Cửu Quỷ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Cát
Khuôn mặt Dương Cảnh Bình trở nên đỏ hồng, thấy sư tỷ xé gió bay đi, hắn vừa sợ hãi vừa ngại ngùng, chỉ biết nghe lời ôm lấy phía sau eo sư tỷ.
Sau khi đáp xuống trước thôn, Dương Cảnh Bình mặt mày trắng bệch như vôi, cảnh tượng trước mắt vô cùng kinh khủng.
"Tỷ đã đạt đến hoàng giai rồi, có thể ngự kiếm bay đến đó trong vòng hai canh giờ thôi. Nhiệm vụ này yêu cầu hoàng giai trở lên, tỷ thấy đã là thích hợp nhất rồi."
Đám đệ tử xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Dương Cảnh Bình đang hoảng sợ bất ngờ thấy sư tỷ gọi, hẳn liền bước đến bên cạnh. Dương Cảnh lại như c·hết lặng thêm một lần nữa, vì cảnh tượng khó tin trước mắt.
▫️
Hằng Như Mộng quay nhìn Quang Lão Bắc, dò hỏi: "Bắc huynh, mặc dù Thanh Vân Môn với Thiên Kiếm Tông lâu nay không dính dáng gì đến nhau, nhưng huynh lại là hảo huynh đệ tốt nhất với Đỗ Mạnh, rốt cuộc có chuyện gì giữa hai người bọn họ thế?"
Một đàn quái thú cấp hai đều c·hết hết, tất cả đều chất chồng lên nhau, như một ngọn núi. Đến bọn quái thú này cũng bị c·hết do một vật đâm thủng qua, thậm chí có rất nhiều cát, vậy là nguyên nhân thôn dân với quái vật c·hết đều là do một con quái vật gây ra.
Trên đại lục, những người ăn được hạt giống đột biến thì phần lớn đều là tông chủ của một môn phái, mà thứ sức mạnh hạt giống đem lại có thể tương dương với vượt qua hai cảnh giới. Nói cách khác hiện tại tu vi của hắc y nhân là hắc giai, nhờ vào hạt giống đột biến đã trở thành bạch giai, tu vi không kém gì các vị lão sư.
Hằng Như Sương dùng linh lực điều khiển thanh kiếm ở trên tay, khiến nó bay lơ lửng. Nàng ngự kiếm bay lượn trên trời, phong tư kiêu sa thoát tục.
Lời nói vừa dứt, bất ngờ toàn bộ cát đá đều rung chuyển dữ dội. Lớp tuyết bên dưới chân đều bị xé toạc ra, cây cối ở phạm vi xung quanh như bị đốn ngã hoàn toàn, toàn bộ cát bị hút về phía hắc y nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Cảnh Bình cùng Hằng Như Sương đều sửng sốt, thấy một vài huynh đệ đồng môn đang nằm giục bên dưới tuyết như vừa bị ai đó t·ấn c·ông.
Nhưng mà rõ ràng tin tức nhận được là do một đàn quái thú cấp hai cơ mà, sao dấu vết của t·hi t·hể ở đây đều bị c·hết bởi một vật nhọn đâm xuyên vào, không phải là dấu răng hay móng muốt, lại giống như thú kỹ của quái vật cấp ba trở lên, lẽ nào tin tức nhận được đều sai sao?
Ngự kiếm là phải đồng thời khống chế được ba thứ; một là điều khiển trọng lượng của kiếm, để khi bay không bị chao đảo; thứ hai là quỷ đạo bay của thanh kiếm, phải điều khiển được hướng di chuyển; cuối cùng là tốc độ khi ngự kiếm, nếu không cân bằng ba yếu tố, vững chắc, tốc độ, phương hướng, thì chắc chắn sẽ không thể bay được.
