Đại Nam Huyền Sử
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Điểm tiếp tế.
Thành ra Nam trông cũng chẳng có vẻ gì là hớn hở trước cái việc bắt được một con thỏ.
Đó nơi những thợ săn tập trung nhiều.
Nhưng thay vì có một màn kinh điển, về chuyện một chàng trai trẻ đấm vỡ mồm một bọn vô lại.
Trong khi ấy thì buổi sáng hôm nay như thế nào cũng được. Mỵ không mời Nam đi săn thì hắn cũng sẽ làm một điều gì đó để khuây khỏa, như đi câu, như phụ bà Đồ, như kiếm một chỗ trong nhà nằm ngủ cho tới chiều.
Vì ấn tượng của gác rừng trong đầu Nam về gác rừng là những tay sống trong những căn nhà 'Tổ chim' vốn được xây trên những thân cây lớn.
Khỏi nói, tiền rượu tối nay có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rồi Nam lại bước đi. Theo dấu những ký hiệu, dù cái điểm tiếp tế trong lời của những thợ săn nó không hề tỏ ra bí ẩn hay là một chỗ gì đấy sơ sài.
À không, ngoài đấy ra thì còn có nỏ tay. Thứ trang bị một thời đè lên s·ú·n·g ống để chiếm ngôi vị bá chủ của v·ũ k·hí tầm xa.
Người ta chặt hết cây trong một vùng đi. Rồi dùng xi măng đắp nên một cái trại lớn với bốn bức tường đá cao tầm hai mét rưỡi cứng rắn.
Nếu có, thì đàn ông con trai luôn có một sự say mê lạ kỳ với những thứ nóng bỏng. Thành ra Nam có hơi giương đôi mắt tò mò của mình trông những cây hỏa điếu thương mới toanh trong tay những người lính này.
Tiếc là Nam không tới gần đó để xem cho nó chi tiết được. Và hắn cũng chẳng hứng thú gì về chuyện có thể sẽ gây rắc rối cho chính bản thân mình làm gì.
Thứ bây giờ hắn nghĩ là món thỏ nướng mà hắn ta cảm thấy là sẽ tệ vì bản thân không mang theo gia vị. Và chuyện về việc đưa Tí vào thành lúc chiều.
Hoặc cũng có thể là do một tồn tại vỹ đại nào đó lười biếng kể cảnh săn mồi nên cố tình để hắn ta ôm cây đợi được cả thỏ, thứ vốn cực kỳ hiếm hoi mà ta không nên dông dài làm gì.
Xong rồi hai người tự giác bước ra khỏi hàng, lôi kẻ đáng thương đấy đi đâu đó mà Nam cảm thấy mình không nên đi theo xem.
Và hẳn rồi, Nam có thể tới nơi đó ngay chỉ với việc hỏi một người qua đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy nói, hỏa điếu thương không trong tay hỏa điếu thương thần xạ thủ thì chúng nói thật là cùi bắp quá sức tưởng tượng, vô luận là khả năng sát thương đến tốc độ nạp đ·ạ·n cũng vậy.
Chung quanh cũng giăng đầy bẫy, đào hầm với hố, chỉ chừa ra bốn con đường ở bốn phía, rộng chỉ đủ cho hai người bước đi song hành.
Điểm thứ hai là ở đây có khá nhiều những hố nông. Và gần hố thì luôn có vài kho củi khô.
Mình thì tựa như sắc quỷ lân la đến bắt chuyện:
Anh tôi vì có một gương mặt không tồi.
Hắn lúc này cần một chỗ để lột da con thỏ, rửa thịt và làm vài việc lọc n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bầy hầy.
"Này em gì đó ơi, mới đến chỗ này hả, cần giúp hông?."
Rồi khi bước vào cánh cổng gỗ dày nặng thì sẽ trông thấy điểm tiếp tế trông cứ như một ngôi làng nhỏ vậy. Chỉ khác biệt là nơi đây trông đâu đâu cũng thấy những người gác rừng mà ta nên gọi họ là binh sĩ giải ngũ, vác theo những cây hỏa điếu thương ngồi trên tường thành.
Chương 37: Điểm tiếp tế.
Ồ, dĩ nhiên, cô bạn của hắn không phải trẻ lên ba. Vậy nên Nam cũng chẳng lo chuyện nàng ta biết hắn không ở nhà thì không đi học được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng so với chuyện cho thêm thịt vào cái bụng đã nhét đầy cơm cùng thịt quá nhiều vào buổi sáng. Hắn ta nghĩ mình thích chuyện đi bộ một cách vô thức để ngắm nghía lấy điểm tiếp tế khá là lạ như vầy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này có rượu nữa thì tuyệt.
