Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 223 (Xui Có Thưởng). Cướp phú tế bần

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 223 (Xui Có Thưởng). Cướp phú tế bần


- Aizzz... em cho chị sẽ lấy nhưng...

- Ha ha ha... chị nói rất đúng... cứ cứu được người trước cái đã, chuyện nghiên cứu về bệnh chị có thể nghiên cứu sau, không gấp gáp!

- Chị muốn phát triển tay nghề hơn hay muốn cứu người bệnh hơn?

- Vậy chị thấy sao rồi?

- Chị hiểu rồi, nhưng làm sao phân biệt được ai giàu hay nghèo... Hoàng Phi Hồng làm được vì ổng biết hết người bệnh.

- Thu phí nhưng nhẹ hều đi chị. Tiền khám 50 k miễn phí tất cả xét nghiệm, tiền ở nội trú điều dưỡng 50 k/ngày, bữa ăn 10 k/phần ngày 3 bữa. Như vậy bệnh nhân sẽ tốn 80 k/ngày, chữa 10 ngày bệnh sẽ hết, như vậy tiêu mất 850 k kể cả tiền khám ban đầu... nếu có 1 người thân nuôi bệnh sẽ tốn thêm 300 k tiền ăn... gói gọn là 1.150 k... thêm chi phí đi lại không quá xa sẽ khoảng 1 triệu rưỡi còn nếu xa thì khoảng 2 triệu. Chị thấy chi phí này như thế nào?

- Vậy chị làm thu phí hay miễn phí luôn?

- Chà chà... vậy chị phải lựa chọn mô hình cho thích hợp mới được, ví dụ như là phòng khám tư nhân kết hợp lưu trú điều dưỡng bệnh tình.

- Wow... thật không thể tưởng tượng... đề tài này các nhà nghiên cứu có triển khai từ lâu nhưng kết quả còn rất hạn chế.

Chiêu Dương gật đầu như trống bỏi, nàng là người của khoa học không dễ bị lừa nhưng sự thật trước mắt đã được chứng minh thì nàng càng thêm tin tưởng gấp bội người thường.

(còn tiếp)

Quan trọng là tấm lòng phải không mọi người, ngon dở thì đã có tình tỷ phụ trách! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Rồi bể bụng luôn hả?

Chiêu Dương sững sờ nhìn bàn lẩu rồi nhìn cái bụng của mình:

- Tác dụng gì?

Tác phẩm: Vọng Phu

Chiêu Dương giật mình tỉnh ngộ, c·ái c·hết của chồng khiến nàng tự trách mình vô dụng... cứ tự trách rồi ám ảnh mãi mà quên đi thiên chức quan trọng nhất của người bác sĩ... nàng thỏ thẻ trả lời:

- Em đảm bảo là hết, nhưng trước mắt chị cứ thử nghiệm quy mô nhỏ xem sao...

- Ô... hình như là tốt hơn thấy rõ... em làm bằng cách nào vậy?

Chén bát được dọn dẹp, cả hai tiếp tục uống chai rượu nho khác và bàn bạc tiếp tục về bệnh viện u·ng t·hư tư nhân...

Chiêu Dương bán tính bán nghi bắt đầu ăn lẩu... ăn... ăn... ăn...

- Chị đã ghé qua Vu Sơn chưa?

Sao càng ăn càng ngon thế này?

- Đúng rồi á! Chị đâu có mỡ đâu nên em phải cung cấp thêm năng lượng và chất dinh dưỡng...

Venus chứng kiến từ đầu đến cuối rồi âm thầm cảm thán, chủ nhân này thật là kỳ lạ, sự nghiệp của mình không muốn làm lại toàn giúp người khác xây dựng sự nghiệp!

Chiêu Dương phân vân:

- Thật ư?

Để lại tình tỷ c·ấp c·ứu nồi nước lèo Trụi mặc quần đùi vọt ra vườn trái cây rộng mênh mông để khám phá thu hoạch, hơn nửa tiếng sau Trụi khuân vác về mấy bận nào là ổi, mít, xoài, nào là sơ ri, nhãn, chôm chôm, mãng cầu...

Chương 223 (Xui Có Thưởng). Cướp phú tế bần

Hai người bàn bạc sôi nổi đến gần sáng mới chợp mắt ngủ. Chiêu Dương tin tưởng bừng bừng vào sự nghiệp chống lại căn bệnh u·ng t·hư của thế kỷ, còn Trụi cũng vui vẻ giúp tình tỷ hoàn thành ước nguyện.

- E là sẽ tốn tiền nhiều lắm đó em... tiền mặt bằng, xây dựng, thiết bị, đội ngũ, thuốc men...

- He he... muốn kiếm tiền nhưng không muốn nhận từ thiện đúng không nà?