Thanh âm lạnh lẽo cắt ngang lời ông ta: "Ông không có quyền gọi tên mẫu thân ta, vì ông mà mẫu thân c·hết rất thê thảm đấy, hôm nay ông cũng đi xuống suối vàng mà xin lỗi đi."
Đỗ Mạnh nghe đến đây trong đầu như nổ rầm một phát, cơn chấn động trong tâm can khó thể nào hồi tỉnh lại được, sắc mặt vô cùng hối hận.
Hằng Như Mộng cùng Quang Lão Bắc kinh ngạc, đồng thanh thốt: "Không thể nào, đây là sức mạnh của hạt giống đột biến..."
Hằng Như Sương thấy kì lạ vì tất cả t·hi t·hể đều có rất nhiều cát, lẽ nào có một con quái vật cấp ba sử dụng thú kỹ là điều khiển cát, chính nó g·iết c·hết tất cả thôn dân ở đây?
Cảnh giới của cả ba vị lão sư đều là bạch giai, nếu ba người hợp sức có khả năng đánh nhau với xích giai một lúc. Giờ đây cả ba người đức cao vọng trọng đều đã xuất thủ, xem ra khó tránh một trận chiến lớn.
Một lúc đã trở về tông môn.
"Lâu vậy ư, hay là chúng ta nhận nhiệm vụ khác đi."
Khi hắc y nhân vừa mở lời lập tức làm đám đông trở nên xôn xao, giọng nói vừa phát ra lại trong trẻo như là của nữ nhân.
Hằng Như Sương cũng bị chấn động vì cảnh tượng trước mắt, nhưng vẫn giữ được chút bình tĩnh. Nàng lại gần quan sát những t·hi t·hể, thấy toàn bộ đều do bị một vật nhọn đâm xuyên qua, xem ra c·ái c·hết của toàn thôn là do một con quái vật gây nên.
Hằng Như Sương ngự kiếm đến gần sư đệ, ra hiệu cho hắn cùng lên.
Cách đây hơn ba mươi năm, những hạt giống kì lạ từ trên bầu trời xuất hiện, biến thành quái vật t·ấn c·ông nhân loại. Thế nhưng lại có một số ít hạt giống lại không nẩy mầm trở thành quái vật, những ai có cơ duyên ăn được sẽ sở hữu sức mạnh quái vật trong cơ thể.
Đỗ Mạnh toàn thân run rẩy, sắc mặt trở nên biến hóa, không giấu được sự kích động bên trong nội tâm: "Hậu nhi, là con phải không? Suốt 8 năm qua, có biết ta cực khổ để tìm hai mẹ con thế nào không?"
Có lẽ biết là chuyện riêng của gia đình Đỗ Mạnh, nên hai vị lão sư nhanh chóng lùi ra phía sau, không muốn chen vào chuyện này.
Dương Cảnh Bình sợ hãi, lần đầu trong đời hắn chứng kiến cảnh tượng ám ảnh như vậy, liền lùi về phía sau lưng sư tỷ: "Chuyện gì thế này, tất cả người trong thôn đều c·hết hết rồi!"
"Sư đệ có để ý những t·hi t·hể con quái vật đến người trong thôn về bị cát làm xuyên thủng qua không?"
Hằng Như Sương cùng Dương Cảnh đều thất kinh biến sắc, thứ hắc y nhân vừa thi triển là cát, rất giống với những người bị g·iết ở thôn Phú Tài, lẽ nào h·ung t·hủ g·iết c·hết người trong thôn không phải là quái thú, mà là hắc y nhân bí ẩn đang ở ngay trước mắt?
Giọng nói đầy hàn khí lần nữa phát ra: "Hôm nay cho dù ta có c·hết, cũng quyết kéo ông theo, trả thù cho mẫu thân."
"Ông là đồ rác rưởi, từ cái ngày ông vì chức vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông, ông đã bỏ rơi mẹ con ta, ta hận sẽ có ngày g·iết c·hết ông."
