhỏnhẹgọi: “Bố…”
“anhluôn tin rằng,trênđời có những thứ tình cảm tựa như duyên số,khôngthể trốn tránh được, cũngkhôngthể thay thế, gắn chặt với nhau như sinh mệnh.”
Chương 118
Nếu chàng trai này mà là con trai ông,thìnhất định ôngsẽvui sướng đến phát điên, sau này có người nối nghiệp,khôngphụ công nhiều năm nuôi nấng dạy bảo.
Trong đầu ônghiệnlên trăm ngàn suy nghĩ, cho nên thời gian im lặng cũng rất dài.
Hai tay Minh Đại Xuyên khẽ run, hai mắt rũ xuống, cuối cùng mớinhẹnhàng đặt cuốn sổ vào tay Chu Tự Hằng.
Cục dân chính nằm tạimộtcon hẻmnhỏở thành cổ Nam Thành, dọc hai bên sông là những hàng quán và nhà ở nối tiếp nhau, gần nhưkhôngkhác gì mười năm trước, những con thuyền có mái che rộng rãi, trôitrênsông Tần Hoài, bọt nước vỗ vào những tảng đá ở bến tàu,trênsông là chiếc cầu đá hình vòm cong cong, chứng kiến toàn bộ những tháng ngày thanh xuân của hai người.
Cuối cùngthìChu Tự Hằng cũng đạt được ước nguyện, giành chiến thắng sau khi phải gian khổ vượt núi băng đèo.
Đàn ông và phụ nữ.
Chu Tự Hằng lại quay đầu hôn trộm lên môi Minh Nguyệtmộtcái: “Đây là con phố màanhđãtừng cõng em qua trong những ngày mưa.”
Đối với Chu Tự Hằngthìcâunóiấy mang rất nhiều ý nghĩa, nó giống nhưsựđặc xá của Thượng Đế dành cho Noah, giống như lời chúc phúc của thiên sứ dành cho Moses, giống như quả táođãrơi xuống đầu Newton.
Mấy đề bài viết văn của học sinh trung học thường rất khó, nhưngmộtlần thầy Vũđãđưa cho cả lớp đề bài là – [XXX, tôi muốnnóivới bạn].
Cùng vớimộtngười con trai.
Minh Nguyệt cũng rất vui, nên hoàn toàn nghe theoanh.
“Ở tuổi 70, sau khiđiqua hết những giông bão của cuộc đời,anhđãhiểu ra rất nhiều chuyện, cũng biết thế nào làyêu.”
“anhđãquênđirất nhiều chuyện, có lúc giật mình cảm thấy như mìnhđãbỏ lỡ điều gì, có lúc chỉ saumộtgiây màanhđãquên luôn điều mình vừanói,anhthường xuyênkhôngnhớ đường về nhà, cũngkhôngnhớ đến việc gọi điện thoại về.”
“…”
Ánh sáng mùa thu vẫn vô cùng rực rỡ, Chu Tự Hằng cởi hai cúc áotrêncùng ra, nghĩ lại thời thanh xuân, huýt sáomộtcái với Minh Nguyệt: “Minhcônương,đithôi.”
“anhđã70 tuổi, xuấthiệnnhiều tật xấu, lại hay cáu kỉnh, cục cằn cố chấp, làmộtlão già đáng ghét.”
Chu Tự Hằng lần này thành tâm mà đến, còn có chuẩn bị từ trước, quyết giành được viên ngọc quý nghiêng nước nghiêng thành từ tay Minh Đại Xuyên.
anhchạy qua con hẻmnhỏ, con hẻm có đến bảy tám ngã rẽ, kiến trúc cổ xen lẫn với những tòa nhà cao tầnghiệnđại thấp thoáng, xung quanh là tiếngnóichuyện rôm rả và tiếng rao hàngkhôngngớt.
anhlàm cho Minh Đại Xuyên trở taykhôngkịp, cũngkhôngbiết phảinóigì.
Minh Đại Xuyênkhôngphủ nhận, ôngnhẹnhàng gật đầu: “Cho nên nguyên nhân thứ hai mới là nguyên nhân chính khiến chúkhôngđồng ý.”
“anhđã70 tuổi, thường hay nằm mơ, mơ về thời hai ta còn trẻ, tỉnh lạithìthấy em vẫn ở bên cạnh, dường như cũngđangmơ giốnganh.”
Minh Nguyệt như được nhìn lại hình ảnh củacôvà Chu Tự Hằng trước đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng bắt đầu đọc lại bài văn của mình, trong phút chốc Minh Nguyệt cũng hồi tưởng lại, trong bữa tiệc tốt nghiệp thầy Vũđãtừngnóibài văn nàyđãkhiến cho ông rất ấn tượng, đúng là cảm giác của hai vợ chồng già.
rõràng rất căng thẳng và lo sợ, nhưng phải làm ra vẻ nhưkhônghề sợ hãi.
“Gửi vợ củaanh,
Minh Đại Xuyên liếc mắt lên, đúng lúc trông thấy hai bên thái dương Chu Tự Hằngđãđổ đầy mồ hôi.
Từng giây từng phút là nỗi đau khổ giày vò trong suốt 18 tầng địa ngục tối đen.
Và nó cũng giống như tiếng chim sơn ca, ùa đến cùng với cơn gió mát tháng mười.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.