Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Phạn Đoàn Đào Tử Khống

Chương 413: Hàn Ngự sử sinh bệnh rồi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 413: Hàn Ngự sử sinh bệnh rồi


Một màn kết nghĩa vườn đào hoàn toàn bịa đặt.

Nói xong, ánh mắt Hàn phò mã chợt lóe sáng, quay sang mắng Trường Quan: “Ngươi cũng là cái đầu óc gỗ mục!”

Thấy Hàn Thời Yến vẫn không có phản ứng, hắn lập tức cuống cuồng cả lên.

“Để Thời Yến nghỉ ngơi cho yên, sáng sớm ra đã om sòm cái gì? Nhi tử chàng thông minh hơn chàng cả trăm lần, còn cần dạy mấy cái trò tà môn ngoại đạo đó sao?”

Trường Quan ríu rít chạy vòng quanh Hàn Thời Yến một vòng, thấy hắn cứ ngây ra đó không động đậy, không nhịn được vươn tay huơ huơ trước mặt hắn.

Cố Thậm Vi đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy tiếng huyên náo của Trường Quan, tai khẽ động.

“Thằng ngốc nhà ngươi, khó trách cưới mãi chẳng được. Thủ đoạn chút thì sao chứ? Đây là binh khí kiếm cơm của đám ăn mềm chúng ta! Có thể dỗ được thê tử quay về mới là bản lĩnh thật sự, mặt mũi đáng là bao nhiêu?”

Nàng là Cố nữ hiệp kia mà, há sợ gì đau đớn?

“Cố thân sự thì đúng là tốt thật, nhưng công tử à, dưa hái cưỡng ép sao ngọt được, trong thành Biện Kinh còn nhiều cô nương tốt lắm… Nếu Biện Kinh không có, thì Lũng Tây có nữ tử hào sảng, Hà Đông có cô nương đoan trang, Giang Nam lại có nữ tử ôn nhu…”

“Hàn Thời Yến vốn đã mang tiếng khắc thê, trong thành Biện Kinh này có nhà nào dám gả nữ nhi cho chàng? Nếu ta lại c·h·ế·t nữa… thì tám chín phần mười, Hàn ngự sử phải cô độc cả đời.”

Ban đầu Hàn thái phó còn răn dạy được đôi câu, nhưng Hàn phò mã lại nói một cách đầy chính khí rằng: nếu không khiến công chúa vui vẻ, thì cơm mềm làm sao mà ăn cho ngon? Hàn thái phó bị dáng vẻ không biết xấu hổ ấy làm cho nghẹn họng đến ba ngày ê răng, từ đó cũng mặc kệ luôn.

Lời vừa dứt, lại thấy Hàn phò mã giơ tay tát một phát “bốp!” vào đùi Hàn Thời Yến: “Đồ vô dụng! Nhìn cái bộ dạng này là biết bị tiểu cô nương người ta từ chối, thất tình rồi chứ gì? Đúng là thứ phụ thân ngươi chơi không nổi nữa mới nhường cho!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người bọn họ hầu như đêm nào cũng phóng túng hoan lạc, rồi cứ thế ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trường Quan vội vàng gật đầu: “Xem rồi ạ. Là do dầm mưa nên nhiễm phong hàn. Lang trung nói công tử tâm lực kiệt quệ, e rằng phen này sẽ đổ bệnh nặng.”

“Con cứ nghỉ ngơi cho tốt, đợi khỏi bệnh rồi chậm rãi tính. Liệt nữ cũng sợ triền lang mà…”

Hàn phò mã thấy vậy, lòng cũng xót, bèn bưng bát nước ấm đưa cho Hàn Thời Yến.

Lúc này trời đã bắt đầu tờ mờ sáng, bốn phía vang lên tiếng gà gáy c·h·ó sủa.

Một chân nàng gác lên vách tường, cả người nghiêng nghiêng dựa vào, không ngừng nhét kẹo lê vào miệng.

