Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Phạn Đoàn Đào Tử Khống
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 412: Bị nàng từ chối
Phố xá, cờ rượu… tất thảy vạn vật trong thiên hạ dường như đều tan biến trong mắt hắn.
Hàn Thời Yến vừa nói, vừa chăm chú nhìn đôi môi của Cố Thậm Vi.
Tay nàng nắm chặt chuôi kiếm bên hông, khớp ngón tay trắng bệch, tim như bị một bàn tay vô hình níu chặt, đau đớn khó tả.
Nhưng nếu mọi điều đều có thể sắp đặt từ trước, thì đó đã chẳng còn là tình cảm không thể cưỡng nổi nữa rồi.
Thiếu nữ trước mắt sắc mặt trắng bệch, cúi thấp hàng mi. Mưa rơi xuống, đọng lại thành từng giọt nước trong suốt trên hàng lông mi cong vút của nàng.
Hàn Thời Yến đáp, nhưng không nhịn được mà tiếp lời: “Lưỡng tình nếu đã lâu bền, há cần sớm sớm tối tối ở bên? Ta sẽ không trói buộc nàng ở lại Biện Kinh. Con đường nàng muốn đi, đều có thể đi. Nếu thuận tiện đồng hành, ta sẽ đi cùng nàng. Còn nếu không thuận tiện…”
Tiếng mưa rơi trên phiến đá xanh ngày càng vang dội, nhưng trong lòng Cố Thậm Vi lại chỉ thấy thế gian này tĩnh lặng đến lạ thường, tĩnh lặng đến mức nàng tưởng như mình có thể nghe thấy tiếng lòng của Hàn Thời Yến đang đứng trước mặt.
Hắn vốn đã nghĩ, phải tìm một thời khắc thích hợp, chí ít cũng là khi hoa nở trăng tròn, cảnh đẹp ý vui, hai người ngồi uống rượu say ngà… bàn đầy điểm tâm ngon lành, không khí thoảng mùi ngọt, khi ấy hắn sẽ thổ lộ với Cố Thậm Vi rằng lòng mình từ lâu đã rung động mãnh liệt…
Mưa phùn lác đác dường như đã nặng hạt hơn, từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Nhà ta có chút sản nghiệp, tuy chẳng thể so được với phu nhân của Vương ngự sử giàu đến mức địch quốc, nhưng cũng đủ để ba đời không lo. Toàn bộ ngân lượng trong nhà đều giao cho nàng.”
Đã có thể cõng nàng, từng bước một, bước lên tận điện Kim Loan, thỉnh cầu Quan gia tra rõ vụ án Phi Tước!
Hắn đã tính đến muôn điều, nhưng chưa từng nghĩ đến cảnh tỏ tình lại xảy ra trong một đêm mưa như thế này, cả hai người ướt sũng như chuột lột, lại vừa mới nhắc tới chuyện đi tế bái nhạc phụ quá cố.
Giọng Hàn Thời Yến run rẩy khi nói những lời ấy.
“Vậy… Cố Thậm Vi…” Gương mặt Hàn Thời Yến trở nên trắng bệch, “Suốt thời gian qua, nàng… có từng động lòng với ta dù chỉ một chút thôi không?”
“Ngự Sử đại nhân quên rồi sao, chúng ta cùng với Ngô Giang từng kết nghĩa vương đào kia mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cố Thậm Vi, ta thích nàng. Nàng có nguyện ý cùng ta không?”
Ánh mắt ấy như đang rơi lệ, vì nàng của năm xưa, bị từng nhát kiếm đâm xuyên thân thể tại bãi tha ma mà khóc. Hắn đang nghĩ, nếu như khi ấy họ đã quen biết nhau, thì hắn đã có thể đứng ra chắn gió che mưa, thay nàng ngăn chặn mọi độc ác từ bốn phương tám hướng.
“Cố Thậm Vi, Cố đại nhân?”
Rõ ràng là nàng đã bị tổn thương tâm phế vì trận vây sát ở bãi tha ma, vậy mà giờ phút này lại như thể mang bệnh trong tim.
“Chúng ta có thể cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa, quét sạch bất công thiên hạ, bắt hết bọn ác nhân chốn nhân gian! Nếu nàng muốn rong ruổi giang hồ, ta có thể theo nàng rời khỏi Biện Kinh. Nàng là Cố nữ hiệp, ta là Ngự Sử tuần tra.”
Cố Thậm Vi nhìn vào đôi mắt kia, cảm thấy nóng bỏng vô cùng, dường như ngay cả máu trong người nàng cũng bị đun sôi lên.
Chương 412: Bị nàng từ chối
Từng lời từng chữ Hàn Thời Yến nói, nàng đều nghe thấy tim mình rung động không thôi. Nhưng thì đã sao? Nàng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
“Xin lỗi.”
Lúc biện luận giữa đại điện, đấu khẩu với chư nho, lúc ép Quan gia trong thư phòng… hắn cũng chưa từng hồi hộp đến thế, hồi hộp đến mức hơi thở cũng như ngừng lại. Hàn Thời Yến ngỡ ngàng nhận ra, thì ra tình cảm mình dành cho Cố Thậm Vi đã sâu đến mức ấy từ bao giờ.
Cố Thậm Vi bị tiếng gọi khẽ gần như thì thầm ấy chấn động cả tâm thần, suýt chút nữa đã thất thủ…
Mái tóc Hàn Thời Yến vốn chỉ phủ một lớp hơi nước mỏng manh, giờ đã ướt đẫm, cả người cũng theo đó mà lấm tấm nước mưa.
Nàng suýt chút nữa đã dao động tâm niệm, suýt chút nữa thì muốn gật đầu đồng ý rồi.
