Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 147: Chương 147

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Chương 147


“Bệ hạ trước đây nói có cách cùng gặp Diêm Vương, cũng là… lừa ta sao?”

Nàng cũng đã tin vào lời nói dối của Thẩm Kinh Châu, mới uống hết chén thuốc kia.

Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nghe bên ngoài tấm bình phong truyền đến âm thanh của Đa Phúc: “Bệ hạ, thuốc đã xong rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Kinh Châu mỉm cười không nói, bỗng chuyển đề tài: “Hôm đó sao điện hạ lại đến lãnh cung?”

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc: “… Ừ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngày đó nếu không nhờ theo mùi hoa mai, Ngu Ấu Ninh cũng không tìm được lãnh cung.

Ngu Ấu Ninh trong lòng hắn hơi thơ vẫn vững vàng, mí mắt nặng nề khép lại, rõ ràng đã ngủ say.

Ngu Ấu Ninh mím chặt đôi môi đỏ mọng, cúi đầu không nói.

Lời này cũng không phải là nói dối.

Ngu Ấu Ninh ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng ngồi lại lên đùi Thẩm Kinh Châu.

Đầu hơi nghiêng, Ngu Ấu Ninh ngã vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu, mái tóc dài tuôn xuống, rơi xuống tay Thẩm Kinh Châu.

Nàng nhớ ra nhiều điều, nhưng vẫn không nhớ rõ ai đã từng đến lãnh cung, cũng không nghĩ ra ai sẽ chôn đồ ở lãnh cung.

Chương 147: Chương 147

Cảm giác buồn ngủ ập đến, Ngu Ấu Ninh mí mắt nặng trĩu, thấp giọng lầu bầu.

Ngu Ấu Ninh liếc Thẩm Kinh Châu một cái, không tình nguyện nhận thuốc từ tay Đa Phúc, uống một hơi hết sạch.

“Không có gì cả.” Ánh mắt Thẩm Kinh Châu bình thản, lời nói khiến người khác bất ngờ.

Sợi tóc mảnh mai quấn quanh đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu, hắn cúi đầu nhắm mắt lại.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mi của Ngu Ấu Ninh.

Nàng không tin, “Nhưng hôm đó bệ hạ không phải đã cho người tìm kiếm trong cung sao, làm sao lại…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh nửa tin nửa ngờ: “Nhưng… thật sự có nhiều người tin như vậy sao?”

Hắn vốn nghĩ nếu cùng Ngu Ấu Ninh c.h.ế.t cùng ngày cùng tháng cùng năm, cũng có cách cùng đi gặp Diêm Vương gia.

Ngu Ấu Ninh nhìn chằm chằm vào Thẩm Kinh Châu, khao khát được biết.

“Ta…”

Thấy Thẩm Kinh Châu không nói gì, Ngu Ấu Ninh ôm lấy cổ Thẩm Kinh Châu, lắc lắc.

Thẩm Kinh Châu cười tươi hơn, hắn thản nhiên: “Là ta sai.”

Khóe môi Thẩm Kinh Châu vẫn duy trì ý cười, hắn cười ấm áp, như một bậc thánh hiền bình dị gần gũi, thương cảm với chúng sinh.

Thẩm Kinh Châu cúi đầu, coi ngươi tối đen chợt tối lại. Hắn cúi xuống, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào mắt Ngu Ấu Ninh.

Nàng ngậm trong miệng một viên mứt, để cho vị ngọt làm dịu đi sự đắng chát giữa môi và răng.

Mỗi bước mỗi xa

Chẳng lẽ Thẩm Kinh Châu cũng bị chứng ảo tưởng sao?

Nàng lại nhìn kỹ cái bóng phía sau Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh đoán từng thứ một.

Một lúc sau, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Ta nghĩ thứ đồ bệ hạ đang tìm còn ở lãnh cung. Ngày thành bị phá, bệ hạ cũng vì thứ đó mới đến lãnh cung phải không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì vậy, nương theo cái cớ là trong cung có bảo vật, Thẩm Kinh Châu đã diệt trừ những phe phái đối lập, chỉ nói với bên ngoài rằng những người đó tri tình bất báo.

Thẩm Kinh Châu nhướng mày cười: “Điện hạ không muốn biết trong hộp đó chứa gì sao?”

Ngu Ấu Ninh tức giận bất bình, xiết chặt tay.

Ngu Ấu Ninh há hốc mồm: “Gì cơ?”

Thẩm Kinh Châu giọng điềm tĩnh: “Cũng tạm.”

Bỗng nhiên nàng lùi lại nửa bước, lặng lẽ tạo khoảng cách với Thẩm Kinh Châu.

“Không phải.”

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh né tránh, chột dạ nói, “Ta muốn hái một cành hồng mai cho bệ hạ.”

Thẩm Kinh Châu lại nhìn Ngu Ấu Ninh suốt cả đêm.

Gương mặt má lúm đồng tiền trắng trẻo, ánh lên vẻ trong trẻo nhẵn nhụi như ngọc.

Nhưng nếu mình đi trước một bước…

“Thứ đồ đó… Rất quan trọng sao?”

“Cũng không tiện lạm sát kẻ vô tội.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Kinh Châu cười hai tiếng: “Vậy điện hạ vừa nãy đang làm gì?”

Thẩm Kinh Châu cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có ý cười.

Ngu Ấu Ninh không ngờ Thẩm Kinh Châu lại thẳng thắn nhận lỗi như thế, mặt nàng ngây ra, sau đó lại cúi đầu rũ mắt.

Ngu Ấu Ninh lập tức ngừng nói, chôn mình vào vai Thẩm Kinh Châu như một con đà điểu.

“Bệ hạ là quân tử, không thể nói mà không giữ lời, trong hộp đó chứa… cái gì?”

Chẳng qua chỉ là một nước cờ của Thẩm Kinh Châu mà thôi, nhưng bảo vật không có thật lại đổi lấy thật nhiều người đổ xô đến.

Chỉ là bỗng nhiên không nỡ rời xa.

Rồi tiếp tục đi xuống.

Cũng may cũng may, vẫn có chân, Thẩm Kinh Châu là người.

Nàng tò mò ngẩng mặt: “Bệ hạ nói câu đó có ý gì?”

Ngu Ấu Ninh như một chú mèo con xù lông, mỗi sợi lông đều dựng đứng lên, bộ dáng rất mang thù.

Ngu Ấu Ninh hoàn toàn bị k*ch th*ch lòng tò mò, ôm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu lắc lắc: “Bệ hạ cũng biết trong hộp đó giấu thứ gì hả? Núi vàng núi bạc, hay là địa dư mật đạo trong cung?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Chương 147