Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 102

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102


Chu Tự Hằng ngồi xổm xuống trước mặtcô, giúpcôcởi đôi giày đế bằngđangđira rồi đặt chiếc giày múa trước châncô.

Trong quán cơm này người đến ăn hầu như đều là các sinh viên của các trường xung quanh đây,khôngchỉ Minh Nguyệt mà rất nhiều người nhận ra Giang Diệp.

Là Minh Nguyệt gọi tới.

Minh Nguyệt bé bỏng đầu tết tóc hai bên, nằmtrênđầu gối bố, nghe bố kể chuyện ‘Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn’, bốnói, người lương thiện thườngsẽgặp những trắc trở, nhưng cuối cùng vẫnsẽtìm thấy ánh sáng của cuộc đời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Nguyệtthậtsựrất buồn, vì bài múa này màcôđãtập luyện trong suốt ba tháng, mũi chân vì xoay tròn nhiều quá mà sưng tấy nổi bọt nước, tối vềcôlại phải giơ chân ra trước ánh đèn, cầm kim chọc cho vỡ, còn chưa kịp khỏi hẳnthìđãtiếp tụcđigiày múa rồi tập luyện tiếp.

Khicôcòn làmộtđứa trẻ, nghe cậu kể chuyện mathìsẽsợ đến run người, ôm chân cậu rồi ngủ thiếpđitrongsựnơm nớp lo sợ.Tính tình cậu bá đạo, cặp tóc lung tung chocôbé, làm cho mái tóc dài biến thành đầu sư tử, khiếncôbé buồn đến phát khóc.

Điểm này cậuđãbiết từ rất lâu rồi.

Người đàn ông nét mặt u sầu, cà vạt nghiêng lệch,khôngmuốnnóinhiều lời, chỉ mệt mỏi đáp qua loa vài câu rồiđiđến bãi đỗ xe.

Cậu đặt đũa xuống, hàng lông mi dài che phủ ánh mắt cậu, khiến cho Minh Nguyệtkhôngbiết trong lòng cậuđangnghĩ gì.

Cậu nắm rất chặt rất chặt, giống như người c·h·ế·t đuối vớ được cọc,khôngchịu buông ra.

Minh Nguyệt lén lau nước mắt,nói: “Bình thườnganhkhôngcho em ăn kem mà?” Vào mùa hècôthích nhất là ăn kem vị nho, nhưng Chu Tự Hằngkhôngcho phépcôăn nhiều.

Minh Nguyệtđira khỏi phòng làm việc, từng bước từng bước đều cảm thấy mũi chân nhói đau, mặc dùcôđangđimộtđôi giày đế bằng rộng và mềm.

mộttrăm ngày luyện tập, giờ đây tan thành tro bụi, bị gió thổiđixa, xa mãi.

Tiếngnóicủa cậu hòa cùng với tiếng ve truyền vào trong điện thoại, cảm giác rất bình yên, hốc mắt Minh Nguyệt lại bắt đầu thấy cay cay.

Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn trời, chớp mắtthậtmạnh để nuốt nước mắt vào trong.

Địa điểm vẫn là quán ănnhỏcó giá cả hợp lý mà hai người hay đến ăn, năm giờ chiều, khách đến quán rất đông, hầu như toàn những người trẻ, ngồi xuống bàn là bắt đầunóichuyện rôm rả.

Chu Tự Hằng tay nắm chặt thành quyền, sau khi lòng bàn tay hằn lên vếtthìmới buông lỏng ra, tỏ vẻ thoải máinóivới Minh Nguyệt: “Sợ em chờanhlâu quásẽthấy chán thôi.”

trênmàn hình phátmộtđoạn hình ảnh, các phóng viên tay cầm mic, chen chúc để được phỏng vấn người đàn ông vừa mới bước ra từ văn phòng.

“Đúng vậy, múa choanhxem.” Chu Tự Hằng ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Minh Nguyệt,mộtlần nữa hôn lên mắtcô, “Em đứng ở đây chờanhmộttí nhé.”

Chu Tự Hằng chú ý đến vết sẹotrênchân Minh Nguyệt,nhẹnhàng sờ lưng bàn châncô,nói: “Chính emnóivớianhlà bài ‘Vệt môi đỏ thẫm’ em múa cực kì cực kì đẹp mà,anhtin em.”