Hương vị thanh mát xuyên thấu hồn phách của kẹo lê khiến đầu óc nàng càng thêm tỉnh táo, luồng nhiệt trong lòng cũng nhanh chóng lắng lại.

“Cường thú cái gì! Cho dù cô nương nhà họ Cố kia là nữ tử yếu đuối không biết võ công, ta cũng không cho phép Thời Yến làm ra cái chuyện ấy! Chàng coi người ta là gì chứ? Chuyện của bọn trẻ, cứ để bọn trẻ tự mình giải quyết, chàng đừng xen vào loạn cả lên.”


“Ngươi không nói chuyện, không ai coi ngươi là kẻ câm đâu!” Hàn Thời Yến hồi thần lại, giọng có phần khàn khàn.

Cố Thậm Vi đứng ở đầu ngõ, lưng tựa vào tường.

“Không có đâu, trên đời này chỉ có một Cố Thậm Vi.”

“Nếu Cố đại nhân nói, ngươi nhảy cho nàng một điệu Hồ Huyền*, chỉ mặc mỗi khố lót, nhảy xong nàng sẽ gả cho ngươi, ngươi có nhảy không?”

Hàn Thời Yến nằm trên giường, mơ mơ màng màng nghe những lời ấy, vừa thẹn vừa giận, mở mắt ra.

Phủ công chúa liền với tổ trạch nhà họ Hàn, ở giữa có mở một cửa hình trăng khuyết thông nhau.

Hàn phò mã tặc lưỡi mấy tiếng: “Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kìa, trong bụng chắc đã bắt đầu tập nhảy rồi chứ gì?”

(*Hồ Huyền vũ: một điệu múa Tây Vực thời Đường, vũ điệu sôi động, gợi cảm) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta đây cũng muốn dùng chiêu ‘tiểu bá vương cường thú thê’ giúp ngươi một phen… nhưng lại sợ cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh… Ai bảo cô nương ngươi vừa ý ấy lại vô địch Biện Kinh, đánh đâu thắng đó! Chỉ có nàng cường thú ngươi chứ ngươi chẳng có cửa mà cường được. Đường cứng không đi được thì chẳng phải chỉ còn đường mềm thôi sao!”

Chương 413: Hàn Ngự sử sinh bệnh rồi

(*ăn cơm mềm: ý chỉ sống dựa vào thê tử, ở rể)

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau đã thấy công chúa và phò mã chạy tới, y phục xốc xếch, dáng vẻ vội vã.

Trưởng công chúa nghe phò mã càng nói càng hoang đường, liền trừng mắt liếc ông một cái.

Trường Quan đưa tay ra thăm trán Hàn Thời Yến, thấy nóng hổi, vừa lúc đó nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, vội vàng đứng bật dậy.

Cố Thậm Vi siết chặt chuôi kiếm, nhìn Hàn Thời Yến nói: “Hàn ngự sử, Minh Phương tỷ tỷ đang có thai, sắc mặt không được tốt lắm, ta phải về trước đây.”

Trường Quan mới nói được nửa câu, cảm nhận được ánh mắt sắc như đao của Hàn Thời Yến quét qua, lập tức ngượng ngùng ngậm miệng.

Nàng đã từ chối Hàn Thời Yến. Hàn Thời Yến nhiều nhất chỉ đau lòng vài ngày, đợi đến khi nàng rời khỏi Biện Kinh, thời gian lâu dần, tình cảm ấy cũng sẽ nhạt đi.

Chỉ là đó là quy củ của tổ trạch. Nhà họ Hàn không ai dám quản vị Trưởng công chúa trời không sợ đất không sợ kia, mà Hàn thái phó lại càng không còn mặt mũi nào để đi quản tên đệ đệ chuyên ăn cơm mềm* này.

Vì sốt cao nên giọng nói khàn khàn, gần như không nghe rõ: “Đừng nghe phụ thân ta… Ngươi chỉ cần đưa thuốc qua là được… mấy thủ đoạn ấy… khụ khụ…”

Trưởng công chúa sải bước dài, ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt đỏ bừng của Hàn Thời Yến, không nhịn được nhíu mày: “Đã mời lang trung đến xem qua chưa?”

