Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 155: Chương 155

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 155: Chương 155


Ngu Ấu Ninh nói năng lộn xộn: “Lê Lê muốn chơi, ta, ta cuối cùng cũng không thể từ chối nó. Bệ hạ là quân tử, chắc chắn sẽ không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này.”

Ngu Ấu Ninh đã chịu nhiều thiệt thòi vì câu nói này, mỗi lần trên giường, cho dù nàng nói gì, Thẩm Kinh Châu cũng chỉ đáp “biết rồi”.

Ngu Ấu Ninh giọng mũi nặng nề: “Thật sự, ta không lừa chàng.”

"Bệ hạ đến khi nào?"

Thẩm Kinh Châu không vội vã: “... Kéo đứt rồi?”

Thẩm Kinh Châu vỗ về mái tóc dài của Ngu Ấu Ninh, giương môi cười: “Ta biết.”

Mưa phùn lất phất, như rèm ngọc treo trước mắt.

Đôi lông mày lá liễu nhẹ nhàng nhíu lại, Ngu Ấu Ninh bĩu môi, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.

Ngu Ấu Ninh cứng đờ người, ngồi thẳng tắp đùi Thẩm Kinh Châu.

Nàng cường thế bá đạo nói: “Không thể nói ‘biết rồi’.”

Hắn đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* khuyên tai của Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh kéo ống tay áo của Thẩm Kinh Châu, môi mím lại nức nở.

“Chàng đêm trước cũng vậy, còn... ở cổ tay ta, khi ta ôm Lê Lê, suýt nữa để Triệu Nhị nhìn thấy.”

Tất lụa treo lơ lửng, một cổ chân trắng mịn tinh tế hiện ra dưới ánh nến, chuông nhỏ buộc ở cổ tay, kêu leng keng trong trẻo.

Thẩm Kinh Châu cười mà không nói gì.

Một ô cửa, Ngu Ấu Ninh nằm trên bàn đá cẩm thạch hoa lê, bút mực giấy nghiên vương vãi khắp nơi.

Ngu Ấu Ninh quay đầu, mắt chớp chớp: “Chỉ kéo đứt một chút thôi, bệ hạ sẽ không tức giận chứ?”

Bàn trang điểm bằng ngọc bích có một chiếc gương trong suốt.

Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh lướt qua bên môi Ngu Ấu Ninh.

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh kịch liệt trốn tránh, mi mắt nhanh chóng chớp chớp.

“Cũng tại ta không cẩn thận, không liên quan gì đến Lê Lê.”

“Trước đó chẳng phải nương nương vẫn rất yêu thích sao, sao hôm nay lại dám tháo xuống?”

Ngu Ấu Ninh cười nhào vào lòng Thẩm Kinh Châu, một tay vòng qua cánh tay hắn.

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh mơ hồ không chắc: “Chỉ một chút thôi.”

Lông mày điểm trang, môi đỏ rực như rạng mây màu.

“Chỉ là dây bình an thôi, bệ hạ cũng không keo kiệt đến vậy chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 155: Chương 155 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong phòng khắp nơi đều thắp đèn, sáng như ban ngày.

“Lê Lê muốn chơi, nên, nên ta đã cho nó.”

Ngu Ấu Ninh không khéo làm nữ hồng, dây bình an trên tay cũng là do Thẩm Kinh Châu làm cho nàng.

Ngu Ấu Ninh nắm tay đ.ấ.m vào Thẩm Kinh Châu, giả vờ hùng hổ.

Hắn là cố ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngu Ấu Ninh sợ hãi, chỉ cảm thấy nụ cười của Thẩm Kinh Châu không có ý tốt, nàng rụt rè lùi lại nửa bước.

Tiếng mưa văng vẳng quanh cung điện, liên miên không dứt.

"Vậy bệ hạ... có thích không?"

Nàng cuộn mình trong lòng Thẩm Kinh Châu, lầm bầm phát ra cơn bực tức.

Ngu Ấu Ninh lắc lắc đầu, đôi mắt ánh lên tia sáng.

Nói xong, lại nâng cao khóe môi.

Như tự hỏi tự đáp.

... Phạt?

Ngu Ấu Ninh ấp úng, chột dạ không thôi.

Ngu Ấu Ninh ngắn gọn: “Chàng phải nói ‘được’.”

Thẩm Kinh Châu mặc trường bào cổ tròn màu trắng ngà phản chiếu trong gương.

Mưa rơi liên hồi bên ngoài.

Khóe môi bị một vết rách nho nhỏ, chính là do Thẩm Kinh Châu mới vừa để lại.

Mành xe màu xanh thẫm được kéo lên, bỗng dưng, ánh mắt Ngu Ấu Ninh dừng lại ở một chỗ.