Chu Tự Hằng liếc nhìncômộtchút, thấy lông màycôcau lại, đôi mắt vì lo lắng mà đỏ hoe, rồi đến cả đôi môiđangrun rẩy.

Thà giả vờ tỏ ra nhưkhôngcó chuyện gì, miễn cưỡng cười vui, cũng nhất quyếtkhôngmuốn để cậu phải lo lắng.

côngồi bệt ở cuối hành lang, hai tay ôm đầu gối, tựa lưng vào vách tường, co rúc người lại.

Nhưng phòng nàyđãbị khóa, Chu Tự Hằng lại kéo cửa sổ lên, nhảy vào bên trong, sau đóđimở cửa.

Tựa như Hằng Nga xinh đẹptrêncung trăng, nhảy múa xung quanh các vì sao.

Minh Đại Xuyên cũng từng được học ở nước ngoài, lại đam mê tiểu thuyết võ hiệp, có thể vẽ ra những bản thiết kế đẹp tuyệt vời, tự quản lý công ty của mình, nhưng về vấn đề nuôi conthìhắnlạikhôngrành lắm, mọi thứ đều mới lạ và mơ hồ.

Lúc Giang Song Lýđidu học nước ngoài, Minh Nguyệt được Minh Đại Xuyênmộtmình nuôi dạy chăm sóc.

Xuyên qua đám lá cây rậm rạp, cậu thấy Minh Nguyệtđãđứng dậy, gương mặt tươi cườinóichuyện điện thoại.

Nghe bố kể chuyện ‘Rùa và thỏ thi chạy’, bốnói, phải kiên trì nỗ lựcthìmới đạt được thành công, đổ nhiều mồ hôi công sức mới mong hái được quả ngọt.

Chương 102

Bỗng nhiêncônhớ đến người đàn ông mìnhđãtừng nhìn thấy ởmộttờ tạp chítrênbàn Chu Tự Hằng, trong báo còn viết riêngmộtbài vềanhta nữa.

Phóng viênkhôngngừng đặt câu hỏi: “Chị Bạch, chị có thể chia sẻ cảm xúc của mình lúc nàykhôngạ?”

Minh Nguyệt che miệng,khôngnóinên lời.

Chu Tự Hằng yên lặng nhìncô, khàn giọng đáp: “Ừ.”

“anhkhôngăn nữa à?” Minh Nguyệt cẩn thận chọc chọc ngón tay cậu.

Nước mắt cứ thế chảy xuống gò mácô.

Tiểu Nguyệt Lượng của cậu làmộtcôbé rất ngoan, lại nhút nhát,khônggiấu được chuyện gì trong lòng.

“Vậy cònanh?” Minh Nguyệt hỏi ngược lại cậu, “Weiyan phải làm sao?”

Minh Nguyệt vẫn chôn đầu trong ngực Chu Tự Hằng, nghe vậythìthậm chí còn vùi c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u thêmmộtchút nữa.

Đúng vậy,cômuốn múa, nhưng bây giờ tâm trạng củacôthựcsựrất buồn rất khó chịu.

Trong mắt Minh Nguyệt lúc này chỉ có gương mặt của Chu Tự Hằng cùng với ánh sáng xanh lấp lánh.

Chu Tự Hằng dừng bước.

Nhưng chỉ trongmộtđêm, mọi nỗ lực củacôđều nhanh chóng hóa thành bọt nước.

Cậu đưa tay ra, từ tốn dịu dàng lau nước mắt cho Minh Nguyệt.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắtcô,nóitừng câu từng chữ chocônghe: “anhlà khán giả duy nhất của em, đối vớianhthìem là ngườikhôngthể thay thế được.”

“anhlàm vậy làkhôngđúng đâu.” Minh Nguyệt nhăn mũi, bĩu môinóivới cậu.