Chỉ duy nhất một người ấy mà thôi.

Phò mã đứng bên nghe vậy, lập tức tỏ vẻ bất mãn: “Không phải nàng bảo ta đừng xen vào sao? Giờ lại bày mưu nghĩ kế gì đó hả?”

“Ngay cả khi nằm liệt thế này, vẫn còn lo lắng không biết Cố đại nhân có dầm mưa như mình mà cảm lạnh hay không!”

“Thế mà đã không chịu được rồi, ngươi còn dám tự xưng là anh hùng hảo hán? Lúc này mà còn nằm ngủ à? Nếu không cho người ta biết ngươi đang bệnh, chẳng phải là uổng công bệnh một trận sao?”

Trưởng công chúa nói rồi, đón lấy chén trà trong tay Hàn Thời Yến, lại chỉnh lại chăn cho hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hàn Thời Yến ngây ngốc đứng yên tại chỗ. Hắn quả thật bệnh không nhẹ, đến cả hô hấp cũng thấy đau.

Khi Hàn Thời Yến nằm xuống nghỉ ngơi, bên tổ trạch đúng lúc đang dùng bữa sáng.

Hàn Thời Yến nghĩ, nếu thời gian có thể quay ngược lại, thì vào khoảnh khắc hắn hô câu đó với Ngô Giang, hắn nhất định sẽ tìm một miếng vải nhét vào miệng mình cho rồi.

“Còn không mau đem thang thuốc lang trung kê, xách một thùng lớn mang qua chỗ Cố đại nhân! Nhớ phải nói cho rõ: Hàn Thời Yến nhà ngươi bệnh rồi, sốt cao như cái bàn ủi, miệng còn không ngừng gọi tên cô nương nhà người ta. Lang trung nói tâm lực kiệt quệ, những lời đó phải kể thật rành mạch.”

“Bệnh đến như núi đổ, công tử nhà ngươi lại không có võ công, cũng chẳng biết bao giờ mới khỏi.”

Mặt Hàn Thời Yến càng đỏ hơn.

Trường Quan nghe vậy, tim chợt thắt lại, vội vã đưa ô che lên đầu Hàn Thời Yến: “Công tử, chúng ta về thôi. Hôm nay là ngày nghỉ, không cần vào triều, chúng ta có thể về tắm rửa thay y phục, ngủ một giấc thật ngon.”

Nhưng nếu nàng vì tham vui vẻ nhất thời mà luyến lưu, để chàng phải một mình sống tiếp, ngược lại càng tàn nhẫn hơn.

“Cố thân sự căn bản không hứng thú xem mấy thứ này, phụ thân cả ngày nghĩ cái gì thế không biết!”

Hắn vốn không phải hạng người đa d*c v*ng, từ trước đến nay chưa từng nghĩ mình sẽ dây dưa vào chuyện tình cảm.

Biết Hàn Thời Yến đã có người chăm sóc, lúc này nàng mới siết chặt bàn tay, chầm chậm bước về phía ngõ Tang Tử.

“Sao ta lại không có bùa truyền âm chứ! Nếu có thì ta đã báo lão gia rồi, nói công tử bị Cố thân sự…”

Không chỉ vì sốt, mà còn là tức!

Nói xong, nàng liếc nhìn Hàn Thời Yến một cái, rồi thân hình khẽ động, trong nháy mắt đã tan vào cơn mưa mù mịt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Công tử, công tử! Sao ngài lại đứng dầm mưa ở đây vậy! Tuy lão gia có dạy là có thể lấy bệnh mà cầu thương, nhưng ngài cũng không cần thật sự học theo đâu! Nếu bị nhiễm phong hàn thì biết làm sao bây giờ?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 413: Hàn Ngự sử sinh bệnh rồi