Ngu Ấu Ninh thẳng thắn: "Nói sai rồi, nếu biết bệ hạ tự đến đón ta, ta nhất định sẽ chạy đến gặp bệ hạ."

Thẩm Kinh Châu bật cười.

Đôi con ngươi đen tối dừng trong bóng râm, lúc sáng lúc tối.

Xe ngựa đi xuyên qua màn mưa m.ô.n.g lung, một đường vững vàng trở về hoàng cung.

Ngu Ấu Ninh bỗng nhắm mắt lại, mặt mày hiện lên vài phần sung sướng ngượng ngùng.

Nàng hữu khí vô lực tựa vào vai Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh với một đôi mắt hổ phách sáng rực, nụ cười càng thêm sâu hơn.

Đi qua hành lang dài, Ngu Ấu Ninh bước đi, nâng váy, bước lên xe ngựa.

“Ta, ta đã lừa chàng.”

Rồi sau đó, hắn vẫn làm theo ý mình, kiên quyết không thay đổi.

Nói xong, nàng không quên nhận lỗi về mình.

Đầy đất bừa bãi lộn xộn.

Tròng mắt Ngu Ấu Ninh chuyển động, cúi đầu tỏ vẻ tiếc nuối.

Nàng ngẩng cao đầu, âm thanh chưa tắt.

Dây bình an mà Thẩm Kinh Châu tặng nàng đã sớm cất vào túi, ngay cả một sợi lông mèo cũng không dính vào.

Nàng ta chưa từng thấy có lang quân nào làm được việc như vậy, càng đừng nói đến người nọ lại là cửu ngũ chí tôn.

“Bệ hạ cười gì vậy? Lại, lại làm cho ta một cái mới là được mà.”

Ngu Ấu Ninh không ngại ngần: "Bệ hạ làm sao lại không thích ta được?

Trong xe ngựa không có đèn, ánh sáng mờ ảo xuyên qua cửa sổ gỗ, loang lổ rọi lên mặt Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu chuyện gì.

"Chàng lần sau, lần sau không được như vậy nữa."

Thẩm Kinh Châu giơ tay giữ Ngu Ấu Ninh lại, không để nàng động đậy, tiếng cười trầm thấp như làn mưa, hư vô mờ mịt.

Bàn tay mảnh mai của Thẩm Kinh Châu trượt xuống, Ngu Ấu Ninh tự nhiên ôm chặt hắn.

Cung điện tầng tầng lớp lớp, hoa lan quanh tường.

“... Dây bình an đâu?”

Mưa đập vào mái ngói, không trung lơ lửng những giọt mưa nhỏ, hòa quyện với mùi đất bùn đặc trưng.

Chẳng bao lâu lại có tiếng khóc vang lên.

Thẩm Kinh Châu mắt cười, lơ đãng nhìn xuống, cố tình hỏi: "Không được cái gì?"

"Chắc chắn là thích, bệ hạ nhất định sẽ thích."

“May mà ta thông minh, kịp thời nói sang chuyện khác.”

Thẩm Kinh Châu lại cười: “Vẫn phải phạt.”

Nàng cố ý nuốt một chữ.

Rêu xanh đậm nhạt, bóng cây lắc lư.

Ánh mắt hắn rơi xuống cổ tay mảnh khảnh trắng mịn của Ngu Ấu Ninh, bỗng chốc trở nên u ám.

Sau khi Triệu Nhị biết chuyện này, liền trợn mắt há hốc mồm.

Thẩm Kinh Châu biết nghe lời phải: “Được.”

Nụ cười như gợn sóng, từ khóe môi nàng dần dần nở ra.

Chưa đợi Thẩm Kinh Châu trả lời, Ngu Ấu Ninh đã lập tức nói.

Một người làm một người chịu, nàng sẽ không để mèo con phải chịu liên lụy.

Phạt cái gì?

Không khí ẩm ướt tràn vào xe, hơi mưa se lạnh, làm tan biến đi sự nóng bừng trên má Ngu Ấu Ninh.

Nếu để Triệu Nhị thấy dấu răng trên cổ tay nàng, Ngu Ấu Ninh sợ rằng có tới một tháng sẽ không dám vào Triệu phủ chơi đùa.

Đôi môi của Ngu Ấu Ninh đỏ mọng bóng loáng no đủ, tựa như châu ngọc san hô, sặc sỡ lóa mắt.

Ngu Ấu Ninh mặt đỏ bừng, thấp giọng nói một chữ.

Thẩm Kinh Châu khẽ cười: "Nương nương hiện giờ càng biết dỗ dành người hơn."

Thẩm Kinh Châu cười cười, không để tâm: “Biết rồi.”

Mỗi bước mỗi xa (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Qua làn sương mù, Ngu Ấu Ninh nhìn rõ hết thảy mọi thứ trong phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Kinh Châu nâng chân mày: “Vậy ta nên nói gì?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 155: Chương 155