Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Tỉ Thí

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Tỉ Thí


Hai bàn tay của Dương Cảnh Bình điều khiển quái vật rất điêu luyện, từ di chuyển đến tấn công, từ ngón tay đến ngón chân, hắn đều làm rất hoàn hảo, giống như cái cách hắn điều khiển A Lệ cùng nghịch ngợm mỗi đêm vậy.

Sau khi triều hồi thành công thì máu chảy bên con mắt tím cũng đã ngừng lại. Dương Cảnh Bình giờ đây tập trung hết sức, dùng toàn bộ mười sợi dây ở hai bàn tay, không hề lơ là như lúc nãy.

Hằng Như Sương sắc mặt trở nên nhợt nhạt, không ngờ đến cả cảnh giới hoàng giai và đồng thời điều khiển được hình dáng công pháp cũng không đối phó nổi con rối trước mắt. Xem ra trận chiến này, nàng đành phải dùng hết toàn lực.

Hằng Như Sương tay cầm kiếm dần trở nên run run, có hơi tê dại. Uy lực của con rối nằm ngoài dự liệu, nàng biết nếu không thi triển hết thực lực không tài nào đánh bại được con rối đấy.

Những con hồ điệp quanh cơ thể sư tỷ cũng tan biến, dần hiện ra cô gái vô cùng mỹ lệ, nụ cười ánh mắt đều làm thiên hạ mê say. Nếu không diễn ra trận chiến này, có lẽ không ai nghĩ cô gái xinh đẹp này lại mạnh mẽ đến như vậy.

Dương Cảnh Bình thở dài, cúi người nói: "Sư tỷ thật lợi hại, đệ biết năng lực bản thân không bằng."

Một luồng tà khí đáng sợ dần hình thành, Dương Cảnh Bình một lần nữa triệu hồi được con quái vật vừa rồi.

Có thể hinh dung trận chiến của với Quang Chiến trước đó, gã có thể tụ khí thành những tảng băng đây đơn thuần chỉ là kỹ năng thông thường của hắc giai, nhưng khi đạt hoàng giai thì gã tự do biến tảng băng thành rồng hay phụng tùy ý gã, và có thể cưỡi lên như có sinh mệnh thật sự.

Mắt của hắn đến nay ai cũng nghĩ là do bị bệnh nên có màu tím, không hề biết chính con mắt này đã triệu hồi ra quái vật vừa rồi. Dương Cảnh Bình biết sư tỷ quan tâm, dù trời đông giá rét, hắn vẫn cảm thấy có chút cảm giác ấm áp.

Dương Cảnh Bình bỗng thấy ngượng ngùng, mặt đỏ hết lên, gãi đầu đáp: "Sư tỷ hôm nay rảnh à? Sáng ra đã đến đây trêu chọc đệ rồi."

▫️

Nói xong sư tỷ tiến lại gần, lấy tấm khăn trong áo lau chỗ vừa chảy máu ở mắt giúp sư đệ, ai nấy chứng kiến cảnh tượng này đều ghen tị ra mặt.

Dương Cảnh Bình khuôn mặt trở nên trắng bệch, uy như của dòn này quả thật hắn không chống đỡ nổi. Sư tỷ không hổ danh là thiên tài đứng đâu Tam Tông, chỉ mới vào bước vào hoàng giai mà đã điều khiển thuần thục như vậy.

Những đám đông xem náo nhiệt đều không tỏ ra vẻ sợ hãi gì, vì đây không phải lần đầu Dương Cảnh Bình triệu hồi ra trước mắt bọn họ. Chỉ là thân hình quái vật đã bị mười sợi dây trên tay Dương Cảnh Bình cắm vào cơ thể để điều khiển, nên tất cả đều nghĩ chỉ là một con khôi lỗi bình thường có hình quái thú dáng sợ mà thôi.

Hằng Như Sương hô khẽ: "Hồ Điệp Tất Sát."