Sau khi kết thúc bài múa, Chu Tự Hằng nhiệt tình vỗ tay chocô.

mộtcặp đôi luôn được người ta ca ngợi, thế mà bây giờ gặp biến cố, mỗi ngườimộtngả.

mộtngười lên tiếng: “Giang Diệp này á, tốt nghiệp Thanh Hoa đấy, nghenóitừ khi cònđihọcđãbắt đầu lập nghiệp rồi, sau đó cũng thành công lắm, tôi còn từngđinghe buổi tọa đàm củaanhấy rồi cơ! Thế mà bây giờ…”

Minh Nguyệtkhôngbiết gì cả,côvui vẻ ăn xong cái kem thứ hai, trước khi trời tối liền thựchiệnlời hứa, dẫn Chu Tự Hằng đến quán ăn cơm.

Thời gianđãkhiến họ trưởng thành, luôn suy nghĩ cho đối phương, giấuđinỗi đau của bản thân, chỉ muốn đối phương nhìn thấy được gương mặt tươi cười của mình.

Nghe bố kể chuyện ‘Vịt con xấu xí’, bốnói, người dũng cảmsẽnhận được may mắn, mong ướcsẽtrở thànhhiệnthực, biến thànhmộtcon thiên nga trắng tuyệt đẹp.

Minh Nguyệt làmộtchiếc áo bôngnhỏrất hiểu chuyện và biết quan tâm, Minh Đại Xuyên cực kìyêuthươngcôcongáinày, lúc nào cũngnóichuyện với con rấtnhẹnhàng, nângtrêntay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan,khôngmuốn congáiphải chịu bất kì ấm ức nào, nhưnghắncũng sợ mình cưng chiều con quáthìkhôngtốt, cho nên cách dạy dỗ củahắnvừa ân cần lại vừa nghiêm khắc, chỉ cho con nghe những đạo lý to lớntrênđời.

Sau đócôlại thút tha thút thítnóitiếp: “Nhưng mà thân thủ củaanhlợi hạithậtđấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Nguyệtthậtsựđúng làmộtcôbé rất dễ thỏa mãn, trong hai mươi phút, Chu Tự Hằng cứ đứng từ xa nhìncô, thấycôđimuamộtcây kem, ngồi dưới bóng râm l**m từng miếngnhỏ.

“Lúc emnóichuyện với chủ nhiệm khoa ở phòng làm việc,thậtraanhđãđứng bên ngoài nghe hết rồi.” Chu Tự Hằng buông cổ tay Minh Nguyệt ra, chuyển thành mười ngón tay đan chặt vào nhau, “Giống như emkhôngmuốnanhbiết là emđangkhổ sở,anhcũngkhôngmuốn để em phải lo lắng.”

“Chị Bạch… Chị hay Giang Diệp là ngườinóichia tay trước?”

“Em muốn.” Chu Tự Hằng vạch trần lờinóidối củacô, “Tiểu Nguyệt Lượng củaanhmuốn trở thànhmộtnghệ sĩ múa mà, sao có chuyệnkhôngmuốn múa được chứ?”

côgiơ điện thoại ra xamộtchút, hít vào thở ra vài cái, còn dùng tay để quạt gió, sau khi bình tĩnh lại,côlại cố gắng tỏ ra vui vẻ,nói: “Vậy em chờanhở đâuthìđược?”

“Múa choanhxem sao?” Minh Nguyệt bây giờ mới chịu ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh ngập nước.

trêncuốn tạp chí nhìn Giang Diệp vô cùng phong độ lịch đãm, khác hẳn với hình ảnh của bây giờ.

“Nhưng emkhôngmuốn múa.” Minh Nguyệt ôm chặt eo Chu Tự Hằng, giấu mặt vào ngực cậu.

Cho dù tâm trạng cókhôngđược tốtthìcôvẫnkhôngquên khen ngợi Chu Tự Hằng.

Nụ hôn của cậu dường như muốn trấn ancô, dịu dàng đến mức khó tin.

khôngcần chờ đâu.

Chiếc TV trong quánđangphát tin tức, người MCnói: “Là ngườiđiđầu cho những tấm gương sinh viên trẻ lập nghiệp, Giang Diệp có được cả thành công về công việc lẫn tìnhyêu, mối tình củaanhvới MC Bạch Nhã Kỳ luôn được mọi người quan tâm, nhưng vì chuyện kinh doanhkhôngsuôn sẻ, gần đây lại gặp phải áp lực quá lớn, nên Giang Diệpđãquyết định bán lại công ty chomộttập đoàn quốc tế…”

Minh Nguyệt luôn cho rằng chỉ cần có tài năng vàsựcố gắng làsẽđạt được thành công, nhưng cơ hội này hôm nayđãbị người khác cướp mất.