Hàn Thời Yến nghĩ đến dáng vẻ ngơ ngác không hiểu phong tình thường ngày của Cố Thậm Vi, lòng càng thêm đắng chát.
Nếu như Cố Thậm Vi thực sự không hiểu, thì vào lúc hắn đột ngột thổ lộ tình cảm như vậy, nàng phải kinh ngạc đến mức không thốt nên lời mới đúng!
Hàn Thời Yến trước nay luôn cao cao tại thượng, ôn hòa thanh liêm như ánh trăng rọi giữa trời đêm, khi nào đã từng vì ai mà cúi mình đến thế?
“Xin lỗi.”
Cố Thậm Vi nói xong, vẻ mặt có phần lạnh lùng, cứng cỏi.
Ánh mắt hắn lập tức bừng sáng… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thậm Vi nghĩ vậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Thời Yến, “Chẳng lẽ Hàn ngự sử cho rằng… chỉ cần huynh nói huynh thích ta, ta liền phải vui vẻ đáp ứng sao?”
Tiếng mưa rơi tí tách trên mặt đất, áo quần ướt đẫm dính sát vào thân, lạnh đến rợn người, khiến cả người nổi đầy da gà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vô sỉ! Dám dùng mỹ nam kế với nàng!
“Bình thường ta không sống trong tộc, ở riêng bên ngoài. Sau này Thập Lý và Vương Cảnh dọn đến ở cạnh, có thể mở một cánh ‘cửa trăng’, vẫn là người một nhà.”
“Còn chiến trường của ta là nơi giang hồ gió sương. Ta sẽ ăn gió nằm sương, nửa đêm tùy tiện treo mình trên cành cây lớn nơi vách núi cheo leo, hoặc cũng có thể là tìm một chiếc bè tre trôi dạt giữa sông mà ngủ tạm. Có lẽ ta sẽ bị cuốn vào ân oán giang hồ, cũng có thể sẽ đi xa tới tận đại mạc tuyết sơn… đến cả chính ta cũng chẳng biết mình sẽ đi đến nơi nào…”
Hà tất phải kéo Hàn Thời Yến, đóa cao sơn chi chốn miếu đường xuống khỏi thần đàn, để rồi khiến chàng cả đời về sau sống trong thống khổ? Nàng có thể không cần ái tình, nhưng Đại Ung thì cần có Hàn ngự sử…
Trong lời nói của chàng mang theo mấy phần dè dặt cẩn trọng. Cố Thậm Vi nghe xong, trong lòng không nhịn được mà âm thầm mắng mình một tiếng.
“Tương lai của ta… không thích hợp để cùng Hàn ngự sử đồng hành.”
“Xin lỗi. Khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ rời khỏi Biện Kinh. Ta và Hàn ngự sử, giống như những cỗ xe ngựa xuôi ngược nam bắc, tình cờ gặp nhau ở một trạm dừng, rồi lại tiếp tục đi về hai phương trời khác biệt.”
Bọn họ cùng vào sinh ra tử suốt chặng đường dài như thế, nàng có thể nhìn ra từ đôi mắt kia bao nhiêu là nóng bỏng, bao nhiêu là chân thành.
Hàn Thời Yến nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn lên mái tóc nàng, trên đó vẫn còn cài cây trâm mà hắn đã tặng. Đó là một đôi với cây trâm hắn đang cài.
Bỗng nhiên, như thể một tia chớp xẹt qua đầu, trong khoảnh khắc, tâm trí hắn trở nên vô cùng sáng tỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn Thời Yến thở gấp một nhịp, đôi mắt lập tức đỏ lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn từng tưởng tượng đến mười tám tình huống khác nhau, thậm chí có cả cảnh chèo bè ngắm đào nở như lần hai người từng lạc ở đáy vực…
Trời dường như đã bắt đầu rạng sáng.
Nàng muốn những kẻ tuyệt vọng trên trần thế vẫn còn thấy được một tia sáng. Muốn những kẻ từng bị hàm oan như nàng, khi tìm đến chỗ Liễu Dương có thể nhận được một câu trả lời đầy hy vọng: “Đi tìm Hàn ngự sử đi, nhất định ngài ấy có thể rửa sạch oan khuất cho ngươi, cho dù kẻ hại ngươi có là quan to quyền lớn đến đâu, Hàn ngự sử cũng không sợ hãi, nhất định sẽ đấu tranh đến cùng.”
Tim hắn dường như đang đập thình thịch ngay bên tai, mạnh mẽ tới mức màng nhĩ cũng rung lên. Hắn lo mình sẽ không nghe rõ những gì nàng nói… không thể để sót một chữ, một âm.
Giọng Hàn Thời Yến có phần khô khốc: “Nếu không thuận tiện… nàng cứ tự do bôn tẩu giang hồ, còn ta ở lại Biện Kinh chờ nàng. Bao giờ mệt rồi… bao giờ muốn trở về, thì trở về, được không?”
Hàn Thời Yến nhìn đôi môi nàng mấp máy, cảm thấy thế giới thực tại đột nhiên quay trở về trong khoảnh khắc đó.
Nàng hiểu!
“Tự nhiên là không. Ta sẽ không ép nàng làm bất cứ điều gì nàng không muốn.”
“Giang hồ và triều đình là hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Chiến trường của Hàn ngự sử là ở Biện Kinh, chỉ có nơi đây, huynh mới có thể trở thành Hàn Thời Yến, người có thể chống đỡ cho cả Đại Ung.”
Cố Thậm Vi lại lên tiếng, ánh mắt tránh đi hướng khác.
Nàng không hề ghét sự thân cận của hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.