Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 117

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117


Chu Tự Hằng thế mà lại hoàn toànđingược lại với suy nghĩ của Giang Song Lý,thậtra trong khoảng thời gian sống chung với Minh Nguyệt,anhđãhọc nấu ăn rồi, mà còn nấu rất ngon nữa.

anhcực kì thấp thỏm và bất an, nhưngkhôngbiểuhiệnra bên ngoài.

Cho nên ngày hôm nay Chu Tự Hằng cũng sợ là mìnhsẽlại phải đối mặt vớisựlạnh nhạt của Minh Đại Xuyên.

Nhưng ôngkhôngbiểu lộ ra bên ngoài.

Buổi tối Minh Đại Xuyên ngồitrênsalon xem thờisự, thấytrênmàn hình TV là dáng vẻ thành thục của Chu Tự Hằng khi rung chuông mở cửa phiên giao dịch, tiếp theo là cảnh Chu Tự Hằng quỳ xuống cầu hôn,mộtmàn này tuy Minh Đại Xuyênđãchứng kiến trực tiếp rồi, nhưng vẫn xemđixem lại cả trăm lầntrênbáo đài và truyền thông.

Lời này dường nhưđãchạm tới đáy lòng của Minh Đại Xuyên.

Trong lònganhmừng như điên, nhưng ngoài mặtthìkhôngdám l* m*ng, chỉ khiêm tốn cười gật đầu.

Chu Tự Hằng ngây ngốc, mãi mới phản ứng lại được.

“Còn đây là toàn bộ cổ phần của con tại Weiyan.” Cuối cùnganhđặt bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần trước mặt Minh Nguyệt, “Conđãlàm công chứng rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Đại Xuyên dùng điện thoại của vợ để vào Weiyan, nghe thấy tiếng chuông cửa, ông liền thoát ứng dụng, để lại di động nguyên dạng lên bàn, sau khi chắc chắn làkhôngcó điều gì bất thường, ông mới chậm rãiđira mở cửa.

Minh Đại Xuyên nhớ ngày Minh Nguyệt ra đời, ngoài bãi cỏ lau vang lên những tiếng côn trùng kêukhôngdứt, nhớ ngày ông dắt tay Minh Nguyệtđangtập tễnh họcđi, nhớ lúc dẫn Minh Nguyệt ra ngoại thành chơi, nhớ lúc đưa Minh Nguyệtđihọc múa, cũng nhớ cả ngày hai bố con cùng nhauđiđến Bắc Kinh dự thi…

Tờ báo Nam Thành vẫn bị lộ ramộtgóc, Chu Tự Hằng nhìn thấy tên của mìnhtrênđó,khôngchỉ có vậy,anhcòn thấytrêngiá để truyện võ hiệp của Minh Đại Xuyên có cả mấy tờ báo như báo Tài Chính Và Kinh Tế, báo Kinh Tế, báo Nhân Dân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu bảo Minh Đại Xuyên là doanh nhân, có mua mấy loại báo nàythìcũngkhôngcó gì lạ, nhưng Chu Tự Hằng lại pháthiệnthêm ở góc bàn trà cómộtquyển tạp chí giải trí Nam Đô chuyên viết về giới nghệ sĩ.

côcòn dẫn theomộtnhân vật chính khác trong đoạn clip cầu hôn, người vừa mới đăng dòng trạng thái mới lên Weiyan, Chu Tự Hằng.

Bà gắp thức ăn cho Chu Tự Hằng,nói: “Con với Trần Tu Tề làm việc chung với nhau có hòa hợpkhông?”

trênbàn ăn chỉ có bốn người, dù tiếngnóichuyện cónhỏthế nàođinữathìvẫn có thể nghe thấy, Minh Đại Xuyênthìvẫnkhôngtỏ thái độ gì, chỉ buồn bực yên lặng ngồi ăn cơm.

Đâykhôngphải là lần đầu tiênanhđến nhà Minh Nguyệt, hai nhàđãlàm hàng xóm của nhau 26 năm, từ phòng chung cư đến biệt thự, ngày qua ngày, hai nhà cũng dần trở nên quen thuộc và thân thiết.HồinhỏChu Tự Hằng còn thường xuyên tới nhà họ Minh ăn chực, lớn lênmộtchútthìlại lén nhảy qua sân thượng nhìn Minh Nguyệt múa.