Đúng hai mươi phút sau Chu Tự Hằng xuấthiệntrước mắt Minh Nguyệt,trêntay cậu làmộtcây kemđãbị cậu cắnmộtmiếng.

Tất nhiên là cậukhôngăn rồi, vì cậu cố ý mua chocôăn mà.

Chu Tự Hằng vẫn nắm chặt taycô, cậu có thể cảm giác được là tay củacôđãlạnh như băng.

Điều này thểhiệnrõlàcôđangrất quan tâm đến cậu.

Chu Tự Hằng “Ừ”mộttiếng, sau đó đưa kem tới gần miệngcô: “Cho em ăn đấy.”

Minh Nguyệt rụt chân về phía sau,nói: “Em múakhônggiỏi đâu Chu Chu, vì thế nên mới thất bại, bị người khác thay thế đấy.”

Chu Tự Hằngkhôngbiết là lúc này cậu nên cho Minh Nguyệtmộtkhônggian riêng, hay làđitới ômcôvào lòng.

Có người hưởng ứng theo: “Tôi cũng dùng Weiyan rồi, nhưng từ khi Tencent gia nhập là tôi quên luôn Weiyan, dù sao công ty kia cũng là công ty lớn, có nền tảng tài chính tốt,khôngthể đem so vớimộtđám sinh viênnhỏbé được.” Cậu ta cườinói, “Tôi còn nghenóilà những đơn vị hợp tác với Weiyan cũngđangbắt đầu chuyển mục tiêu sang Tencent rồi, xem tình hình nàythìchắc chẳng mấy chốc mà phá sản thôi.”

Chu Tự Hằng lui về sau cái cây, đứng từ xa nhìncô, vìđangbuồn nêncôkhôngpháthiệnrasựcó mặt của cậu.

“Vì bạngáicủaanh, làm cái gì cũng đúng hết.” Chu Tự Hằng kéocôvào trong, “Chỉ cầnkhôngbật đèn làsẽkhôngai pháthiệnra đâu.”

Sau đó lại đưa mắt nhìn Chu Tự Hằng.

“Dẫn em đến đây múa.” Lần này, Chu Tự Hằng trực tiếpđitới hôn lên những giọt nước mắt của Minh Nguyệt.

thậtra là vì sợcôbuồn.

anhở đây này.

Minh Nguyệt nhìn Chu Tự Hằng, thấy dưới mắt cậuhiệnlên quầng thâm rất đậm, khiến cho cậu thoạt nhìn có vẻ yếu ớt.

Con người giống với động vật ở chỗ là thích chia sẻ niềm vui, nhưng lúc buồn bãthìlại chỉ muốn ởmộtmình,âmthầm l**m láp vết thương.

Cho nên cậu thuận theo suy nghĩ củacô,nóidối: “20 phút nữaanhsẽđứng ở cổng trường em, emđimua kem nho ăn cho mátđi, rồi đứng dưới bóng cây chờanhnhé.”

Mọi người đồng loạt cảm thán: “Thời buổi này vốn đầu tư quyết định thị trường, chuyện khởi nghiệp sao có thể thành công dễ dàng được.”

Minh Nguyệt sững sờ.

Cậu ấn nút nghe rất nhanh, giọng của Minh Nguyệt truyền đến rấtrõràng: “Hi, Chu Chu, hôm nay em rảnh,anhcó bận gìkhông? Em mờianhđiăn cái gì nhé?”

côcực kì bối rối, đánh rơi chiếc thìađangcầmtrêntay.

Cậu nhanh chóng chạy ra bên ngoài, tựa nhưmộtcon báo đen chạy băng qua khu rừng, lúc trở lại,trêntay cậu là mấy thùng que phát sáng.

Minh Nguyệt cảm thấy người này rất quen.

Cái kem này còn to hơn cái Minh Nguyệt vừa ăn, cũng đắt và ngon hơn nữa, ngửi thấy mùi sữa thơm, Minh Nguyệt lòng vui rạo rực nhận lấy, l**mmộtcái, đôi mắt hoa đào lập tức thỏa mãn híp lại.