- Quá rẻ cho một bệnh nhân bị u·ng t·hư nhưng phòng khám mau sập tiệm lắm... chị sẵn sàng bỏ tiền vào, nhận tiền của em cũng được nhưng chuyện quyên góp tiền thiên hạ thì chắc chị không dám làm, lỡ bị mang tiếng ở tù như chơi!

Có hàng chục loại trái cây chín không ai quản lý.

- Trợ giúp bao tử tiêu hóa và giúp cơ thể hấp thu chất dinh dưỡng, năng lượng cực nhanh...

- Ha ha ha... ăn vào đến đâu tiêu hóa đến đó mà lo gì... giờ chị tin em chưa?

- ??? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tất cả thịt cá hải sản cũng sơ chế sạch.

- ???

Vẽ xong đã đến 10 giờ, người đẹp vẫn ngủ, sáng nay là 8/3 lại đúng thứ 7, Chiêu Dương đã xin nghỉ hai ngày cuối tuần nên nàng không đặt báo thức.

- Nồi lẩu nhiều quá sao?

- Chị cứ làm sao cho đơn giản nhất, không bị giấy tờ phức tạp, không gây chú ý dư luận.

- Mình học theo ổng, chị làm tốt, danh tiếng phòng khám lên cao chắc chắn sẽ có đông người đến khám...

- Đúng... chúng ta làm lén thôi... khỏi phải chứng minh, khỏi bị xoi mói! Nói nôm na là bật hack chữa bệnh.

Tác giả: Tiêu Dao Tử (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mùi lẩu chua cay bay đầy nhà khiến Chiêu Dương thức giấc, không phải nó quá ngon mà là nó quá chua và quá cay khiến nàng bị ách xì phải thức dậy chạy đi cứu nó!

- Ồ... chị quên là chữa trị bằng sóng âm như vậy chúng ta có thể tiết kiệm 90% chi phí nhưng liệu sóng âm có thể chữa hết hay không?

Chiêu Dương cũng biết vườn nhà nhiều trái chín nhưng ngày thường tâm tình nàng không tốt, cũng không có thời gian và sức lực hái trái đi chia sẻ bạn bè đồng nghiệp. Chỉ có cuối tuần hoặc ngày nghỉ hiếm hoi rủ rê mọi người tới thu hoạch ăn chơi mà thôi.

- Trời ơi... bụng chị là không đáy hả ta?

- Hic hic... khám và chữa đều bằng sóng âm và app thì ngon nhưng tự nhiên chị thấy mình thành bất tài vô dụng quá!

- Ừm... chị sẽ cố nghiên cứu thêm... nhưng có một vấn đề khó khăn: làm sao để moi tiền người giàu?

Ngày xưa còn có mấy đám con nít thăm vườn nhưng giờ đã vắng bóng tụi nó: nhà nghèo bán đất cho đại gia bỏ đi hết rồi, con nhà giàu thì trong nhà trái cây ê hề còn không thèm đụng, thời gian chơi game còn không đủ ai rảnh đi giang nắng phá làng phá xóm như ngày xưa?

- Thiết bị thì ta chỉ cần xét nghiệm, đội ngũ có thể tinh giản tối đa, thuốc men có thể không cần và như vậy bệnh viện cũng không đòi hỏi mặt bằng và xây dựng quá nhiều...

Hỏi thăm thần nữ non xa hay gần ?

...

Thêm vào bức tranh là hai câu thơ cây nhà lá vườn:

- Đánh tan mỡ thừa ở các mô và cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g tạo ra năng lượng và dinh dưỡng phục hồi những phần cơ thể cần chữa trị, loại bỏ các mầm bệnh u·ng t·hư...

Trụi bị trừ 8 điểm nữ công gia chánh nhưng được cộng 100 điểm "gia trưởng mới lo được cho em"!

Trụi ôm tình tỷ ve vuốt lưng ngà và chọc ghẹo nàng:

- Nhưng cơ chế chữa bệnh của nó là gì?

- Hì hì... đây là dịp để em chứng minh cho chị một tác dụng của sóng âm.

- ???

- Em nhắc nhở rất đúng, mèo đen mèo trắng gì cũng được, miễn bắt được chuột là mèo tốt. Chị thà là một bác sĩ vô dụng nhưng cứu được bệnh nhân còn hơn là một bác sĩ giỏi nhưng không chiến thắng được bệnh u·ng t·hư hoặc là để người bệnh phải phá sản do chi phí chữa trị quá cao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

...

- Tiền thì em không cần em chỉ muốn chị vui...

- Rã rời không nhúc nhích được nhưng thấy khỏe khoắn hơn bao giờ hết.