Hằng Như Sương gật đầu, nói: "Theo tỷ nghĩ thì đúng là như vậy, tất cả thôn và đàn quái vật cấp hai kia chính là do thú kỹ của một con quái vật cấp ba nào đó g·iết c·hết. Chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta nên trở về bẩm báo lại với lão sư, nếu quái vật này tìm đến một thôn nào khác, thì hậu quả thật khó lường." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Để làm được điều này tu vi ít nhất phải trên hoàng giai, còn Dương Cảnh Bình vẫn chỉ ở hắc giai tầng thứ năm, xem ra việc bay lượn đối với hắn vẫn còn quá xa vời.
Dương Cảnh Bình đang sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt, nghe sư tỷ hỏi giờ mới để ý, vội đáp: "Đúng vậy, trên t·hi t·hể người dân có rất nhiều cát, lẽ nào...." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cát dần cuộn quanh lấy cơ thể hắc y nhân, dần tạo ra những mảnh như kim châm vô cùng sắc nhọn.
Quang Lão Bắc trầm ngâm một lúc, thở dài não nề, từ tốn đáp lời: "Cách đây 8 năm về trước, ta nghe nói con gái của Mạnh huynh có linh hồn rất tầm thường là linh hồn thích nghi, nên bị cả tông môn xem là phế vật. Mà Thiên Kiếm Tông được xếp vào một trong ba tông môn lớn tất nhiên sẽ không bồi dưỡng phế vật, nên con gái Mạnh huynh không được cung cấp tài nguyên tu luyện như bao người khác. Sau đó ta lại nghe con gái và nương tử của huynh ấy đã rời khỏi tông môn, không rõ tăm tích đâu nữa."
▫️▫️
"Cát?"
▫️▫️
Dương Cảnh Bình thắc mắc hỏi: "Lần đầu đệ nghe qua thôn Phú Tài đấy, có gần nơi đây không sư tỷ?"
Hắc y nhân lạnh lẽo đáp lời: "Ta đến đây là vì ông đấy, lão già bội tình bội nghĩa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lên cao mới tận mắt nhìn thấy rõ, nguyên tố bảy màu vô cùng mỹ lệ, dần quyện lấy thân hình cả hai. Gió thổi vi vu kéo theo những bông hoa tuyết cô dọng trên khuôn mặt, cảm giác không có chút lạnh lẽo nào mà lại thập phần ấm áp.
Tất cả lão sư đều thất kinh, ở độ tuổi này xem ra còn nhỏ hơn cả Dương Cảnh Bình, tất nhiên không thể nào làm được điều này. Với tu vi bạch giai của ba vị lão sư, nhìn qua chỉ thấy hắc y nhân ở cảnh giới hắc giai tầng thứ ba, tại sao lại có thể khiến toàn bộ mảnh đất dưới chân rung chuyển mạnh như vậy được chứ, điều này đến cả lão sư Đỗ Mạnh cũng không làm được.
Chương 18: Cát
Lão sư Hằng Như Mộng cùng Quang Lão Bắc đồng thời bước đến bên cạnh Đỗ Mạnh.
Hằng Như Sương cầm lấy một tờ giấy ở trên tấm bảng, nhìn hết qua lượt, một hồi mới nói: "Đây là nhiệm vụ trung cấp, hình như ai đó vừa dán lên, khi nãy tỷ đến đây lại không thấy. Trong này nói là ở thôn Phú Tài có dấu hiệu xuất hiện của một đàn quái thú, nên toàn thôn đã tích góp ngân lượng và nhờ đến Hoả Quang Thành, sau đó Hoả Quang Thành đã ban phát nhiên vụ cần chúng ta đến bảo vệ bọn họ."
Nói xong cả hai đều thống nhất như vậy, sư tỷ cấm tờ giấy cất vào bên trong áo, cùng sư đệ ra bên ngoài.