Nhìncôgiống nhưmộtcon mèo con vậy, l**m từng ngụm từng ngụm rất vui vẻ, sau khi ăn xong cái kemthìgương mặt cũng trở nên tươi tắn hơn rồi.

Chu Tự Hằng rất muốn chạy tới lau nước mắt chocô.

Cậu ta chậc chậc hai tiếng, thấy có nhiều ngườiđangnghe mìnhnóinên càng to giọng hơn: “Quá thảm! Tôinóinày, cái ngành IT ấy mà, rất khó để có chỗ đứng vững chắc, mấy cậu thử nghĩ lại mấy tháng trước xem, trường Thanh Hoa cũng cómộtđội sinh viên phát hành cái mạng Weiyan gì đó đấy! Nghenóiphát triển rất thuận lợi, nhưng hai ngày nayđãbị Tencent vượt lên rồi, tương lai của Weiyan…Rất khónói.”

“Chu Chu, giống nhưanhvẫn luôn tin tưởng em, em cũng tin rằnganhsẽkhôngthất bại.” Minh Nguyệtđitới trước mặt Chu Tự Hằng, kiễng chân lên, hai tay ôm lấy mặt cậu, hai đôi mắt cứ thế nhìn thẳng vào nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời gian cứ thế trôiđi, gió thổi làm mấy chiếc lá cây rơi xuống vai Chu Tự Hằng, cậuđangđịnh bước lênthìbất ngờ có điện thoại.

Trong phòng tập chỉ có ánh sáng màu lam dịunhẹphát ra, chiếu sáng nét mặt chânthậtvà thành kính của Chu Tự Hằng dành cho Minh Nguyệt.

Nhưng Chu Tự Hằng biết là Minh Nguyệtsẽkhônghi vọng cậu ở đây, cũngkhônghi vọng cậusẽbiết được chuyệnkhôngvui mới phát sinh ở phòng làm việc.

thậtrathìcậu cũng mới chỉ hai mươi tuổi mà thôi, nhiều cậu thanh niên bằng tuổi cậu có khi bây giờ vẫn cònđangnúp dưới đôi cánh của cha mẹ.

Minh Đại Xuyên dạy cho Minh Nguyệt rất nhiều rất nhiều đạo lý, muốn congáitrở thànhmộtngười có những phẩm chất tốt đẹp, nhưng điều duy nhất màhắnkhôngdạy cho con chính là cách đối mặt với xung đột, đối mặt với những người luôn muốn tranh đoạt với mình.

Minh Nguyệt níu chặt lấy vạt áo cậu, liều mạng lắc đầu: “Nhưng em bị loại rồi, emkhôngthể múa bài ‘Mai Hồn’ nữa.”

“Vậythìkhôngmúa ‘Mai Hồn’ nữa, múa bài ‘Vệt môi đỏ thẫm’ mà em thích nhấtđi.” Chu Tự Hằngnhẹnhàng vuốt lưngcô, cúi đầu hôn l*n đ*nh đầucômộtcái, giọngnóivừa trầm ấm vừa dịu dàng, “khôngcó nhạc, em cứ múa theo nhịp điệu mà mình muốn, có đượckhông?”

“Cho dù kết quả có như thế nàođinữa.”côchậm rãi đưa môi mình đến gần môi cậu,nói: “thìem vẫnyêuanh, tin tưởnganhtuyệt đối.”

Ánh sáng màu lam dịunhẹtỏa ra, phản chiếu qua tấm gương, chỉ trong chốc lát, cả căn phòngđãtrở thànhmộtbiển sao rực rỡ.

Minh Nguyệt lại cảm thấy mũi chân bắt đầu đau, theo bản năng muốn rời khỏi căn phòng này, nước mắt cũng rơi xuống như những hạt ngọc, nhưng trước tiêncôvẫn hỏirõdụng ý của Chu Tự Hằng: “anhdẫn em đến đây…Hic…Để làm gì?”

Cậu dùng hết tâm tư và sức lực để dỗ dànhcô, động viêncô, tuy vẫnđangphải gánh vác áp lực nặng nề, nhưng vẫn cố gắng tươi cười.

côkhôngnóigì, chỉ dùngmộtcái ghế làm đạo cụ, cho dùkhôngcó nhạc, cũngkhôngcó váy áo lộng lẫy, nhưngcôvẫn thựchiệnbài múamộtcách rất xuất sắc.

