Đại Nam Huyền Sử
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Điểm tiếp tế (2)
Đấy là ấn tượng đầu tiên.
Khi ấy, thì cả tốp lính ngoan ngoãn xếp thành một hàng, và tiếp tục bước đi từng bước chung quanh cái trại.
Mà g·iết thỏ, chỉ bằng việc ném đá thì nghe nó dễ chứ làm đố ai làm được mà không qua luyện tập lâu năm. Nhưng vấn đề ở đây là võ giả cũng có thể dễ dàng làm vậy, rồi phối với độ tuổi của Nam thì hắn ta có thể xếp vào hàng ngũ công tử thiếu gia.
Nghe vậy, cả cả tốp lính dù sao cũng sống ở rừng lâu đủ để phân biệt được v·ết t·hương do mũi tên b·ắn c·hết với do bị một kiểu g·iết khác.
Còn người nữ vệ binh thì nghiền ngẫm một hồi, sau lại quất báng s·ú·n·g vào một người nam vệ binh đứng gần mình.
Đòn bất ngờ này làm tên đó chưa kịp phản ứng liền ăn một đòn đau. Trong khi đôi mắt hắn ta thì lại như tóe ra lửa, miệng há ra định chửi thề vài câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là vô cớ bị đòn đau, tên b·ị đ·ánh vẫn cãi chày cãi cối:
"Sao lại nói thế." Một tên lên tiếng.
"Không, thưa chị. Em đang định đi tìm chỗ xử lý bữa trưa của mình thôi."
"Thôi kệ đi, làm nhanh còn đổi lượt với tụi khác."
Mà suy theo lối nghĩ vầy, bọn vệ binh nam quên luôn vụ vị vệ binh nữ kia thực chất là sắc quỷ mới ngăn bọn hắn lại mà bọn hắn chỉ nhớ một người hùng đã cản cả đám đi tìm đường c·hết.
Nghe tiếng, Nam quay người lại.
Dù sao thì, không ai lại cho rằng trong mắt những thế gia, nơi có võ giả siêu phàm tọa trấn sẽ đặt một cái mạng quèn của binh sĩ bình thường ngang với danh dự bị nhục mạ của mình.
Ngoài ra, còn có mấy người thợ săn dáng vẻ bặm trợn đang đứng khoanh tay, có vẻ như là đang chờ xử lý xác của con lợn này cho bữa ăn trưa.
Hoặc là đối với họ, một chút dây thừng chẳng đáng ngoài một tràng cười ha hả về mớ da thỏ của Nam rồi cũng xong. Nam buộc chúng lại thành một nhúm nhỏ, cố để phần lông bao hết phần ngoài của mớ đấy, rồi bỏ vào trong túi đeo.
Ánh mắt của hắn dời từ những kiến trúc xi măng trong một khu rừng đến một nụ cười duyên của dân Nam Bộ của người nữ vệ binh.
Mà sở dĩ thế thì ta nên để trí tưởng tượng của mình phác họa ra một khung cảnh thế này.
"Vậy thì em cứ đi thẳng, đến khi nào thấy một cái giếng thì nhìn về phía bên phải. Chỗ đấy là lò mổ, em cứ mượn dao tự nhiên, nhưng nước để rửa thịt thì làm xong xuôi phải đi múc một xô đầy khác."
Nhưng rõ ràng là ta sẽ không đi kể cái cảnh man rợ đó mà sẽ tiếp tục như này.
Thành ra ai lại đi cược mạng mình vào chuyện điên khùng thế, dù cho nó có tỷ lệ thấp đến thương cảm đi chăng nữa.
Ôi, thưa tòa...
Trong khi đó, Nam cũng hết hứng để làm người du lịch nữa rồi. Vậy nên hắn ta đi một mạch đến cái giếng, rồi trông về phía bên phải, nơi hắn thấy một người đàn ông đang giơ một cây dao chặt xương to tổ bố lên cao, và quất xuống, cắt đứt phăng cái đùi của một con lợn rừng nằm trên một cái bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giống như trước khi mổ bụng thì phải xử lý chuyện máu kỹ. Nhất là phần chờ cho máu nó chảy ra hết. Chứ cắt lung ta lung tung thì xác định đến phần lọc n·ộ·i· ·t·ạ·n·g hơi hơi mạnh tí là máu nó xịt ra, không gây sát thương vật lý nhưng sát thương tinh thần cực mạnh.
"Thôi đi, mày tưởng nó bỏ đá vào cái túi chính à. Chứ tao là tao không thấy cái túi đựng đá của nó ở đâu rồi đấy."
Nam gật đầu nói.
Tội thì cũng đơn giản, vì tên biến thái, cặn bã, vô nhân tính này vậy mà lại có ý nghĩ với Tí cô nương, rằng sẽ lấy nàng ta khi nàng còn chưa đến mười tám tuổi.