Hằng Như Sương uốn lượn bên cánh hoa, thân ảnh nhanh như chớp lao đến. Nàng ra đòn tấn công là để thăm dò đối phương, kiếm chém xuống đều bị con quái vật dùng thân thể cứng như sắt thép đỡ lấy.

Dương Cảnh Bình thấy vị sư tỷ đang ở gần hắn đến từng gang tấc, hương thơm ngọt ngào trong gió thoảng vào khứu giác, vào tận sâu trong trái tim Dương Cảnh Bình!

"Sư đệ đừng nản lòng, nếu tỷ ở cảnh giới như đệ chỉ e người bại đã là tỷ rồi."

Suốt thời gian này lão sư Đỗ Mạnh xem hắn như con trai, hết lòng vun đắp, nên Dương Cảnh Bình đã luyện đến tầng thứ 7 của luyện khí, đạt đến tu vi đã đạt đến hắc giai tầng thứ năm. Ở độ tuổi của hắn thì sư tỷ Hằng Nhự Sương đã đến tầng thứ sau, xem ra hắn vẫn con kém xa lắm.

Dương Cảnh Bình lại là thiếu niên mới lớn, suốt mười năm bên cạnh vị sư tỷ mỹ lệ này nên đã phát sinh tình cảm, thứ cảm xúc ngọt ngào sâu lắng cứ lan dần khi hắn nhìn thấy nàng, chỉ là bản thân không dám thổ lộ tình cảm này.

"Hảo, hảo. Sư tỷ thật lợi hại, tiểu tử kia chỉ biết dựa vào khôi lỗi, chứ năng lực bản thân thì quá thấp kém."

Con quái vật bị bọn hồ điệp tấn công từ bốn phương tám hướng, như hàng ngàn lưỡi dao cắt qua da thịt.

Chương 17: Tỉ Thí

Hai thứ này hắn được lão sư hướng dẫn và luyện liên tục trong vòng mười năm, lý do hắn vẫn đột phá cảnh giới rất chậm là vì phần lớn thời gian Dương Cảnh Bình lén đi lên núi tập luyện triệu hồi cửu quỷ, hắn muốn tìm là lời giải vì sao trong cơ thể lại tồn tại thứ quái vật đáng sợ này.

Suốt mười năm qua vị sư tỷ này không chỉ xinh đẹp hơn mà cảnh giới đã tiến vào hoàng giai. Nàng đã trở thành thiên tài xuất sắc nhất ở Tam Tông, trong cuộc thi tam đại tông phái ba tháng sắp đến, là người được ba vị trưởng lão kỳ vọng cao nhất.

Toàn bộ cơ thể con rối bị chém thành nhiều mảnh, rồi dần tan biết, ai nấy đều ngỡ ngàng kinh ngạc.

Con quái vật không ngờ tốc độ vô cùng nhanh, đôi cánh sắc nhọn như lưỡi hái quẹt ngang dọc khắp bốn phía, chèm đứt lìa đám hồ điệp phía trước, xung kích mạnh mẽ làm xung quanh chấn động. Hồ điệp trong vùng tan rã, chốc lát đều tan biến.

Sáng sớm, Dương Cảnh Bình nằm ngủ trong phòng riêng dành cho đám đệ tử tinh anh. Nằm bên cạnh hắn chính là A Lệ, con rối mặc một chiếc áo ấm, được chính tay hắn gìn giữ rất cẩn thận.

"Đúng là không giấu được đệ mà, tỷ vừa đột phá đến hoàng giai, công pháp có thể tạo ra hình dạng. Chúng ta tỉ thí đi, tỷ muốn xem thử kết quả tập luyện của sư đệ đến đâu rồi."

Có điều Dương Cảnh Bình đã làm một thứ mà chưa từng ai dám nghĩ đến, đó là kết hợp việc triệu hồi con quỷ trong giấc mơ thành thực thể, sau đó dùng công pháp điều khiển khôi lỗi để khống chế, tùy ý cho hắn điều khiển.