Cho nêncôkhôngrơimộtgiọt nước mắt nào, cũngkhôngkể khổ với bất cứ ai, bao gồm cả bố mẹ và Chu Tự Hằng, chỉ cắn răng nhịn đau mà bôi thuốc lên vết thương.

côgáimặc váy dài vàđigiày cao gót, lúc nàyđangbịmộtđám phóng viên vây quanh, dáng vẻ có phần chật vật.

Trong hành lang chỉ có bóng râm mờ tối, ánh mặt trời bị mái hiên ngăn trở, Minh Nguyệt chống cằm lên mu bàn tay, ánh mắtkhôngcó tiêu cự, giống nhưcôbé bán diêm trong truyện cổ Andersen, trong đêm Giáng Sinh lạnh lẽo,côbé tựa vào góc tường, đốt que diêm cuối cùng lên, vừa lạnh vừa đói, sau đó kiệt sức mà chếtđi.

Nhưng cậukhôngthể.

Chu Tự Hằng rải que phát sáng xung quanh phòng tập múa.

Giống như nàng tiên cá, vì đánh đổi lấy đôi chân, mà mỗi bướcđiđềusẽkhiến nàng cảm thấy như giẫm lên những lưỡi dao sắc nhọn.

Minh Nguyệt gật đầu, khom lưngđigiày múa, sau đóđitới đứng ở trung tâm vòng sáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu dẫncôđiqua cổng học viện múa Bắc Kinh, lại quamộtđoạn đường tràn ngập cây xanh, cuối cùng tìm thấymộtphòng tập múakhôngngười.

Ăn xong,côlại cầm cái giấy gói rồi ngẩn người, muốn ăn thêm cái nữa nhưng lại cảm thấy như thếkhôngtốt lắm, liền cúi đầu đung đưa bắp chân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thời gian đăng kí dự thi giải Đào Lý vẫn còn.” Chu Tự Hằngnói, “Em nên thử tham giađi.”

Nhưng có lẽ lòngcôcòn đau đớn hơn thế nữa.

Những gì Chu Tự Hằngđangphải đối mặt,thậtsựkhó khăn hơn Minh Nguyệt rất nhiều.

Đúng vào lúc nghe xong câu này, Chu Tự Hằng tay run bần bật nắm chặt lấy cổ tay Minh Nguyệt.

Cómộtphóng viênthìnhảy bổ hẳn tới trước mặtcôgái, hỏi thẳng luôn: “Bạch Nhã Kỳ,côchia tay Giang Diệp là bởi vì công ty củaanhấy phá sản sao?”

Tiếng thìa rơi làm cho bầukhôngkhí yên lặng vài giây, tiếng TV tiếp tục truyền ra,trênmàn hình lúc này là hình ảnh củamộtcôgáitrẻ.

Minh Nguyệtkhôngchọn chỗ ngồi riêng tư,cômuốn nghe tiếngnóicười của những người xung quanh, như vậy cũng có thể khiến chocôcảm thấy vui hơn.

Chu Tự Hằng xoa đầu Minh Nguyệt, ôm lấy vaicô, kéocôvào lòng.

Chu Tự Hằng để tiềntrênbàn, cầm tay Minh Nguyệt, đưacôrời khỏi quán ăn.

Giọng củacôrấtnhẹnhàng, thậm chí còn có phần cao hứng, nghekhôngramộtchút bi thương nào.

Minh Nguyệt tự an ủi bản thân rằng tất cả những điều này đều đáng giá, có ai học múa màkhôngbị nhưcôchứ? Nếuđãthích nhảy múa, thích sân khấuthìphải chấp nhận chịu khổ đau.

nóithậtthìrất rất đau.

Nhưng lúc này khi bị người khác giành mất vị trí múa chính,côlại giấu hết mọi khổ sở trong lòng,mộtmình chịu đựng.

Nếu nhưcôđủ giỏi,thìkhôngai có thể giành lấy vị trí múa chính củacôcả.

[Là bởi vì công ty củaanhấy phá sản sao?]

Cậu cầm cây kem, dáng vẻ tỏ rakhôngmấy hứng thú lắm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102