Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 156: Chương 156

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156: Chương 156


Trong ánh nến chập chờn, Thẩm Kinh Châu mặc cho cung nhân quỳ bên chân, giúp mình thay quần áo.

Hắn rũ mắt liếc Ngu Ấu Ninh một cái, giọng điệu bình thản, “Thật sự có chính sự cần làm.”

“Chỉ là mơ hồ nghe thấy Đa Phúc nói một câu, cũng không biết có phải nghe nhầm không.”

Màn trúc kim ti đằng hồng kéo lên, ánh sáng trong phòng trở nên mờ ảo.

Đôi mắt còn mê ly ngái ngủ.

Ngu Ấu Ninh hối hận không thôi, nước mắt nức nở rơi xuống hai giọt.

Chương 156: Chương 156

Một lúc sau, hắn từ từ quay người.

“Chàng thế này là hôn, hôn quân, chẳng phải chàng còn chính sự phải làm hay sao?”

Chiếc chuông bạc ở cổ chân vẫn còn, tiếng chuông vùi vào chăn gấm.

Noãn các yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng mưa văng vẳng.

Tay áo vừa nâng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bàn chân mảnh mai trắng như ngọc, chăn gấm che khuất một phần. Trong ánh sáng mờ ảo, Ngu Ấu Ninh có làn da trắng mịn màng, gương mặt má lúm đồng tiền chỉ to bằng lòng bàn tay, khiến người ta thương yêu.

Thẩm Kinh Châu lười biếng, tay áo nhẹ nhàng vỗ về, ôm Ngu Ấu Ninh vào lòng.

Nàng đã nghe thấy Đa Phúc và Thẩm Kinh Châu nói chuyện, biết rằng Thẩm Kinh Châu còn phải đi ngự thư phòng gặp thần tử.

Ngu Ấu Ninh mặt mày hớn hở: “Vậy bệ hạ còn không mau đi, nếu trễ thì...”

Màu mắt Thẩm Kinh Châu tối lại một chút.

Từng lớp màn trướng chồng chất rủ xuống đất, trên giường, một người nhắm chặt mắt, hàng mi dài rõ ràng dường như vẫn còn đọng nước mắt chưa khô.

Trường bào vẫn chưa được rút khỏi tay Ngu Ấu Ninh, đột nhiên, Ngu Ấu Ninh lại lăn một vòng, hoàn toàn đè lên trường bào của Thẩm Kinh Châu.

“Đây chính là chính sự.”

“Bệ hạ mau đi lo chính sự đi, chẳng phải Đa Phúc đã nói Trương đại nhân đang chờ bệ hạ ở ngự thư phòng sao?”

Thẩm Kinh Châu bật cười, một tay chống bên gối Ngu Ấu Ninh, cúi người nhẹ nhàng chạm vào tai nàng.

Đôi mắt tối đen nhẹ khép lại, một lúc lâu sau, hắn mới lười biếng nói: “Để hắn chờ một chút, đợi lát nữa trẫm sẽ...”

“Nương nương còn không biết sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng chuông bạc vang vọng giữa đêm khuya một lần nữa lại lắc lư.

Chiếc trường bào màu xanh thẫm viền vàng tôn lên dáng người cao ráo của Thẩm Kinh Châu, có lẽ do trời mưa trong vườn, ánh sáng trong phòng tối hơn thường ngày một chút.

Nếu không nghe thấy Thẩm Kinh Châu có chính sự, nàng cũng không dám công khai trêu chọc như vậy.

Chưa dứt lời, Ngu Ấu Ninh bỗng trợn tròn mắt.

Màn trướng lặng lẽ rơi xuống trước mặt nàng, che khuất mọi quang cảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“... Nương nương đã nghe thấy rồi?”

Ý cười trong mắt không thể nào giấu được.

Nghĩ đến những chuyện tối qua, Ngu Ấu Ninh thầm mắng Thẩm Kinh Châu trong lòng, rồi cúi đầu xuống.

Ông ta tinh tế quan sát sắc mặt Thẩm Kinh Châu, không dám tự ý chủ trương quyết định.

Ngay lập tức, các cung nhân hiểu ý, cùng nhau hạ thấp người hành lễ với Thẩm Kinh Châu, rồi lặng lẽ rời đi.

Tiếng khóc vụn vặt bật ra, Ngu Ấu Ninh nói năng lắp bắp, hé ra gương mặt đỏ bừng.