Minh Nguyệt muốnnóitốt về Chu Tự Hằng với mẹ mình, cho nênnóingay: “Chu Chu biết nấu ăn đó mẹ! Cực kì cực kì ngon luôn, mẹ cứ tin con.”

Chu Tự Hằng cũng cực kì nghiêm túc ngồi bên cạnh Minh Nguyệt, chiếc áo màu xám tro khiến nét mặt củaanhtrở nên hiền hòa hơn nhiều,khônglạnh lùng nhưtrênTV chiếu.

Chu Tự Hằng đứng trước mặt Minh Đại Xuyên, thành tâm thành ý cúi đầu,nói: “Con muốn xin chú cho con được cưới Minh Nguyệt, con nhất địnhsẽđối xửthậttốt với em ấy, trọn đời trọn kiếp.”

Nhưng đây là lần đầu tiênanhchính thức dùng thân phận con rể để đến ra mắt nhà bố mẹ vợ, ngay sau khi cầu hôn công khai ở sở giao dịch chứng khoán New York.

Chương 117 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Đại Xuyên cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, chủ động hỏi Chu Tự Hằng: “Hôn lễ của hai đứa địnhsẽlàm thế nào?”

Những năm tháng ấy với Minh Nguyệtthìchỉ ngắn ngủi hai mươi năm, nhưng lại khiến ông và Giang Song Lý giàđirồi, quãng đường tiếp theo của congái, cần cómộtngười khác đồng hành cùng.

Ý của mẹ Minh Nguyệtđãquárõràng, nhưng bố của Minh Nguyệtthìvẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Chim mỏi cánh rồithìsẽtự biết bay trở về tổ.

Mà congáiMinh Nguyệt của ông lúc này cũngđangđứng ngoài cửa, vừa mềm mại gọi ông, vừa vui vẻ bước vào nhà.

Trong nháy mắt,anhđãnhìn thấu được suy nghĩ của Minh Đại Xuyên.

Minh Đại Xuyên tuy cổ hủ nhưng cũngkhôngcó quy định làtrênbàn ănkhôngđượcnóichuyện, kệ cho mấy ngườinói, ông vẫn im lặng ngồi ăn.

Chu Tự Hằng đăng tổng cộng ba bức ảnh, bức nào cũng là ảnh chụp chung của hai người,khôngcó nhân vật phụ nào khác, thực tế bây giờ cũng như vậy, congáiông và Chu Tự Hằng thân thiết đan chặt mười ngón tay vào nhau,khôngthể tách rời.

“Đây là lời nhắc nhở của chú đối với con.”anhđặt chiếc bao cao su bên cạnh chiếc thẻ, “Đối với con, Minh Nguyệt mãi mãi làmộtviên ngọc quý mà conyêunhất, cho nên consẽkhôngđể cho em ấy phải chịu ấm ức dù chỉmộtchút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc Minh Đại Xuyên đọc được dòng trạng thái mới nhất của Chu Tự Hằngthìcũng là lúc nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Minh Nguyệt ép xong nước trái cây, nghe vậythìkhôngkhỏi ngượng ngùng cười với Giang Song Lý, sau đó lại ủ rũ trừng mắt với Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằng theo thói quen xoa đầucômộtcái.

Ánh chiều tà từ bên ngoài chiếu vào cuốn truyện võ hiệptrêntay Minh Đại Xuyên, nhưng ôngkhônghề pháthiệnra, hiển nhiên,sựchú ý của ông lúc nàykhôngđặttrêntrang sách, mà chỉ mải liếc mắt theo dõi nhất cử nhất động của Chu Tự Hằng.

Vô cùng xứng đôi với congáiông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Song Lý lạinói: “Trong mấy đứa bạn của các conthìchỉ có Bạch Dương là khiến cho người ta bớt lo, 22 tuổi tốt nghiệp đại học rồi kết hôn với Mạnh Bồng Bồng,cônghe cục trưởng Bạchnóilà vợ chồng sonđangchuẩn bị kế hoạch sinh con đấy!”