- Biết, một nhân vật có thật, giỏi võ, nghĩa hiệp, mở ra Bảo Chi Lâm chữa bệnh cho người nghèo nhưng lấy tiền rất cao đối với người giàu!

- Ơ... em định kinh doanh mảng sức khỏe này sao?

- Em nói thật chứ không đùa đâu! Chị thử cảm nhận cơ thể mình xem?

- Ha ha... em có kỳ ngộ nên hiện tại có thể giúp chị cả về kỹ thuật lẫn tiền vốn để lập bệnh viện.

- Chữa bệnh tương tư sao?

Tất cả rau lặt rửa sạch.

- Chị yên tâm... chút nữa biết đâu ăn sạch luôn á!

Trái cây được rửa sạch bỏ vào đĩa làm tráng miệng, món chính là lẩu được dọn lên, Chiêu Dương lè lưỡi:

Bức tranh miêu tả cảnh Chiêu Dương thâm tình trông ngóng, xung quanh khung cảnh mờ nhạt để làm nổi bật ý cảnh hòn Vọng Phu.

Trụi cũng để tình tỷ ngủ ngon, có lợi hơn cho việc hồi phục, Trụi vào bếp trổ tài nấu nướng với phong cách khá là dã man:

Núi đà nắng sớm mưa sa.

- Nhưng nó thiếu nguồn thu sẽ không bền vững, lỡ em hết tiền thì sao, dựa vào em hoài thật sự khó khăn... chị muốn tìm cách có thu nhập không phải để làm giàu mà là để làm tốt hơn...

- Ừm... một bên là tương tư, một bên là thân thể.

Chiêu Dương cảm động hai mắt nhưng rất tỉnh táo

- Em thiệt là... mắt to hơn bụng rồi!

- Ha ha... đó là em đã âm thầm chữa trị cho chị đó!

Vậy nên Trụi mang vào rất nhiều thu hoạch nàng không ngạc nhiên, chỉ chạy đến phủi kiến vàng cho hồng hài nhi, kiến này rất nhiều và bò rất nhanh, sơ hở là nó bu đầy người rồi cắn, nếu cắn không xi nhê thì chúng tiểu xè xè vào địch thủ, đảm bảo nước tiểu axit sẽ làm địch thủ nhớ mãi không quên.

- Về kỹ thuật em nói sóng âm chữa được nhưng điều này không thể phát triển rộng rãi đúng không?

Khi xưa hội ngộ, nay thời ghé qua.

- Không kém bao nhiêu đâu. Điện thoại chị sẽ cài một app của em, app đó sẽ thông báo bệnh trạng, khả năng hồi phục, tình trạng kinh tế của bệnh nhân, chị cứ căn cứ vào đó để chữa bệnh và thu phí!

- Vậy để em chỉ chị vài chiêu. Chiêu đầu tiên là "c·ướp phú tế bần" chị biết ông Hoàng Phi Hồng không?

Vu Sơn chót vót lưng trời.

Suốt hai giờ được nâng niu chìu chuộng, Chiêu Dương thăng hoa sáng lạn, nàng nỉ non ngâm khẽ một bài thơ dịch sưu tầm trên mạng.

Thâm tình mắt ngọc dõi tìm ai!

- Ha ha... tiền em cho chị dư sức xài.

- Ừ... hai chữ từ thiện mệt mỏi lắm, sơ sẩy cái là tan xương nát thịt! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ăn gấp đôi, rồi gấp ba thường ngày vẫn chưa no... mãi đến khi ăn gấp 8 lần lượng bình thường thì bàn lẩu đã sạch trơn rau dưa thịt cá, thêm cả 4 gói mì gói, 1 chai rượu nho đắt tiền.

- Thật... với người khác thì em nói là khí công nhưng với chị em phải nói thật là sóng âm... bệnh viện chữa u·ng t·hư mà em hứa với chị sẽ dùng sóng âm để chữa trị.

9 giờ sáng hôm sau Trụi tỉnh lại lấy giấy và giá vẽ treo trên xe đem ra vẽ tặng tình tỷ một bức tranh.

- Ừ... nhiêu đây rau, thịt, cá, tôm, mực... phải 10 người ăn mới hết! À... còn chưa tính đến mì gói nữa!

Ngày: 7/3/2025

Như vậy đảm bảo ngon, chất lượng, an toàn trên xa lộ.

- Ha ha ha... em làm như em là tổng cục tình báo không bằng!

- A... hèn gì vừa nãy em bắt chị uống nhiều sữa đúng không?

- Rồi... mới vừa rồi em chở chị bay lên bay xuống đã mấy bận.

- Sóng âm!

Hầm xương nấu nồi lẩu để ăn với... mì gói!

Tiều tụy thân gầy sao mãi ngóng

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 223 (Xui Có Thưởng). Cướp phú tế bần