Qua một tấm bình phong gỗ tử đàn có khảm ngọc, Đa Phúc ôm trường bào, cúi người một cách kính cẩn nói.

“Ban ngày, ban ngày...”

Đôi mắt hổ phách vẫn nhắm chặt, chỉ nghe thấy một tiếng thấp giọng lầm bầm, Ngu Ấu Ninh lăn mình ra ngoài, bàn tay vô tình đè lên một góc trường bào của Thẩm Kinh Châu.

“Hôm nay hưu mộc.”

Đôi mắt hạnh như nước thu từ từ mở ra một bên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đôi môi đỏ chạm vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu, nhẹ nhàng hôn một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Theo hầu Thẩm Kinh Châu đã lâu, Đa Phúc vẫn không chắc chắn được tâm tư của vị chủ tử này, ngày ngày lo lắng đề phòng, sợ nói sai nửa chữ.

Thẩm Kinh Châu ôm nàng ngã vào chăn gấm.

Mưa xuân chưa ngừng, những sợi mưa dài mảnh như kim chỉ, từ mái hiên gỗ mun cong vút nhỏ xuống.

Thẩm Kinh Châu không hề động đậy, chỉ là ánh mắt tối lại một chút.

Suýt nữa bật cười ra tiếng, Ngu Ấu Ninh môi đỏ mím lại, nuốt xuống lời châm chọc sắp bật ra, cố gắng nhịn cười gật đầu.

Trời thấy còn thương.

Ngu Ấu Ninh đưa một tay dụi mắt còn ngái ngủ nhập nhèm, như nửa mơ nửa tỉnh, ôm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu thì thầm.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu trở nên trầm lắng.

Hắn quay đầu, ánh mắt xuyên qua tấm bình phong dệt lụa kia, như thể có thể nhìn thấy quang cảnh trong phòng.

Đầu sỏ gây chuyện vẫn hồn nhiên không biết, ôm chăn gấm ngọt ngào ngủ vùi.

Thẩm Kinh Châu sao không có chút động tĩnh nào?

Chuyện gì vậy?

Ngu Ấu Ninh ngẩng đôi mắt lên, đôi môi lại chạm nhẹ vào cổ tay Thẩm Kinh Châu.

Ý tứ sâu xa.

“Bệ hạ sao còn chưa lên triều?”

Chiếc trường bào màu xanh thẫm chưa kịp ra ngoài nửa bước, hình dáng nhỏ bé trên giường dường như cảm nhận được.

Hai chữ cuối cùng bị nuốt xuống, Ngu Ấu Ninh thấp giọng nức nở, đôi mắt mang sắc đỏ khác thường.

Ngu Ấu Ninh từ lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu lên, đôi mày cong như được tô điểm, đôi má hồng hào.

Chỉ trong chớp mắt, nàng lại thong thả mở mắt ra.

Ban chỉ ngọc bích ở giữa ngón tay chuyển động nửa vòng.

Ngu Ấu Ninh bất ngờ đối diện với ánh mắt như cười như không của Thẩm Kinh Châu, khiến nàng lập tức nhắm mắt lại.

Thẩm Kinh Châu khẽ cười, thản nhiên nói.

Khói nhẹ trong phòng từ từ bay lên, đúng lúc trước khi màn lụa xanh rũ xuống, Ngu Ấu Ninh như mới giật mình nhận ra, giả vờ vội vàng đẩy Thẩm Kinh Châu ra.

Khóe môi Thẩm Kinh Châu gợi lên ý cười nhạt như có như không, khom người cúi đầu.

Lẽ ra hắn phải nên vội vã chạy đến ngự thư phòng...

Nàng mơ màng nằm trong lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu, hàng mi nhanh chóng chớp chớp, đáy mắt thoáng hiện chút tinh nghịch.

Chỉ chờ Thẩm Kinh Châu ra lệnh.

Ngón tay nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên.

Thẩm Kinh Châu mặt không đổi sắc: “Không nghe nhầm.”

Mưa thu lất phất, như sương khói bao phủ trên không gian cung điện.

Rồi dần dần tiến lên.

Trong lư hương nhỏ với men pháp lang cửu đào phôi vàng, khói nhẹ lượn lờ, hòa quyện với hương ấm nồng nàn.

Chưa dứt lời, Thẩm Kinh Châu bỗng dưng im bặt.

“Bệ hạ, Trương đại nhân hiện đang chờ bên ngoài điện.”

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, khó khăn từ môi răng phát ra vài chữ: “Chàng, chàng chàng...”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156: Chương 156