Đỗ Mạnh lớn giọng hét: "Ngươi là ai, dám đến tông môn bọn ta mà đả thương đám đệ tử?"
Khắp thôn nhà cửa đều sụp đổ, xác người chất đống thối rữa, mùi máu tanh xộc thẳng lên mặt, diều hâu ăn xác c·hết, ruồi bọ bay vo ve, cảnh tượng thập phần kinh hoàng.
Tiếng gió thổi vi v·út, y phục mềm mại thướt tha đang tung bay trong gió, lại còn thoảng đến hương thơm tinh tế, lan vào tận sâu trái tim Dương Cảnh Bình!
Bay một lúc đã gần đến nơi. Thôn Phú Tài chỉ còn gần ngay trước mắt, nhưng cả hai nhận thấy có gì đó khác thường. Không một bóng người, lại còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, nghe cả tiếng điều hâu rên la, tất cả đều là điềm báo xấu.
"Tất cả đều là lỗi phụ thân, ta biết lỗi rồi, Thiên Y giờ đây thế nào rồi?"
Nhưng mà tại sao nó lại t·ấn c·ông cả đồng loại, suy đi nghĩ lại quả thật khó hiểu, những thắc mắc không hề có lời giải khiến Hằng Như Sương ruột rối như tơ vò.
Dương Cảnh Bình sau khi đã nhảy lên được, lúc đầu phải loạng choạng một hồi mới đứng vững được.
"Sư đệ lại đây đi."
Ở tầng hai thì lại thoáng hơn rất nhiều so với bên dưới, chủ yếu chia làm hai phòng, một là phòng ngủ của đám đệ tử tinh anh, còn lại là nơi nghỉ ngơi của các trưởng lão. Ngoài ra còn có một gian mật thất kín đáo, nơi lưu trữ tài nguyên quý giá của tông môn, như công pháp, đan dược... Tất cả đều được bảo mật rất kỹ càng.
Hằng Như Sương kiến thức lịch duyệt, mọi chuyện ở nơi đây hầu như nàng đều được mẫu thân truyền thụ, nghĩ một lúc mới nói: "Tỷ đã nghe mẫu thân nói qua, thôn đó ở hướng bắc, nếu dùng xe ngựa có lẽ nửa ngày đường mới đến nơi."
"Tỷ tăng tốc đây, ôm lấy eo tỷ đi không khéo lại ngã."
Dương Cảnh Bình gật đầu, cùng sư tỷ trở về tông môn.
Đỗ Mạnh trừng mắt tức giận, toàn thân động nộ: "Ta hỏi lại lần nữa, sao ngươi lại dám đến đây để t·ấn c·ông đám đệ tử?"
Nhiệm vụ phần lớn đều do Hoả Quang Thành ban phát ra, tất cả những tông môn lớn nhỏ đều có thể nhận. Sau khi hoàn thành thi bên đó sẽ trả cho một khoảng thù lao, nên dù ở một nơi hẻo lánh như thế này thì Tam Tông vẫn có nguồn tài nguyên để mà duy trì.
Dương Cảnh Bình thấy dối diện với lão sư Đỗ Mạnh là một hắc y nhân, từ trên xuống dưới chỉ bận một bộ đồ đen. Vậy là những người b·ị t·hương kia chính là do tên hắc y nhân này gây ra.
Hằng Như Sương sau khi phán đoán một hồi thì thấy không có nhiều kết quả, bèn đi một vòng để tìm thêm manh mối.
Cả hai đi một lúc đã đến bảng cống hiến. Hiện ra trước mắt là một tấm bảng vô cùng to lớn, cỡ năm người ôm mới xuể. Ở trong treo rất nhiều tấm giấy, đều là nhiệm vụ nhận được từ Hoả Quang Thành.
Ngự kiếm phi hành là điều không hề đơn giản, có phần giống với công pháp khống chế khôi lỗi mà Dương Cảnh Bình phải tốn mười năm tu luyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
▫️
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.