Về vấn đề tu luyên mọi thứ đều được lão sư truyền thụ rất tận tình. Con đường đạt đến hoàng giai nghe nghe lão sư bảo sau khi hoàn tất luyện khí cần phải luyện thân thể, giúp cơ thể cứng rắn hơn rất nhiều so với người thường, chịu đựng được công pháp hoặc thú kỹ của quái thú.

Hằng Như Sương không để ý đến đám người phía trước, mục quang khẽ chuyển qua thân ảnh Dương Cảnh Bình.

Vị sư tỷ này đối với bọn họ lúc nào cũng lạnh lùng băng giá, không ai có thể đến gần được, thế mà chỉ khi gặp tên tiểu tử này thì sư tỷ lại dịu dàng hơn bao giờ, làm bọn chúng muốn dạy dỗ cho Dương Cảnh Bình một trận, nhưng lại sợ đắc tội đến sư tỷ.

Hằng Như Sương tung cánh uốn lượn trên vòm trời, dáng vẻ xinh đẹp như tiên tử trong bức tranh, làm người xung quanh không tài nào rời mắt được.

Dương Cảnh Bình không giống với sư tỷ, cũng không giống với mọi người nơi đây, trên tay hắn không phải là kiếm mà lại là mười sợi dây để điều khiển khôi lỗi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Sư đệ quả nhiên là thiên tài, tỷ sẽ tung ra thực lực thật sự đây."

Mười năm sau.

Nàng vốn thông mình qua vài lần giao thủ, biết rõ không thể nào chọi cứng, liền cố tìm ra điểm yếu của con rối.

Hằng Như Sương vốn tự tin vào thực lực bản thân, thần sắc đột nhiên biến hóa, điều khiển hồ điệp tấn công con rối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Cảnh Bình lại tiếp tục lặp lại việc triệu hồi thêm lần nữa, mắt tim bên trái của Dương Cảnh Bình bỗng nhiên biến đổi, chín cái đồng tử xoay vòng vòng như chong chóng vây, làm người xem sợ giật bắn mình. Máu bỗng nhiên chảy rào rào khắp con mắt tím của hắn, máu lăn trên khuôn mặt tuấn tú. Hằng Như Sương trông thấy lòng bỗng xót xa, có ý định dừng lại trận đấu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài vang vọng vào, vô thức làm Dương Cảnh Bình tỉnh dậy. Hắn ngáp dài một hơi, mãi mới tỉnh táo lại được, bước vội ra khỏi phòng.

"Soẹttttt..."

Dương Cảnh Bình trong suốt mười năm qua, hắn ngày đêm khổ luyện, đã thành thạo được hoàn toàn công pháp điều khiển khôi lỗi, chỉ cần dùng vài ngón tay là đã có thể điều khiển được con rối theo ý muốn.

"Sư đệ cẩn thận nhé, nếu thấy khó thì cứ nhận thua là được."

Hằng Như Sương lấy kiếm chống đỡ, hai luồng khí va đập vào nhau, ngay lập tức nàng bị đẩy lùi về sau hai trượng, quả nhiên uy lực của con quái vật không thể xem thường.

Dương Cảnh Bình chỉ vừa chớt mắt một cái, đã thấy sư tỷ đứng ngay trước mắt hắn.

"Đây là chiêu manh nhất của ta, sư đệ cẩn thận đấy."

Hằng Như Sương ngưng thần nhìn nam tử ấy, mười năm rồi, giờ hắn đã trưởng thành lớn hơn nàng một cái đầu, bề ngoài lại còn khôi ngô tuấn tú, nàng khẽ cười đáp: "Đệ trưởng thành hơn nhiều rồi, mới đó lại còn cao hơn, chẳng mấy chốc có khi đến cả tỷ đây còn phải ngước nhìn đệ đấy."

Hằng Như Sương tung cánh bay lên, người kiếm như hợp nhất, nhanh chóng chém vào chân tay, toàn bộ cơ thể quái vật, tốc độ như thiền điện, không ai có thể nhìn rõ được.

Đám đông như liệu trước được điều này, phần lớn đều ủng hộ sư tỷ, nên cổ vũ hoan hô không dứt.

"Được, vậy mong sư tỷ nương tay."

