Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Nhu Đoàn Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 148: Chương 148
Nàng cười ngượng ngùng, khuôn mặt nổi lên vẻ e thẹn.
Tiếng bước chân lạo xạo đạp vỡ sự tĩnh lặng trong vườn.
Gần trong gang tấc.
Nàng ngượng ngùng gõ nhẹ đầu mình.
Thẩm Kinh Châu nhắm hai mắt, chiếc áo lông xanh đậm có viền lụa vàng buông lỏng trên vai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại nhìn lên, là ánh mắt của Thẩm Kinh Châu, như cười như không.
Cuối cùng, Ngu Ấu Ninh lại nhận ra.
Chương 148: Chương 148
Ngu Ấu Ninh đứng dậy, chầm chậm nâng váy.
Đa Phúc hoảng hốt, lập tức đổi lời, ông ta cười nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngu Ấu Ninh thỉnh thoảng cảm thấy nghi ngờ, sao thời gian làm việc nghỉ ngơi của Thẩm Kinh Châu còn nghiêm ngặt hơn cả một tiểu quỷ âm phủ là nàng.
Nàng không phải tiểu quỷ nữa, mà là người.
Trong noãn các, lư hương triền hoa xanh lượn lờ hương thụy lân, khói trắng bay lên, như tiên như mộng.
Dưới đáy hộp mứt còn vài viên mứt, có lẽ là chuẩn bị cho thuốc của Ngu Ấu Ninh sau này.
Âm thanh trả lời của Đa Phúc không còn, chỉ có khói nhẹ từ lư hương.
Nàng nửa ngẩng đầu, đôi mắt mùa thu như mặt hồ sóng sánh d.a.o động.
Cháo chim cút nấu nhừ, mùi thịt hòa quyện trong cháo, hương vị thơm ngọt mà không ngán.
“Bệ hạ, mấy ngày nay ngài không lên triều, nếu mai lại không đi, e rằng các thần tử trong triều sẽ…”
Ngu Ấu Ninh không hiểu, ngơ ngác, “Tại sao ta lại… hận?”
Nàng ngạc nhiên thốt lên: “Bệ hạ đã mấy ngày không nghỉ ngơi rồi? Chẳng phải Đa Phúc nói bệ hạ hai ngày này đều không lên triều…”
Thẩm Kinh Châu khẽ nhếch môi: “Còn tưởng điện hạ sẽ hận ta.”
Ngu Ấu Ninh giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Là lão nô lắm lời, bệ hạ tuy không lên triều, nhưng các việc quan trọng vẫn không bỏ sót, chắc chắn trong triều cũng không ai dám xen vào.”
Thẩm Kinh Châu mỉm cười, không trả lời.
Dạo đó nàng đã gầy đi nhiều, crường bào màu hồng thẫm thêu vàng lộng lẫy kéo dài, ánh nến vàng chảy trên mặt đất.
Chưa nói hết câu, Ngu Ấu Ninh tự giác dừng lại.
Đa Phúc không nhịn được cười, nhớ đến chính sự, vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói.
Hắn một tay xoa trán, xua đi những tơ m.á.u đỏ trong đáy mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngu Ấu Ninh thì thào tự nói.
Đa Phúc cúi người, vẻ mặt không thể diễn tả hết sự cung kính và khiêm tốn.
Chỉ trong chốc lát, người truyền nước thì đi truyền nước, truyền thức ăn đi truyền thức ăn.
Bỗng nhiên, bên tai im ắng một khoảnh khắc.
Mỗi bước mỗi xa
“Bệ hạ, chàng thật sự rất thích ta nha.”
Nàng không muốn nhắc đến từ đó, nhíu mày trầm ngâm, không nói gì.
Bỗng nghe trong noãn các truyền ra động tĩnh rất nhỏ, cung nhân liếc nhìn nhau, vội vàng ra ngoài truyền tin.
Thẩm Kinh Châu nâng ngón tay đặt trên tay vịn, Đa Phúc nhận lệnh lui xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng hạ ngón tay, đôi mắt đẹp gợn sóng lấp lánh, yêu kiều như hoa.
“Bệ hạ, hôm qua Kỷ lão tướng quân đã gửi tấu chương…”
Ngu Ấu Ninh thu hồi ánh mắt, lén lút giơ một ngón tay.
“…… Hận bệ hạ ư?”
Nàng tựa vào đùi Thẩm Kinh Châu, như vừa trải qua một giấc mơ rất dài, lại như vẫn còn trong mộng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gió bắc gào thét, tường đỏ ngói vàng chất đầy tuyết dày, trong vườn không một bóng người, tĩnh lặng không một tiếng động.
Hơi thở giao thoa, hương thụy lân nhẹ nhàng bay giữa hai người.
Thẩm Kinh Châu cần cù, nửa đêm còn xử lý chính sự.
Ngu Ấu Ninh ngơ ngác giương mắt: “Bệ hạ không lên triều sao?”
Ngu Ấu Ninh giương mắt, lén lút liếc về phía Thẩm Kinh Châu sau bàn sách gỗ tử đàn.
Đi tới gần, Ngu Ấu Ninh bất chợt nhận ra, dưới mắt Thẩm Kinh Châu có một tầng xanh tím nhạt.
Ngu Ấu Ninh hừ hừ, đôi giày phù dung đế mềm lắc lư trong không trung.
Nàng nửa híp mắt, ôm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu cười nói: “Khi ta còn nhút nhát, cũng rất thích bệ hạ, bệ hạ… bệ hạ không thích sao?”
Có lẽ nàng đã ngủ quá lâu, Thẩm Kinh Châu nhiều ngày không nghỉ ngơi, lại không lên triều, ngoài việc canh chừng mình, còn có lý do nào khác?
Ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Kinh Châu quét qua mặt Đa Phúc.
Chỉ có những cung nhân đứng dưới mái hiên gỗ mun, hai người cầm đèn lồng dương giác, ánh nến như dòng nước, chảy xuôi dưới chân hai người bọn họ.
Thẩm Kinh Châu nở nụ cười: “Điện hạ hiện giờ lá gan thật sự lớn.”
Bầu trời vẫn như sợi bông bị xé, bông tuyết rơi xuống lả tả.
Ngón tay vừa chạm vào viên mứt trong hộp.
Còn dám nói chuyện thẳng mặt với hắn như vậy.
Một đám cung nhân mặc áo đỏ lụa nửa cũ, ôm quần áo và thức ăn, xuyên qua hoa qua đá.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.