Chính điều này, phối với một cô gái đang mỉm cười thì cứ như thể họ sẽ dắt Nam tiên sinh của chúng ta vào tù, rồi cho mọt gông trong trỏng.
Rồi sau đó, hắn đúng thật là quay người bước đi thật.
Sau đó tới phần thịt tươi, hắn cầm lấy cả con thỏ được xử lý khá là tốt đấy đi mở một đống lửa, rồi hơi loay hoay một chút đã tìm thấy một cái que để xiên anh bạn xấu số ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng bằng một sự kiên nhẫn thần kỳ nào đó. Những người này vẫn không áp dụng bất cứ hành động nào mà chỉ yên lặng.
"Cũng có thể nó bắn bằng ná."
Nhưng không để người nữ vệ binh lên tiếng. Một tên khác đã bác bỏ:
Tuy nói, đấy cũng chỉ để tâm lý bớt có chướng ngại thôi chứ mấy cái bàn thế này đều dính vài vũng máu đã khô từ rất lâu, rồi vài vụn thịt thu hút một đàn ruồi. Nhìn không bẩn bằng mấy cái bàn trong trò chơi kinh dị, nhưng nó cũng khiến những người chưa quen với việc xử lý xác con mồi phải nôn ọe cả ra.
May mắn là có vài cái bàn như vậy nên không thiếu chỗ. Và Nam cũng có tận hai con dao nhỏ để xử lý thịt của con thỏ. Dù trước đó thì Nam phải lấy cái bình lọc nước ra để đổ hết đống nước lên cái bàn nhơ nhuốc được đặt lộ thiên thế kia.
Và cũng không mất bao lâu để một con thỏ vàng rụm, dù hương vị thì tệ hết chỗ nói.
"Xác con thỏ giống như bị ném đá c·hết." Người nữ đáp.
Ba chữ thôi. Nhiêu đấy cũng đủ tên b·ị đ·ánh nuốt đống ô ngôn uế ngữ của mình lại, còn những tên khác vốn đang xem trò vui cũng đồng loạt nhíu mày.
Nhưng thân là người đã từng lọc n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của thỏ rừng như Nam thì nó vẫn xem như là được đi, thậm chí hắn nghĩ người ta còn chú tâm vì việc cắt tiết nói chung là rườm rà.
Thế là Nam bắt đầu xử lý con thỏ.
Mà người nữ gác rừng này cũng liếc mắt sang con thỏ, rồi chớp mắt hai cái, sau lại chỉ dẫn:
Một tốp lính mười lăm người, vận cùng một bộ áo xanh, tay cầm hỏa điếu thương đang nhìn Nam. Rồi cái nón lá của họ, phần lớn đều sụp xuống, che một bên mắt trong bóng đêm, và lại lóe lên một vẻ gì đó rất là khó chịu.
Nhưng người nữ vệ binh nói nhanh hơn.
Còn c·h·ó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng gì đấy thì cái chỗ này phân mật ong đỏ theo cỗ, thế nên bọn thế gia nào cũng dính vào không ít thì nhiều. Vậy nên đổi lại là c·h·ó điên cắn chủ xong bị chặt thành tám đoạn nghe nó hợp lý hơn.
Mà tên này không nói thì thôi. Nói vậy rồi không chỉ làm tên b·ị đ·ánh ngoan ngoãn im lặng, mà còn khiến cả đám vệ binh định đi t·rấn l·ột đồng loạt thở phào một hơi.
Cứ như vậy, chọc vào loại người thứ nhất thì chả làm sao, nhưng chọc vào loại thứ hai thì toi. Nặng thì m·ất m·ạng, nhẹ thì tuyệt đối không dễ chịu gì so với một nhúm tiền uống rượu.
Còn hình ảnh trước mắt sau đó thì thứ cho hắn cảm thấy như mình vừa phạm một cái tội lớn lao gì đấy.
Hẳn rồi, Nam quả quyết là thế. Dù có trời mới biết hắn nghĩ sao cho được cái kiểu cười nhe răng, không chút e thẹn ấy là của người miền Nam, còn miền khác chỉ là bắt chước, không ra được cái ngô cái khoai gì.
Đấy gọi là đạo làm người.
"Tạ ơn chị." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay tại nửa giờ sau đó, khi mà Nam đã rửa sạch máu trên tay và trên con dao. Miếng da thỏ bé tẹo khiến hắn bối rối đôi chút, trước khi Nam bắt chuyện và xin được chút dây thừng từ những người thợ săn rõ là bặm trợn kia.
Dĩ nhiên, nơi đây có đầy đủ dụng cụ dùng để g·iết mổ. Đặc biệt là xô dùng để đựng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g cùng máu tươi.
Nam nở một nụ cười đáp lại người phụ nữ, rồi đáp một cách lễ phép: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Là cao thủ."
Thương thì không có. Nhưng khi nàng ta bảo:
Nói rồi, hắn giơ con thỏ của mình lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.