Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cúi Mày

Khuyết Danh

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


"Toàn là lý thuyết suông thôi...

“Việc ban hôn này... thật sự là chuyện đã đóng đinh rồi sao?” – Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Tống Vân mà hỏi.

Vải vóc từ cửa hiệu La Sơn, trang sức từ tiệm vàng Đồng Hưng.

Tống Vân đứng ngây tại chỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Nhìn gì đấy? Chăm chăm đến thế cơ à?"

Tư thế trong sách toàn loại khó nhằn, ta nhìn mà hoa cả mắt, học thế nào cho nổi...

“Con gái nhà ta, sao lại ăn mặc thế này mà chạy ra ngoài?!”

“Nếu vẫn không ổn, thì ráng chịu vài năm trước, chờ yên chuyện rồi, chúng ta sẽ bàn bạc với nhà họ Tống xin hòa ly.”

Ta cười khổ...

Chỉ dụ của Hoàng thượng, nào ai dám cãi.

Còn chưa kịp giấu sách đi, hắn đã nhanh tay đoạt lấy.

Tống Vân... quả nhiên đã để tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đôi mắt phượng vốn sắc bén giờ lại dõi thẳng về phía ta.

12

Vi phu sẽ dạy nàng."

Hắn đã bế ta đặt nhẹ lên giường, như thể ta là vật trân quý hắn nâng niu hết mực.

Hắn nhẹ gật đầu, trong ánh mắt như có chút thẹn thùng, xoay đầu đi, không nhìn ta nữa.

Tiểu Đào đứng trước cửa vừa gặm hạt dưa vừa lầm bầm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay khi rèm châu vang lên xào xạc, ngón tay đang cầm chén trà men thanh của hắn đột nhiên siết chặt, yết hầu khẽ chuyển động theo nhịp nuốt.

Hai rương đầy ắp, toàn là kiểu dáng thịnh hành nhất hiện nay.

Ta lén lút ở trong phòng lật xem mấy quyển xuân cung đồ mà mẫu thân dúi cho.

“Xì!”

“Tiểu thư!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẫu thân kéo ta lại, cẩn thận rà soát từng món:

"Ta đã lén dò hỏi Tống phu nhân rồi."

Nói xong, Tiểu Đào kéo tay ta quay người bỏ đi:

“Tống gia đúng là có tâm.”

Nhà họ Lý đành phải cúp đuôi mà sai người đến thu hồi sính lễ.

“Bình thường kêu con đọc con không chịu, giờ thì ôm chân Phật cũng muộn rồi.”

Tống phu nhân cúi đầu nhấp trà, khẽ cười mà không nói gì.

Tiếng gọi của Tiểu Đào mang theo hơi sương se lạnh đầu thu, khiến đàn yến mới làm tổ dưới mái hiên kinh hãi bay tán loạn.

Đêm động phòng hoa chúc.

"Con cứ yên tâm."

“Đồ lòng dạ thối nát, cái đống rác rưởi gì cũng dám bê đến Mạnh gia chúng ta!”

13

"Cái gì mà khiến nàng say mê vậy?"

Chỉ là, uất ức trong lòng khó thể kìm nén, mắt ta mờ đi vì lệ.

Không kịp chải tóc sửa sang, ta vén váy lao thẳng về phía chính sảnh.

“Nhìn cái số lễ này, không giống như là gấp gáp chuẩn bị trong ngày một ngày hai đâu. Rõ là đã sớm có lòng.”

Tống Vân thì lại nhìn chằm chằm ta không hề né tránh, ánh mắt thẳng thắn đến đáng giận.

Sau đó mẫu thân còn nói với ta rất nhiều điều, nhưng trong đầu ta vẫn cứ quanh quẩn mãi ở câu:

"Tống phu nhân đã hứa với ta, sau khi con gả qua đó, bà ấy sẽ thương con như con gái ruột."

"Chứng bệnh kín của Tống Vân chắc là đã được chữa khỏi từ lâu. Năm xưa chẳng qua chỉ vì buộc dây quá lâu mới thành ra như thế." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta hốt hoảng ngẩng đầu, liền đối diện ngay với đôi mắt phượng hơi men của hắn.

Quả thật... ăn sắc là bản tính của người đời!

“Đến lúc đó, mẫu thân nhất định sẽ tìm cho con một người tráng kiện khỏe mạnh!”

Sau đó, bà lại kiên nhẫn dặn dò:

“Trời ơi!”

Mẫu thân lén nhét vào rương trang điểm của ta ba quyển sách xuân cung đồ.

Ngày xuất giá.

Ta tỉ mỉ điểm lại mấy rương được bày ở hàng đầu.

Sáng sớm, ta xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, đang tự thương xót chính mình.

Thật sự là… đã khỏi rồi sao?

Tống Vân vẫn còn đang ở yến tiệc, nâng chén cùng quan khách.

Sau khi họ rời đi, mẫu thân ôm lấy ta, nhẹ giọng vỗ về:

Đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng của Tống Vân lướt qua d** tai ta, mùi đàn hương hòa với chút rượu nhè nhẹ bỗng ập tới.

Tống phu nhân đang ngồi trên ghế thượng, cùng mẫu thân ta bàn bạc ngày nạp thái.

Ánh trăng bạc chiếu lên giáp bạc nơi vai hắn, càng tôn lên vẻ tuấn tú, phong tư trác tuyệt.

11

Hắn bỗng bật cười khẽ.

Chỉ lướt sơ qua mấy tấm tranh, sắc mặt Tống Vân liền đỏ bừng.

Người đúng là mẫu thân ruột của con mà!

Trời ạ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tiểu thư, đừng lằng nhằng với hắn nữa. Cùng lắm thì chúng ta vào chùa xuống tóc, ta nguyện ở bên người cả đời!”

Mũi kề mũi, làn vải khẽ cọ vào nhau phát ra âm thanh rất nhỏ, khiến ta nhất thời quên cả hô hấp.

Thế giới xoay tròn một khắc.

Có lẽ để chứng minh sự coi trọng của mình đối với ta, chưa đầy một tháng sau, Tống gia đã chuẩn bị hơn hai trăm rương sính lễ, rầm rộ diễu quanh cả kinh thành một vòng, rồi mới đưa đến trước cổng Mạnh phủ.

“Cho dù Tống Vân thật sự không được, con cũng đừng để lộ ra ngoài. Ở đây ta có sẵn đan dược bổ thân.”

Vừa nói, tay hắn đã giở vài trang.

"Lúc ấy, chẳng phải là con có hai vị mẫu thân rồi sao?"

Đang chăm chú nghiên cứu, thì—

Cho đến khi trở về phòng, giọt lệ ấy... vẫn không sao ngừng được.

Trong phủ, từ trong viện đến ngoài sân đều chật kín sính lễ, đến mức muốn bước chân cũng khó.

“Cái gì cơ?!”

Tội lỗi thay, tới nước này rồi mà ta còn nghĩ tới chuyện ấy?

14

“Chứng bệnh kín của Tống Vân… đã sớm khỏi rồi?”

Mẫu thân ta hốt hoảng đứng bật dậy, vội vàng chắn trước người ta — vốn chỉ đang mặc trung y.

“Ừm.” Ta khẽ gật đầu phụ họa lời mẫu thân.

Tống Vân ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.

“Thánh chỉ hạ xuống rồi! Bệ hạ ban hôn cho tiểu thư và Tống tiểu tướng quân!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7