Cúi Mày
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
Ta khẽ vỗ tay mẫu thân, nhẹ giọng trấn an.
Nghe đâu là con cầu con khẩn, nên cha mẹ hắn nuông chiều tới tận trời.
“Còn bảo ta... không được?”
Ta bước lên một bước, ánh mắt kiên quyết, nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Đến khi con cháu đầy đàn, còn không phải cũng phải cảm tạ ta một tiếng sao?”
“Sao lại không?” – Tiểu Đào chẳng hề nhún nhường, giọng chất vấn:
Nhìn quanh—vẫn là phòng khuê các quen thuộc.
10
***
Tống Vân cau mày, giọng tràn đầy nghi hoặc:
“Là... là chàng?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Giờ tỷ tỷ hắn được tân hoàng sủng ái, một bước lên mây, quyền thế chẳng kém gì Hoàng hậu...”
Lúc về, sắc mặt bà tái nhợt.
“Con cái có số có phần, đừng quá lo lắng.”
“Ừm?”
Tống Vân cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu:
“Hiện nay quý phi trong cung gây áp lực, cha mẹ ta đã vì chuyện này mà bạc cả tóc.”
“Huống hồ nếu ta có thể cùng ngài trị khỏi bệnh, sau này lại còn giúp ngài nạp thêm vài phòng thiếp, thì một thê tử rộng lượng như ta, ngài tìm đâu cho được?”
Than ôi...
Hắn khẽ thở dài:
“Cả nhà dựa vào một nữ nhân trèo lên cao, thật khiến người ta khinh bỉ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy ta đến, mẫu thân kéo lấy tay ta:
“Liên quan gì tới ta?”
“Năm ngoái cũng vậy, chính là khi thả hoa đăng vì ngài mà bị tên công tử bột nhà họ Lý để ý, mới dẫn đến bao nhiêu rắc rối như hôm nay!”
“Từ khi ngài đi Bắc Cương, năm nào tiểu thư ta cũng thả hoa đăng cầu nguyện, mong ngài bình an vô sự!”
“Vậy thì... chúc mừng cô.”
Tống Vân giật tay lại, cười lạnh:
“Tống Vân, ngài mang bệnh trong người, nếu cưới nữ tử khác, e là sau này sẽ bị người ta chê cười. Chi bằng cưới ta đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lý công tử hôm nay đến... khác hẳn những lần trước.”
Chưa kịp rời giường, Tiểu Đào đã lăn lộn xông vào.
“Suy nghĩ gì nữa?” – Tiểu Đào cuối cùng cũng không nhịn được, bước ra chắn trước mặt ta.
“Cô cũng thật tốt bụng, chuyện gì cũng thay ta tính sẵn rồi!”
“Cớ sao nàng luôn trêu chọc ta?”
Mẫu thân bị Lý Quý phi tân phong triệu vào cung.
“Tên tiểu tử ấy, dám công khai cầu hôn sau bao lần bị từ chối—hắn coi thường con gái ta quá rồi!”
“Nhà họ Lý đúng là loại gió chiều nào theo chiều nấy!”
***
“Ta không muốn gả!”
Nhưng toàn thân ê ẩm đau nhức, khiến ta nghi hoặc chẳng thôi.
Ánh mắt ta mơ màng, chỉ nghe hắn cười nhẹ bên tai:
“Ừm...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 6
Ta chạy ra đại sảnh, người nhà họ Lý đã đi, chỉ còn cha mẹ ngồi đó, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Lý gia tới cửa cầu thân với ta rồi.”
Nhưng mấy ngày sau...
“Tiểu thư một lòng một dạ với ngài, mà từ lúc ngài hồi kinh đến nay lại cứ lạnh nhạt như vậy!”
Mối nghiệt duyên giữa ta và hắn—quả thật khó nói rõ ràng.
Ánh mắt Tống Vân thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, chau mày nói giọng lãnh đạm:
“Vội vã gọi ta ra đây, là có chuyện gì?”
Nến vừa tắt.
Tỉnh dậy, trời đã sáng.
Hắn nhìn ta chăm chú, dường như muốn dò xét điều gì đó.
“Ta không muốn phải sống cả đời với một người ta không thích, cũng không muốn để cha mẹ phải vì ta mà lo lắng nữa.”
Ta vận một thân áo xanh đứng nơi ven quân doanh, trông thấy Tống Vân phong trần mệt mỏi mà tới, trong lòng bỗng chốc cảm thấy trống rỗng bao ngày... đã được lấp đầy.
Phụ thân đập tan tách chén trà: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bốp!”
“Tiểu thư nhà ta bị Lý gia bức hôn, suy cho cùng chẳng phải là vì ngài sao!”
Ngọn lửa trong lòng này, quả thực thiêu đốt chẳng yên, không biết bao giờ mới nguôi.
Một tiếng “Ừm” ấy, mang theo ép buộc không cho chối từ.
Canh ba vang vọng.
“Chưa cưới đã thiếp thất đầy đàn, thử hỏi còn gì đáng mong?”
Ta hoàn toàn tan chảy dưới thân hắn.
“Thử một chút...”
“Mẫu thân hai nhà ta vốn là chỗ thân thiết, Tống bá mẫu cũng sẽ không để ta chịu khổ.”
“Có được hay không... thử rồi sẽ biết.”
“Người nhà họ Lý làm nghề y mang đến bảy tám rương gỗ đàn, nói là... đến cầu thân!”
***
“Vậy... ngài đồng ý rồi sao?” – Ta nhìn hắn, ánh mắt đầy mong đợi.
“Chuyện gì mà vội vàng hoảng hốt thế?”
“Tiểu Đào, chuẩn bị xe ngựa.”
“Để ta suy nghĩ đã.”
Ta gom hết dũng khí, nắm lấy tay hắn – bàn tay lạnh lẽo ấy – mà nói rõ từng lời:
“Chúng ta... biết làm sao bây giờ?”
“Nếu không gặp được người xứng đáng, con cứ ở nhà, cha nuôi con cả đời!”
“Dẫu sao cũng là lấy chồng, thay vì gả cho kẻ khác, chi bằng gả cho ngài!”
“Ngài có thể tới Phật đường nhà ta mà xem thử, dưới tượng Phật có bao nhiêu quyển kinh thư, toàn là tiểu thư ta từng nét từng chữ sao chép cầu phúc cho ngài!”
Trong lời bóng gió, ý của Lý Quý phi là—ta không muốn gả cũng phải gả.
“Mạnh Thời Vi, cô có biết mình đang nói gì không?”
Giữa lúc ta còn đang mơ màng chưa tỉnh, Tống Vân đã ôm ta vào lòng, hơi thở nóng hổi lướt bên tai, lặng lẽ kéo xuống tấm màn cuối cùng.
“Đi—tới quân doanh.”
Tiểu Đào thao thao bất tuyệt, khiến Tống Vân không biết đối đáp ra sao:
Lại là một giấc mộng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.