Thẳng thắn ra thì nơi đây làm cho hắn ta có hơi choáng ngợp.
Vì hắn chưa tham gia vào những mùa thu hoạch mật ong đỏ. Khi đó, cái pháo đài này luôn luôn phải hứng chịu một trận thú triều, ít thì trăm con, nhiều thì hai ba trăm.
Ban đầu Nam còn lo không có chỗ xử lý tí chút. Nhưng những đồng nghiệp của hắn ăn uống thả ra thế thì nơi đây sẽ không thiếu những nơi mổ thịt vầy.
Xui mà gặp bọn lợi hại thì tường bị húc đổ cũng chẳng lạ gì.
Vậy nên tới phiên đối chiến trong tường thành thì cái kiểu xây vậy ít ra đóng cửa rồi chui lên trần nhà bắn s·ú·n·g, hoặc chạy xuống hầm trốn đều được.
Trên đầu những kẻ này phần lớn đội nón lá, một thứ đặc sản của Đại Nam để chống lại những tia nắng đang dần oi bức. Một số tốt hơn thì được ở trong chòi canh, nơi đặt những cây s·ú·n·g bán tự động mà ta đã giới thiệu về nó từ trước.
Xin được nhắc lại một lần nữa. Anh Nam tôi, vốn là nhân vật chính của câu chuyện này đang có một ngày may mắn.
Nam không biết vì sao lại thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù hành động của Nam khi vào mắt của một tốp lính gác ở gần đấy thì chẳng khác nào một anh chàng đang bối rối. Dù sao thì, chả có ai thật sự như Nam. Hết trông cái này đến cái kia một chốc rồi lại bước đi coi cái khác.
Còn giờ, Nam săn được hổ, nên hắn được tôn trọng. Và điều ấy khiến hắn đã có dịp thăm thú một cứ điểm trong rừng nó như thế nào. Sau khi đánh dấu kỹ càng lên trên những cái cây y như theo lời Mỵ.
Mà đã mời rồi thì một chuyến vào rừng cũng không tệ. Ít nhất là so với những năm trước và trước nữa, Nam vì chỉ là người bình thường nên Mị không đái hoài gì về chuyện mời hắn tới khu vực tương đối mà nói là nguy hiểm này.
Dù điều ấy cũng chả đặc biệt đến đâu để khoe khoang khi mà người ta cũng có thể dễ dàng tìm được một con thỏ béo mập ở bìa rừng, thay vì có một cuộc đấu trí đấu dũng thế này thế kia.
Dù đấy chỉ là số ít. Phần lớn lính coi thành trông cảnh giác, và rõ là tinh nhuệ qua cách bước đi chỉnh tề khi đi thành từng tốp, rồi cho một báng s·ú·n·g vào đầu những tay giở chứng rượu điên ra.
Họ tụ ba, tụ năm, lưng cũng như Nam, đều đeo một túi vật dụng chuyên nghiệp to. Trong khi ngồi quây quần một một đống lửa nướng lấy những con mồi tươi sốt.
Thành ra anh tôi giờ trông giống như một người khách du lịch.
Ở đấy, Nam tinh mắt trông ra được những cái lỗ châu mai để đút s·ú·n·g ra ngoài mà bắn.
Điều ấy biến những đôi mắt dòm nhau của đám này ánh lên một vẻ như sói nhìn thấy cừu.
Dù Nam đi được một hồi là đã thấy hai bãi nhậu nhẹt ngay cả khi trời gần trưa như này. Mà lại, thịt với rượu, thợ săn thì có thịt, mà vệ binh ở đây thì có rượu. Nên họ quấn vào nhau mà bét nhè ra.
Đó là về trang thiết bị.
Còn điểm tiếp tế là một 'Pháo đài nhỏ'.
Túi trên lưng và cung săn cũng đã nói rõ thân phận của hắn ta.
Thế nên bọn lính này dùng bắn người với dọa người còn được, chứ dùng nó để săn thú thì cứ trông vào v·ũ k·hí lạnh cùng s·ú·n·g trường bán tự động cho nó nhanh.
Phải, rất không tồi vì dòng họ nhà ông Đồ xem như được trời phú cho cái bản mặt ánh nắng ngời ngời. Không thì thư sinh nghèo như ổng sao cua được bà Đồ cũng thư hương cơ chứ.
Trong khi cơ sở hạ tầng ở đây cũng rất khang trang. Điển hình là nhà gạch. Trông chúng không phải kiểu tùy ý xây mà chúng trông như một khối vuông, và hầu như chỗ nào cũng có một cái ban công trên trần nhà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.