Dương Cảnh Bình nhắm một bên mắt phải lại, cảm nhận tập trung vào bên mắt tím có chín đồng tử, dần thấy được sự hiện diện của quỷ dữ. Dương Cảnh Bình suốt bấy lâu đã thành thạo việc triệu hồi, tuy nhiên để khống chế được thứ sức mạnh không thuộc về bản thân này thực sự không hề đơn giản.

"Cố lên Sương sư tỷ, dạy cho tên tiểu tử này một bài học đi."

Bên ngoài cánh cửa lại là một cô gái xinh đẹp vô cùng. Dung mạo tựa như tiên nữ thoát tục, da mặt trắng như tuyết sương, đôi lông mi gọn gàng chỉnh tề, ánh mắt như nước vô cùng sáng ngời, vừa nhìn là như bị chìm đắm trong nhan sắc mỹ lệ ấy, không còn muốn thoát ra nữa. Không ai khác chính là Hằng Như Sương, vị sư tỷ đã giúp đỡ hắn suốt thời gian qua.

Dương Cảnh Bình lùi về sau vài bước, điều khiển con quái vật ở tư thế phòng thủ, sư tỷ ở trạng thái này e là hắn không có khả năng tấn công nữa.

Dương Cảnh Bình nghĩ đến đây cảm thấy không can tâm, quay nhìn sư tỷ đang ngự kiếm trên bầu trời, cất giọng nói: "Đệ muốn thử thêm một lần nữa, sắc khí của đệ chỉ đủ cho lần cuối này, nếu tỷ đánh thắng thì đệ sẽ nhận thua."

Hằng Như Sương trong ánh mắt có vài phần trách móc: "Lần sau đừng làm điều gì quá sức, mắt đệ đã bị dị chứng rồi, dùng quá lực không ngờ lại chảy máu ra như vậy."

Phong vân dần giao động kịch liệt, một con quái vật dần hiện ra trước mắt, thân hình to lớn của rắn, sáu cái tai kì lạ mọc ngang khuôn mặt, với đối cánh hình ngôi sao, trông vô cùng đáng sợ.

Đám đông đều há hốc mồn, đây là người đầu tiên có thể khiến thiên tài mạnh nhất tông môn rơi vào thế hạ phong như thế này.

Kiếm trên tay sư tỷ đã rời khỏi vỏ, kiếm quang tỏa ra làn sáng nhàn nhạt.

Ở Tam Tông vị sư tỷ Hằng Như Sương này lúc nào cũng quan tâm đến hắn, những thời gian rảnh hay cùng nhau làm nhiệm vụ ở bảng cống hiến, được xem là có quan hệ vô cùng thân thiết.

Hằng Như Sương khẽ cười, nắm tay sư đệ cùng nhau ra ngoài. Dương Cảnh Bình cảm thấy hơi ngại ngùng, hắn đâu còn là thiếu niên nhỏ tuổi mới nhập môn ngày nào, vậy mà sư tỷ cứ nắm nắm kéo kéo, làm khuôn mặt hắn đỏ bừng hết lên.

"Soạt"

▫️▫️

"Rẹttt..."

"Sư tỷ tìm đệ có việc gì không?"

Hằng Như Sương tụ khí thành những hồ điệp đầy màu sắc, tất cả đều dung nhập vào cơ thể nàng. Toàn bộ tạo ra một đôi cánh hồ điệp, toàn thân nàng như cũng được phủ lớp áo giáp bằng hồ điệp, đến cả thanh kiếm trên tay cũng do hồ điệp dung hợp vào, sắc bén chói lóa.

Ở Tam Tông, đệ tử tinh anh không vượt quá mười người, nên đặc biệt có riêng một phòng hẳn hoi. Dương Cảnh Bình nhanh chóng vượt qua 7 tầng luyện khí, nên cũng có đãi ngộ này, không còn phải ở cái lều nhỏ chật chội bên dưới kia nữa.