Dưới ánh mắt sắc như dao bắn từ đằng sau lưng, Chu Tự Hằng vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Giang Song Lý.

Chu Tự Hằng hôm nay tới ra mắt nhà bố mẹ vợ, sau nhiều phen suy nghĩ,anhquyết định mặcmộtcái áo len mỏng màu xám tro với quần dài đen, lúc này tayanhcầmmộtcon dao, ống tay áo xắn lên, cổ tay di chuyển linh hoạt, thành thạo thái sợi khoai tây.

Đúng là “Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích”, Giang Song Lý giờđãhoàn toàn đứng về phe Chu Tự Hằng trong trận chiến này rồi.

Nét mặt của Minh Đại Xuyên vẫn giống như thường ngày,khôngnhanhkhôngchậmđivề ngồi lại xuống ghế,mộttay cầm lấy quyển truyện võ hiệp lên rồi mở ra đọc, tay còn lạikhôngchút dấu vết lấymộtquyển sách khác đặt lêntrêntờ báo Nam Thành để che.

Thanh mai trúc mã, hai nhóc vô tư.

“Đây là 50 vạn mà trước đây chúđãđưa cho con.” Chu Tự Hằng đặt cái thẻ ngân hàng lên bàn trà, “Conkhôngdùng tới mà gửi có kỳ hạn ở ngân hàng, bây giờ con trả lại cho chú.”

Ông vẫn cố chấp bày ra nét mặt như hòa thượng gõ mõ, hoàn toànkhôngthay đổi.

Động tác của ông rất khéo léo lại tự nhiên, Minh Nguyệtđangmảinóichuyện với mẹ nênkhôngpháthiệnra, chỉ có Chu Tự Hằng là để ý thấy.

anhbật bếp ga lên, đổ dầu vào chảo,nóichuyện với Giang Song Lý: “Hai bọn conđãsống cùng nhauthìít nhất cũng phải cómộtngười biết nấu ăn chứ ạ.”

[Già rồi…]

khôngcómộttừ ngữ nào có thể diễn tả được niềm vui sướng lúc này.

anhkhôngtrả lời câu hỏi của Minh Đại Xuyên mà lấy từ trong cặp công văn ra mấy món đồ.

Tuy vậythìvẫn phải thểhiệnchothậttốt, Chu Tự Hằng quyết định chọn chiến thuật tiêu diệt lần lượt từng điểmmột, trước tiên là phải lấy lòng được Giang Song Lý cáiđã.

Hôm nay người giúp việc nhà họ Minh có việc phải về sớm nên Giang Song Lý chuẩn bị tự mình vào bếp, Chu Tự Hằng nhân cơ hội xin được vào giúp.

Bà tỏ vẻ buồn bã: “khôngbiết đến bao giờ vợ chồng mình mới được bế cháu đây, mà chả biết có còn sức để bếkhôngnữa, già rồi.”

Giang Song Lý vốnkhôngphải người thích buôn chuyện, thế mà hôm nay lạinóikhá nhiều: “cônghe bố con bảo là Trần Tu Tề bị kéođixem mắt rồi à?” Bà cườimộtchút rồi liếc nhìn Minh Đại Xuyên, “Trần Tu Tề năm nay cũng 26 rồi mà chưa kết hôn,đãvậy cũngkhôngcó bạngái, chắc người nhà gấp lắm rồi.”

Ánh trăng sáng tỏ, trong phòngkhôngchút tiếng động.

Giang Song Lý biết Chu Tự Hằngđangnóng lòng muốn thểhiệnmình nên cũngkhôngtừ chối, nhưng mười ngón tay của đại thiếu gia này dường như chưa từng nấu ăn bao giờ, Giang Song Lý suy nghĩmộtchút rồi quyết định giữ sĩ diện cho Chu Tự Hằng, để Chu Tự Hằng đứng cạnh giúp: “Conthìnấu được món gì hả? Đứng đây giúpcôrửa rau với hâm bát là được rồi.”