Hằng Như Sương tiến lên phía trước, tụ khí thành những đóa hoa, dần quyện lấy thân hình nàng. Nàng chỉa kiếm lên bầu trời, miệng hô: "Hoa Vô Khuyết."

"Kỹ năng này tỷ mới lĩnh ngộ được, tỷ gọi nó là Hồ Điệp Ngũ Đoạn, sư đệ cẩn thận nhé."

Đám đông thấy sắp có đánh nhau liền kéo đến xem nháo nhiệt, dần quay kín cả hai người. Âm thanh hô to cổ vũ, chốt lát khiến nơi đây nhộn nhịp lên hẳn.

"Tỷ định nhận nhiệm vụ trung cấp ở bảng cống hiến, sư đệ có muốn đi với tỷ không?"

Thấy tuyết đọng trên y phục sư đệ, rồi vươn dài lên mái tóc trắng xóa, như tóc của hắn được chính mùa đông tạo ra, bồng bềnh trắng mịn như bông như tuyết. Bề ngoài thì anh tuấn, tính tình thì hiền lành, trong đám người ở đây thì hắn là người duy nhất khiến nàng thấy gần gũi, và có một thứ nhu tình khó diễn tả.

Dương Cảnh Bình giờ đã trưởng thành lớn hơn rất nhiều, thoạt nhìn không ai tin là hắn chỉ mới 16 tuổi. Khuôn mặt Dương Cảnh Bình tuy tuấn tú nhưng lại vô cùng lão hóa, phải lớn hơn rất nhiều so với lứa tuổi, da tay cũng sần sùi già đi, hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc mắc phải căn bệnh gì.

Đây là điều không ai có thể ngờ được, thứ trước mắt sư tỷ vừa tri triển là loại kỹ năng chưa từng xuất hiện ở đại lục này, nói cách khác là do sư tỷ tự lĩnh ngộ mà sáng tạo ra. Hoàng giai mà đã lĩnh ngộ được công pháp bậc này, quả nhiên là thiên tài ngàn năm có một.

"Cốc Cốc..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảnh giới hoàng giai có khả năng tạo ra hình dạng của công pháp, như tụ khí trở thành hình con vật như có sinh mệnh thật sự vậy.

"Đa tạ sư tỷ!"

Con quái vật lao đến phía trước, đồn một lực thật mạnh ở cái đầu to lớn đâm về phía nàng.

Hằng Như Sương đứng dậy, sắc mặt dần trở nên kiên định. Nàng ngự kiếm bay vụt lên bầu trời, toàn bộ linh lực tạo thành những bông hoa bao bọc lấy toàn thân nàng, dần hình thành một con hồ điệp vô cùng to lớn, tung cánh bay lượn trên bầu trời như là sinh vật sống vậy.

Như được mở mang tầm mắt, cảnh giới hoàng giai quả thật quá chênh lệch. Nhưng mà đến một đòn còn không chịu nổi, thì cuộc thi tam đại tông phái ba tháng nữa sắp đến, làm sao hắn có được thứ hạng cao chứ?

Hồ điệp đâm xuyên thủng bụng con quái vật, trong chốc lát khiến nó trở nên tan biến.

Ngay tức khắc hồ điệp to lớn như tản ra thành trăm ngàn con vô cùng sắc nhọn. Trong số đó một con vô tình bay ngang qua cành cây đại thụ cũng khiến nó bị đứt làm đôi, ngã nghiên khắp nơi. Hàng ngàn hồ điệp sắc bén như lưỡi dao, lao thẳng đến con rối.

Dương Cảnh Bình gật đầu, vội đáp: "Đệ cũng đang định đến nơi đó, nếu sư tỷ đã ngỏ lời, thì đệ nhất định sẽ dốc hết sức." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một lát đã đi ra bên ngoài sân, chỉ thấy khắp nơi tuyết trắng xóa cả bầu trời. Đám đệ tử đồng môn đang tu luyện thể chất ngoài trời, thấy Dương Cảnh Bình với Sương sư tỷ thân mật cười nói, tất cả đều tỏ ra hết sức ghen tị.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Tỉ Thí