Mà bên cạnh ông lúc này, Minh Nguyệtđangngồi trước mặt xin ý kiến, chiếc nhẫntrênngón tay được tạo hình mặt trăng với những mảnh vụn xung quanh trông như những vì sao.

Trong lòng Chu Tự Hằng cực kì căng thẳng.

Bà thở dài: “Tiểu Hằng, cuối năm nay con cũng 26 rồi nhỉ.”

Tài nấu nướng của Chu Tự Hằng đúng làkhôngphụ công Minh Nguyệt ca ngợi, sau khi bưng lênmộtbàn thức ăn thịnh soạn, Chu Tự Hằngđãhoàn toàn chiếm được cảm tình của Giang Song Lý, còn được mẹ vợ khen là vừa hiểu chuyện lại vừa chín chắn nữa.

cônóinhư đinh đóng cột, chỉ thiếu mỗi làkhôngcầm cờ vẫy ủng hộ Chu Tự Hằng thôi.

Thời gian thấm thoắt trôi, mấy chục năm chỉ nhưmộtcái chớp mắt.

Giang Song Lý vừanóivừa lấymộtchồng bát đĩa ra, nhân tiện mở luôn vòi nước.

So vớimộtngười có lối suy nghĩkhôngthể giàđilà Chu Xung,thìMinh Đại Xuyên hoàn toàn khác biệt, ôngkhôngthích theo đuổi trào lưu, cũngkhôngthích khoe khoang, tuyđãtừngđidu học nước ngoài, nhưng tính cách của Minh Đại Xuyên lại có phần gia trưởng nhưđangsống ở chế độ phong kiến vậy.

Giờđanglà thượng tuần tháng mười, ánh hoàng hôn ấm áp buông xuống, tiếng chim ríu rít truyền đến từ bãi cỏ lau, những chú chim bénhỏvỗ cánh bay, làm những cành cỏ lau khô vàng lay động.

Giang Song Lý bán tín bán nghi, có phần hứng thú nhìn Chu Tự Hằng.

Cho nên Chu Xungđãđặt biệt danh cho Minh Đại Xuyên là “Minh cổ hủ”.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng vừa vặn lọt vào mắt của Giang Song Lý.

Ánh đèn vàng ấm áp bên ngoài chiếu vào trong phòng, làm nổi bật lên thần thái nghiêm túc của Chu Tự Hằng lúc này.

Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, đây là câu tục ngữ của nhà binh, nhưng có vẻ cũng rất hợp lý khi đặt trong tình cảnh con rể đối chiến với bố vợ.

Tự nhiên thấy Giang Song Lý nhắc đến Trần Tu Tề, Chu Tự Hằng có hơi khó hiểu, nhưnganhvẫn gật đầu đáp: “Có ạ.”

Đề tàimộtlần nữa quay lại về Chu Tự Hằng,anhlập tức nhận ra rằng Giang Song Lýđanggiúp đỡ mình.

Trước đây Chu Xung cũngđãtừng bàn chuyện kết hôn của con trai và Minh Nguyệt với Minh Đại Xuyên, thế nhưng ròng rã bốn năm trời màkhôngthể cạy ra đượcmộtcâu đồng ý của Minh Đại Xuyên,nóigì đến việc lấy được sổ hộ khẩu của nhà này đểđiđăng ký kết hôn.

Nhưng Minh Nguyệtkhôngtrở vềmộtmình.

Đến nước này rồithìGiang Song Lý càng phải làm tới, bà gắp thức ăn cho Minh Đại Xuyên,nói: “Cục trưởng Bạch tuổi cũngkhôngchênh lệch lắm so với hai vợ chồng mình, thế màđãsắp được bế cháu đến nơi rồi đấy.”

thậtra trong lòng bà nghĩ rằng congáiMinh Nguyệt của mình cũngkhôngbiết nấu ăn, mặc dùkhôngđến mức cái gì cũngkhôngbiết, nhưngnóichung làkhônggiỏi chút nào, cứ thế mà suy bụng ta ra bụng người, Chu Tự Hằng được Chu Xung chiều như vậy, nhất định là cũngkhôngbiết nấu ăn rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117